Khi Tiêu Tiêu thức dậy trời đã gần trưa, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có một mình, bé con đầu tóc bù xù ngồi trên giường, ôm gối bông một hồi để tiêu hóa nốt cơn ngái ngủ, sau đó trèo xuống giường rửa mặt sạch sẽ, vác cái bụng đói meo đi tìm Vương Nhất Bác.
Biệt thự tổng cộng có ba tầng, phòng dành cho khách của Tiêu Tiêu ở tầng một, cho nên bé con không để ý tới Vương Nhất Bác đang đứng ở tầng hai, khuỷu tay dựa vào lan can, vả mặt vô cảm nhìn xuống. Tiêu Tiêu nhỏ dưới lầu như một cậu bé tò mò, mỗi bước chân đều nhón cẩn thận, từng bước nhẹ nhàng chậm rãi, không dám gây ồn ào chút nào.
Tiêu Tiêu đi đến giữa phòng khách, xem xét mấy cái ghế sô pha lớn, cuối cùng chọn một chiếc sô pha đơn trông có vẻ thoải mái, cẩn thận đặt mông ngồi lên.
Vương Nhất Bác đang bí mật quan sát trên lầu hai, bình tĩnh nhướng mày, thầm nghĩ nhóc con này khá thật, chọn trúng loại đắt tiền nhất.
Nhưng mà, ai ngờ ngay giây tiếp theo, hắn thấy bé con nhích mông lùi về phía sau, ghế sô pha vừa cao vừa rộng, Tiêu Tiêu ngồi dậy xoay người sang một bên, hai cái đầu gối móc vào tay vịn, cái ghế mấy chục vạn đã bị người nọ tỉnh bơ ghếch chân lên, chà đạp không thương tiếc,
Hóa ra Tiêu Tiêu nhỏ chọn chiếc ghế sofa này chỉ vì nó tiện gác chân.
Khóe môi Vương Nhất Bác nhếch lên, không nhịn được bật cười, cho dù biết đối phương có lẽ đang lừa dối mình, hắn vẫn không ngăn được rung động trước vẻ đáng yêu quá thể quá đáng.
Tiêu Tiêu lăn lộn trên sô pha xong có vẻ tâm tình rất tốt, ngoại trừ hai bắp chân lơ lừng thỉnh thoảng lại lắc lư mấy cái, bé con chỉ cúi đầu nghịch điện thoại di động. Hoàn toàn quên béng mất việc đi tìm Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác từ trên lầu hai nhìn chằm chằm quả đầu tóc bông xù một hồi, trong lòng tức giận, soái ca như mình còn không sánh bằng cái điện thoại. Hắn quyết định đi xuống lầu.
Hắn muốn thẳng thắn mọi chuyện với Tiêu Tiêu, nếu bé con thật sự gặp khó khăn gì, Vương Nhất Bác muốn biết càng sớm càng tốt, hắn thật sự có lòng giúp Tiêu Tiêu giải quyết rắc rối.
Vương Nhất Bác đã vắt tay lên trán suy nghĩ cả đêm qua, và hắn đã quyết định như thế. Đương nhiên, với trái tim của một người bỉnh thường, Vương Nhất Bác cũng thấy tức giận, tức giận vì bị phản bội, cũng thấy ấm ức vì người yêu không tin tưởng mình.
Dù là 200.000, 2 triệu hay thậm chí là 20 triệu cũng không quan trọng. Điều mà Vương Nhất Bác quan tâm là khi mình tiết lộ sẽ bắt Đào Đào trả giá, phản ứng đầu tiên của Tiêu Tiêu không phải là thú nhận, mà lại là cùng hắn nói chuyện chia tay.
Lần đầu tiên kể từ khi lớn lên, Vương Nhất Bác được nếm trải cảm giác thất vọng.
