CHƯƠNG 54: THỦY THANH BỊ BÁO CÁO, KHÔNG CHO BÁN ĐỒ HẠ LƯU
Ngày hôm sau Thủy Thanh bán đồ trên đường, cô định bán xong thì buổi tối sẽ đi mua một cái máy may.
Nhưng không ngờ mới bày bán trên phố thì một tiếng sau công an tới, nhìn thấy thứ cô bán thì lập tức tịch thu.
Lý don cực kỳ đơn giản, nói là...Cô bán mấy thứ này ảnh hưởng đến hình ảnh con phố, người dân thời niên đại bảo thủ mà dám bán mấy thứ này, hơn nữa còn biết thân phận vợ quân nhân của cô.
Vợ quân nhân mà dám mấy thứ đồ này, không phải sẽ rất mất mặt sao? Cho nên họ trực tiếp đưa cô đến đồn công an.
Thủy Thanh nghe lý do thì tức muốn chết, mặc dù nói người dân bảo thủ nhưng đã cải cách, được buôn bán tự do, mấy thứ này, cửa hàng bách hóa có thể bán, tại sao cô không thể bán trên đường? Hơn nữa, vợ quân nhân cũng không ảnh hưởng đến việc cô buôn bán, có gì phải xấu hổ? Cô đâu buôn bán thứ gì trái phép, mấy thứ này rất bình thường, giống với quần áo, tại sao không được?
Thủy Thanh giải thích với bọn họ nhưng không được, họ nói cần đưa cô đến đồn công an, bảo chồng cô đến bảo lãnh, đã thế cô còn bị phê bình nghiêm khắc.
Cô cũng không còn cách nào khác, tất cả bị tịch thu hết, hiện tại đang ở đồn công an chờ Thời Trầm đến đón.
…
Thời Trầm đang huấn luyện thì đột nhiên bị gọi ra ngoài, anh còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đi vào phòng của chỉ huy đại đội.
Kết quả đại đội trường nổi giận, ném đồ vào mặt anh, hỏi anh: “Thời Trầm, thứ này có phải do vợ cậu bán không? Vợ cậu bán thứ gì vậy hả? Rõ ràng là vợ của quân nhân, thế nhưng lại dám bán mấy thứ này trên đường, không phải rất xấu hổ hay sao?”
Thời Trầm nghe được lời này, nhặt đồ lót trên mặt đất lên.
Anh không hiểu, “Đội trưởng, cái này có gì mà xấu hổ? Cửa hàng bách hóa có thể bán mấy thứ này, tại sao vợ tôi lại không được bá? Cùng lắm cũng chỉ giống với bán quần áo nữ, sao lại không được?”
Đội trưởng thấy anh không có ý ăn năn, bị anh chọc tức, đập tay xuống bàn: “Đây là vấn đề kỷ luật, chắc chắn sẽ mất mặt, xấu hổ, ảnh hưởng đến hình tượng của quân nhân chúng ta. Người khác có thể bán mấy thứ này ở ngoài, nhưng vợ quân nhân thì không được. Bộ đội có nhiều quy định, bán mấy thứ đồ xấu hổ này bị người ta nhìn thấy, sợ rằng sẽ nghĩ chúng ta hạ lưu, vợ cậu đang ở đồn công an, cậu mau chóng đến đón vợ mình đi, sau này không được bán nữa biết chưa.”
Thời Trầm cũng không còn cách nào khác, dù sao thì quân nhân cũng phải phục tùng mệnh lệnh, cấp trên không cho, anh chỉ đành đi một chuyến đến đồn công an đón Thủy Thanh về.
Thủy Thanh đợi anh đã lâu, nhưng chờ nửa ngày rồi vẫn không thấy anh đâu, có lẽ anh cũng bị mắng.
Thời Trầm nắm tay cô, dắt cô đi ra ngoài, lúc đi, Thủy Thanh hỏi anh: “Có phải anh bị mắng không? Cấp trên mắng anh, nói em làm ảnh hưởng đến anh, không cho em bán hàng có đúng không?”
Thời Trầm không lừa cô, gật đầu nói sự thật, bộ đội không thể cãi lời cấp trên.
Lúc hỏi riêng mới biết lý do, rõ ràng bán đồ rất bình thường, hóa ra có người báo cáo, bởi vì vậy cho nên mới không được bán.
Thủy Thanh nghe tin có người báo cáo, cô không hiểu vì sao, dù sao thì cô cũng không gây thù với anh, đang êm đang đẹp sao lại bị báo cáo?
Lúc về, Thủy Thanh buông bực muốn chết, Thời Trầm sợ cô buồn, trên đường về, anh mua cho cô hồ lô ngào đường để dỗ dành cô.
Đương nhiên Thủy Thanh không buồn, bị tịch thu hết thì không có tiền, không có việc làm, cô cũng không biết ai báo cáo, quá thiếu đạo đức luôn.
Nhưng...Rõ ràng không hề có đối thủ cạnh tranh, không có khả năng người của cửa hàng bách hóa báo cáo, mặc dù trong cửa hàng bách hóa có bán, nhưng đối tượng khách hàng cô nhắm tới khác với cửa hàng bách hóa.
Thủy Thanh vô cùng bực bội.
Cô vừa ăn hồ lô ngào đường vừa nắm tay anh đi về nhà.
Trên đường về, cô đột nhiên nghĩ ra, không lâu sau Thời Trầm sẽ thăng chức, chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì đến anh đúng không?
“Thời Trầm, lần trước em nghe anh nói hình như anh sắp thăng chức, liệu chuyện này có ảnh hưởng gì đến anh không?”
Nghe được lời này, Thời Trầm an ủi sờ tóc cô nói: “Không có việc gì, không ảnh hưởng.”
Thủy Thanh nghe được lời này thì mới bình tĩnh một chút, chỉ cần không ảnh hưởng là được, nếu ảnh hưởng, cô tự trách bản thân muốn chết.
Chu Quân Kinh vừa hay cũng đi vào đại viện, nhìn hai người bọn họ nắm tay rời đi, ánh mắt sâu thẳm.
Hôm nay hắn có hơi xúc động, không khống chế được chính mình mà báo cáo Thủy Thanh.
Bởi vì hắn biết, chỉ cần báo cáo, bị bộ đội biết, vợ Thời Trầm bán thứ này, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc anh thăng chức, cuộc sống hiện tại của hắn không được như ý, hắn không muốn thấy người khác sống tốt hơn mình.
Dường như hắn bị điên rồi.