Edit: Bơ
Trong phòng Mộ Khuynh Khuynh chỉ có một bộ bàn ghế, thế nên Mộ Khuynh An chỉ có thể đứng sau lưng cô mà giảng bài.
Hương thơm của thiếu nữ cứ vởn quanh mũi hắn, ánh mắt không cẩn thận lại quét tới cặp thỏ nhỏ nhắn trước ngực cô. Thân thể hắn không khỏi cứng đờ, đáy lòng dâng lên chút bồn chồn không thể giải thích được, hai tai đỏ ửng cả lên.
"Anh, rồi sao nữa?"
Mộ Khuynh Khuynh không nghe thấy hắn nói chuyện liền ngẩng đầu lên nhìn.
Mộ Khuynh An bị một tiếng "anh" kéo hồn trở lại. Hắn thầm mắng mình một tiếng, làm sao hắn lại có suy nghĩ như vậy với em gái mình được. Hắn vội vàng giảng hai câu còn lại rồi hoảng loạn chạy về phòng.
"Rầm" một tiếng, cánh cửa đóng lại, Mộ Khuynh An lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn rót cho mình một cốc nước, đợi tâm trạng bình tĩnh trở lại, đọc sách giáo khoa một lúc rồi lên giường đi ngủ.
Nằm trên giường trằn trọc một hồi lâu, Mộ Khuynh An vẫn không ngủ được.
Mọi ngày, vào giờ này, hắn đã ngủ rồi, nhưng đêm nay, bộ ngực trắng nõn kia cứ xuất hiện trong đầu hắn, chốc lát lại tới khuôn mặt xinh xắn.
Giữa những tự trách, áy náy, tội lỗi, hắn mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
***
Hôm sau tuy là ngày cuối tuần nhưng Mộ Khuynh Khuynh không có thói quen ngủ nướng, cô rời giường, duỗi duỗi eo, rửa mặt sạch sẽ rồi chải tóc, lại kẹp thêm một chiếc nơ bướm lên tóc trông rất đáng yêu.
Cô đi vào phòng bếp chuẩn bị một bữa sáng đơn giản, cháo trắng dẻo thơm ăn kèm với xà lách dưa leo trộn và bắp cải cắt nhỏ, ăn vào mùa này rất ngon miệng.
"Anh nhanh đi! Tới đây ăn sáng!"
Mộ Khuynh Khuynh vừa dọn xong bữa sáng vừa vẫy tay với Mộ Khuynh An đang từ phòng ngủ đi ra.
Thấy dưới mắt hắn có quầng thâm, cô quan tâm hỏi han.
"Tối qua anh ngủ không ngon sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của cô, Mộ Khuynh An có chút mất tự nhiên nên quay mặt sang chỗ khác. Nhận thức được hành động kỳ quặc của mình, hắn lấy lại bình tĩnh đi đến bàn ăn.
Nhìn bữa sáng đơn giản ở trên bàn, lòng hắn không khỏi ngạc nhiên. A Khuynh biết nấu cơm khi nào vậy? Hương vị cũng không tồi.
Mộ Khuynh Khuynh thấy được vẻ nghi ngờ nhàn nhạt trên mặt hắn, tuy rằng mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát nhưng vẫn nên từ từ mà đi. Thế nhưng, mọi chuyện buộc phải có tiến triển!
Cô nghĩ một lúc rồi giải thích.
"Trước kia vẫn là anh chăm sóc em, thế nên bây giờ em dựa vào sách để làm theo, không biết có hợp với khẩu vị của anh không?"
Cô biết mình nấu ăn không tệ, cuộc sống đơn độc không thể suốt ngày ra ngoài ăn nên cũng học được một số kỹ năng đơn giản.
***
Hôm nay không phải đi học nên Mộ Khuynh Khuynh muốn ra ngoài đi dạo và thả lỏng một chút.