Hắn nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, lúc định chia tay, bé con ngoan ngoãn ôm lấy mình, nhưng vẫn khịt mũi đáng thương nói rằng em không có cảm giác, rõ ràng đã yên vị trong vòng tay của Vương Nhất Bác, mười ngón tay đan chặt, đến quần áo của hắn cũng vấn vít chưa buông....Vương Nhất Bác nhận ra rằng, dù Tiêu Tiêu đồng ý cho mình thân mật nhiều lần, hay dù bé con thật lòng rất thích mình đi chăng nữa, người con trai nhỏ đó vẫn cứ nghĩ Vương Nhất Bác sẽ từ bỏ mối tình này vì lời nói dối 200.000 nhân dân tệ.
Vương Nhất Bác tức giận vì Tiêu Tiêu không tin tưởng mình, trong khi ngay từ đầu hắn đã nói không quan tâm đến chuyện tiền bạc, thứ Vương Nhất Bác quan tâm chỉ duy nhất có Tiêu Tiêu. Thế mà Tiêu Tiêu mãi chưa chịu thấu hiểu.
Ngay cả khi Tiêu Tiêu trước đây chỉ quan tâm đến tiền của Vương Nhất Bác, chẳng lẽ tình yêu và chân thành bấy lâu nay hắn bỏ ra vẫn chưa đủ cảm động hay sao? Quan hệ người yêu chính thức của họ cũng chẳng khiến Tiêu Tiêu dám thú nhận lầm lỗi?
Vương Nhất Bác không thể hiểu tại sao mình đối xử với Tiêu Tiêu tốt như vậy, mà vẫn không nhận được sự tín nhiệm và dựa dẫm từ người mình yêu. Hắn lại càng không hiểu tại sao, một sinh viên đại học chân ướt chân ráo, thấp cổ bé họng lại làm ra chuyện lừa đảo cấp cao như vậy được?
Mãi vẫn chưa nhận được đáp án từ Trần Vũ, Vương Nhất Bác đã cáu kỉnh tới mức muốn bế luôn đứa nhóc đang ngủ tại phòng cho khách ra ngoài, ba mặt một lời cùng đối chất.
Nhưng khi đẩy cửa bước vào nơi đó, hắn sững sờ một lúc trước chiếc áo khoác denim đơn bạc treo trên giá. Trong thời tiết lạnh buốt như vậy, ai lại đi diện một chiếc áo denim mỏng manh như tờ giấy thế này?
Sau khi bình tĩnh lại, Vương Nhất Bác đã nghiêm túc nghĩ xem Tiêu Tiêu là người như thế nào.
Bé con trước nay cư xử rất có chừng mực, bao giờ đòi hỏi quá đáng gì đối với Vương Nhất Bác. Ngày nào cũng vậy, bé sẽ dậy sớm để mua những chiếc bánh nhân thịt lớn với giá một đồng, chạy như bay đến căng tin tranh đồ ăn, chiều chiều lại xếp hàng chờ đợi khoai lang nóng với giá bảy tệ một củ. Ngoài việc mấy thứ đó vừa ngon vừa rẻ vừa chống đói, thì khi Tiêu Tiêu đi ăn cùng Vương Nhất Bác, bé con chưa bao giờ lãng phí thức ăn, nếu không ăn nổi nữa sẽ đỏ mặt lí nhí, hỏi xem có thể gói mang về không...
Những chi tiết nhỏ trước đây bị bỏ lỡ nay được Vương Nhất Bác góp nhặt cẩn thận, cân nhắc từng chút một mọi chuyện đã qua, và đầu óc hắn dường như không còn hỗn loạn nữa.
Nếu mục đích lừa tiền chỉ vì muốn cuộc sống sung sướиɠ hơn, thì tại sao Tiêu Tiêu, người đã lừa Vương Nhất Bác 200.000 nhân dân tệ trước đây, và bây giờ thỉnh thoảng vẫn nhận tiền từ Vương Nhất Bác, lại sống đạm bạc như vậy, hay thậm chí có thể nói là vô cùng khổ sở.
Vương Nhất Bác đã từng mê đắm tình yêu mà Tiêu Tiêu đem đến, yêu cả cách bé con từ từ tiếp cận và dựa dẫm mình. Hắn chưa bao giờ để bụng những chuyện vặt vãnh kia, thay vào đó Vương Nhất Bác cảm thấy sẽ tốt hơn nếu Tiêu Tiêu cứ chủ động mà yêu cầu hắn, thay vì những món quà thi thoảng được tặng cho.
