CHƯƠNG 57: MỞ CỬA HÀNG
Ngày hôm sau, lúc Thủy Thanh đi tìm các chị dâu, cũng mang theo mấy bộ đồ lót tình thú, hỏi bọn họ có cần hay không. Gần đây các chị dâu đã không còn e lệ nữa, ban đầu còn hơi xấu hổ, nhưng sau đó dần dần thả lỏng, mặc chúng thường xuyên.
Đừng nói vui vẻ, lúc trước luôn là che che giấu giấu, không dám nói ra, hiện tại có thể nói một cách quang mang chính đại, trong đầu mọi người đều có suy nghĩ này.
Hiện tại nhìn thấy đồ lót tình thú, đằng trước lộ, đằng sau cũng lộ, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ đi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nhiều so với mấy bộ trước đó, một bên nhìn một cách xấu hổ, một bên lại nhìn công khai.
“Thủy Thanh, em nói em lấy mấy ý tưởng kỳ lạ này ở đâu vậy? Quyến rũ quá rồi, nhưng chị thích nha, có phải em từng mặc cho vị kia nhà mình ngắm rồi không? Chắc vị kia nhà em thích lắm nhỉ?”
Thủy Thanh nghĩ đến hình ảnh ngày hôm qua, mặt cô hơi đỏ, cô gật đầu, nói đúng vậy.
Các chị dâu sôi nổi nhìn thứ trên tay, bắt đầu lựa chọn màu sắc, mặc dù không thể bày bán ra bên ngoài nhưng vẫn có thể bán cho các chị dâu ở bên này.
Với cả bọn họ cũng là khách hàng trong đại viện, nhiều người như vậy, ai cũng tỏ ra thích sản phẩm mới.
Việc làm thêm sản phẩm mới mỗi ngày quả thật đúng đắn.
Các chị dâu quần qυầи ɭóŧ tình thú hở đũng, mặt đỏ ửng.
Đây thực sự quá quyến rũ, trước kia bọn họ chưa từng nghĩ đến mức này.
Mỗi chị dâu mua một cái mang về nhà.
Thủy Thanh vẫn muốn mở cửa hàng đồ lót, cô cảm thấy bản thứ này chẳng có gì là xấu hổ, mặc dù nói dân phong bảo thủ nhưng dù sao thì cũng có cải cách, muốn bán gì thì bán, dựa vào cái gì mà người ta có thể bán còn cô thì không.
Chỉ vì chức danh vợ của quân nhân mà cô bị nói đáng khinh, cô muốn xin giấy cấp phép, tự mình mở cửa hàng, mặc dù hiện tại không thể mua nhưng có thể thuê mặt bằng, nếu bán ở cửa hàng, còn có giấy cấp phép, không phải thành công rồi sao?
Thủy Thanh không biết xin giấy cấp phép có khó không, lúc chuẩn bị đi ra ngoài thì có một chị dâu trong đó nghĩ ra gì đó, nói với cô: “Thủy Thanh, vừa rồi em nói cái gì? Em muốn mở cửa hàng nhưng không có giấy phép đúng không? Thật ra chị có cách, nếu em muốn xin giấy cấp phép thì có thể đến tìm vị phu nhân này.”
Lúc trước Thủy Thanh không nghĩ tới cách này, hiện tại đã có cách, là vợ của thượng úy.
Gần đây thượng úy mới cưới một cô vợ nhỏ hơn mình mười tuổi, rất cưng chiều người vợ này.
Cái cô vợ nhỏ này làm công ăn lương ở địa phương, nên nếu có thể lấy lòng thì sẽ xin được giấy cấp phép, đến lúc đó chỉ cần tìm một mặt bằng để thuê là được.
Thủy Thanh biết phải tìm cô vợ nhỏ này ở chỗ nào nhưng cô không dám, nhỡ đâu không thành công thì sao? Không biết đến lúc đó có gây ảnh hưởng gì đến Thời Trầm hay không.
Nhưng Thủy Thanh vẫn muốn thử một lần, nhỡ đâu lại thành công thì sao? Cho nên cô trực tiếp đi đến nơi làm việc của cô vợ nhỏ đó.
Thủy Thanh đột nhiên nghĩ ra, cốt truyện ban đầu có một đoạn như vậy, nữ chính giúp nam chính thăng chức là vì lấy lòng được cô vợ nhỏ này. Bởi vì sau khi cô vợ nhỏ của thượng úy mang thai, ăn uống cứ thất thường.
Cô vợ này không ăn được gì cả, khiến thượng úy lo lắng, vẫn luôn tìm người biết nấu ăn, muốn vợ nhỏ của mình ăn được cơm, nhưng vợ nhỏ cứ cảm thấy không ngon miệng. Lúc này nữ chính xuất hiện, tay nghề nấu nướng tốt, chủ động xin làm cho cô ấy một bàn đồ ăn, sau khi ăn thì tình trạng trở nên tốt hơn.
Vợ của thượng úy vui vẻ thì thượng úy cũng vui, cho nên cốt truyện là như vậy, nhưng hiện tại nữ chính đã biến mất rồi.
Không có người nấu cơm cho cô vợ nhỏ này, cô cũng không biết có thể dựa vào cốt truyện hay không, hiện tại vẫn còn quá sớm, dựa theo cốt truyện thì vợ của thượng úy vẫn chưa mang thai, cho nên Thủy Thanh phải nghĩ cách khác để lấy lòng cô ấy.
Cũng may cả hai người bọn họ đều là người trẻ cho nên không quá khó khăn.
Thủy Thanh nói muốn tặng đồ lót cho cô ấy, cô ấy còn tưởng rằng là đồ gì quý giá, kiên quyết từ chối, không chịu nhận loại đồ đút lót này.
Dù sao thì Thủy Thanh cũng đã đến phòng làm việc, mắt thấy mình sắp bị đuổi đi, cô nói: “Không phải, cô Lý, cô nghĩ nhiều rồi, tôi không tặng cô thứ gì cao sang cả, tôi chỉ muốn cho cô xem mấy thứ tôi định bán, nhờ cô xin hộ giấy cấp phép, nhưng mấy thứ này…Hơi quá đáng, cho nên sẽ có chút phiền phức, tôi nghĩ nếu cô có thể thử thì sẽ không tệ.”
Người nọ nghe được lời này thì càng thêm nghi hoặc.
Thủy Thanh trực tiếp lấy đồ lót tình thú ra cho cô ấy nhìn, mặt cô ấy đỏ bừng, mặc dù đã lấy l*иg nhưng vẫn xấu hổ khi nhìn thấy mấy thứ này.