Kiếp trước, cả ngày cô đều quần quật đi làm rồi lại đi học, không có thời gian rảnh, cũng không có tiền. Bây giờ không còn phải lo lắng về những điều đó, cô đương nhiên muốn hưởng thụ một phen.
Đêm qua Mộ Khuynh Khuynh đã kiểm tra tiền tiêu vặt của nguyên chủ, số lượng cũng không ít. Cô với tay lấy cái túi, nói chuyện với Mộ Khuynh An một lúc rồi ra ngoài.
Tiểu khu cao cấp được phủ xanh bởi cây cối tươi mơn mởn, gió thu và nắng ấm làm cho quang cảnh xung quanh trông thật đẹp.
Mộ Khuynh Khuynh vừa ngâm nga vừa đi bộ đến ga tàu điện ngầm. Tuy rằng bây giờ đã có tiền, nhưng người nghèo thường không thể thay đổi thói quen quá nhanh nên cô không muốn đi taxi.
Thời điểm này mới là sáng sớm nhưng vì là cuối tuần nên lượng xe qua lại cùng người đổ về ga vô cùng đông đúc. Muốn tìm một chỗ trống cũng đừng nghĩ tới, Mộ Khuynh Khuynh cảm tưởng như cô đã trải qua cả con đường đẫm máu mới tìm được một góc để đứng.
Mộ Khuynh Khuynh không khỏi hối hận vì hành động keo kiệt vừa rồi, cô bây giờ đã có tiền, vốn không nên giữ cái tính bủn xỉn đó nữa. Cô lấy điện thoại ra chơi game gϊếŧ thời gian.
Khoan đã, có cái gì đó không đúng lắm. Sao những người bên cạnh ngày càng áp sát về phía cô vậy?
Mộ Khuynh Khuynh cảm giác được có một bàn tay đang di chuyển trên mông mình. Không! Là đang sờ. Cô đây là lần đầu gặp yêu râu xanh trên tàu điện ngầm sao?
Mộ Khuynh Khuynh cắn môi, thân thể cô gái nhỏ vẫn luôn được người nhà cưng chiều, cho dù dùng toàn bộ sức lực cũng chỉ có thể đẩy được cái móng heo kia một chút, mời vừa chụp lấy cái tay kia, trên eo lại cảm giác được có người vuốt ve, dần dần hướng lên trên…
Cô đưa mắt nhìn lên liền thấy mình đã bị ba bốn gã đàn ông vây quanh, lùi hay tiến đều không được! Trong lòng lo lắng tìm cách đối phó thì có giọng nói truyền đến.
"Mộ Khuynh Khuynh."
Mộ Khuynh Khuynh ngẩng đầu nhìn, là giáo viên dạy toán của cô, Phương Tiến. Hắn vội vàng đi về phía cô, đẩy những gã đàn ông đó ra và nói.
"Nhường một chút, là học sinh của tôi!"
Mấy gã đàn ông kia thấy cô gái nhỏ có người quen nên đều rút tay về, cũng không dám có động tác gì nữa.
Sau khi đẩy những gã đó đi, Phương Tiến vòng tay quanh người Mộ Khuynh Khuynh trong tư thế bảo vệ, trong cái không gian nhỏ bé này khiến trông như hắn đang ôm cô vào lòng.
Hắn đã thấy Mộ Khuynh Khuynh từ khi cô lên xe. Học sinh này để lại cho hắn ấn tượng quá sâu sắc, cô an tĩnh, ngoan ngoãn, ngoại hình lại nổi bật. Thế nhưng, trong xe lại quá đông người, hắn cũng không nghĩ đến việc tiến đến chào hỏi cô.
Nhưng cũng chưa từng dời mắt khỏi cô.
Khi thấy mấy gã đàn ông tiến về phía cô, Phương Tiến cảm thấy có gì đó không ổn. Hắn thường xuyên đi tàu điện ngầm nên đối với mấy tình huống này rất hiểu.