Nhưng thật ra, mỗi lần Vương Nhất Bác chủ động hỏi Tiêu Tiêu muốn ăn gì, chủ động hỏi Tiêu Tiêu muốn quà gì, hay lúc chủ động đưa tiền cho Tiêu Tiêu... Tiêu Tiêu đều sẽ nhận lấy thành ý, bề ngoài luôn tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong đáy mắt là cảm kích ngập tràn.
Vương Nhất Bác nghĩ rằng Tiêu Tiêu bị ép đi trên con đường tà đạo này, mọi chuyện hẳn phải có nguyên nhân khó xử nào đó.
Cho nên hắn muốn cùng Tiêu Tiêu nói chuyện thật nghiêm chỉnh, Vương Nhất Bác chỉ có thể làm người dẫn đường, hắn e rằng nếu nhất quyết ép Tiêu Tiêu tự mình nói chuyện, đứa nhỏ sẽ vì kinh hãi mà mất hồn mất vía, bản thân Vương Nhất Bác cũng không thể chịu nổi khúc mắc này quá lâu.
Sau một đêm cân nhắc, Vương Nhất Bác đã suy nghĩ rõ ràng. Nếu Tiêu Tiêu không muốn thành thật về tình trạng khó khăn của mình, Vương Nhất Bác sẽ không ép buộc, tự hắn sẽ điều tra cho đến khi ra ngô ra khoai. Nhưng nếu Tiêu Tiêu muốn chia tay với Vương Nhất Bác vì lý do này, hắn sẽ nhất quyết không đồng ý.
Còn nếu Tiêu Tiêu thật sự không thích Vương Nhất Bác, hắn sẽ rất buồn, cũng sẽ rất hối hận, nhưng Vương Nhất Bác sẽ không ép buộc người mình yêu thương. Chỉ có điều, hắn không thể chịu đựng được việc Tiêu Tiêu rõ ràng thích mình mà lại cứ muốn chia tay như vậy.
Vương Nhất Bác là một người vô cùng kiên dịnh, một khi đã quyết định thì không dễ dàng thay đổi, hắn giơ tay chỉnh lại áo vest đen, định đến nói chuyện nghiêm túc và chân thành, hôm nay sẽ thẳng thắn một phen với Tiêu Tiêu.
Chỉ là Vương Nhất Bác vừa bước được một bước, một giọng nam trầm thấp xa lạ từ truyền đến bên tai:
"Đào Đào làm sao vậy, có muốn nhìn anh không? Anh muốn xem em có ổn không nào?"
Toàn thân Vương Nhất Bác giống như bị sét đánh. Hắn sững sờ tại chỗ, không tin nổi nhìn đứa trẻ đang ngồi trên sô pha, gương mặt nhỏ kia rõ ràng cũng đang hoảng sợ bởi giọng nói bất ngờ đánh úp. Nhìn dáo dác xung quanh, cho đến khi xác nhận rằng Vương Nhất Bác không ở gần đây, Tiêu Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm.
Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Tiêu cắn môi dưới trò chuyện với người đàn ông trong điện thoại, lát sau liền bật camera trước của điện thoại lên, vò đầu bứt tóc hai lần, sau đó nheo mắt cười, chụp vài tấm hình rồi gửi cho đối phương.
Vương Nhất Bác nín thở cả một lúc, bình tĩnh đến mức bắt đầu tự hỏi liệu mình có tức giận quá hóa khùng không, hắn nhớ về những gì Trần Vũ đã từng nói ngày trước.
Rất có thể Vương Nhất Bác không phải nạn nhân duy nhất.
Tiêu Tiêu là Tiêu Tiêu, và Tiêu Tiêu cũng là Đào Đào.
Trong khi hẹn hò với Vương Nhất Bác, người này cũng đồng thời trêu trọc những kẻ khác bằng danh nghĩa Đào Đào.