CHƯƠNG 21: NGUYÊN THƯ NỮ CHÍNH ĐEM Qυầи ɭóŧ CỞI RA ĐỂ VÀO TRONG TÚI THỜI TRẦM + THỦY THANH GÂY DỰNG SỰ NGHIỆP BÁN CƠM HỘP
Thủy Thanh nhìn anh hôn xong âʍ ɦộ, liền tiễn anh rời đi, bởi vì đón xe lửa phải đạp xe lên trấn trên, rất xa, cho nên Thời Trầm không cho cô đi theo, nhìn cô vẫn còn mơ màng buồn ngủ, anh để cô ở nhà ngủ, chính mình cùng huynh đệ đi là được.
Thời Trầm chuẩn bị tốt liền đi cách vách, gõ cửa, bên trong người còn chưa có chuẩn bị tốt, chủ yếu là hai đứa nhỏ luyến tiếc, vẫn luôn
khóc.
Nhìn thấy Thời Trầm tới, hai đứa nhỏ cũng thích người chú này, cho nên tiến lên ôm lấy đùi bọn họ không cho đi, vì thường xuyên qua lại. Thời Trầm ôm hai đứa nhỏ sang một bên, anh cũng thích trẻ con, thời điểm chuẩn bị kết hôn, còn muốn về sau sinh ba đứa.
Tô Vân đã thu dọn đồ đạc xong, lúc chuẩn bị tiễn bọn họ đi, nhìn thấy trên bàn có hai cái túi, một cái là của chồng cô ta, cái còn lại là của…Thời Trầm.
Hai người bọn họ đều đang chơi với đứa nhỏ, cho nên không có nhìn đến góc bên này.
Tô Vân làm hành động lớn mật, đem qυầи ɭóŧ cô ta cởi ra, trộm nhét vào trong túi Thời Trầm, để anh mang đi bộ đội, dù sao anh cũng không biết là của ai, anh nếu là thích còn có thể cầm lên ngửi.
Cô ta tưởng tượng đến hình ảnh này liền cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tiểu huyệt nhịn không được lại ngứa.
Chu Quân Kinh cái kia vô dụng không thể giải quyết cho cô ta, cô ta liền suy nghĩ, Thời Trầm nếu có thể thao cô ta thì tốt rồi, đem cô ta thao lạn cô ta cũng nguyện ý, Thời Trầm lợi hại như vậy, nhất định rất thoải mái.
Cô ta cũng không biết vì cái gì, đêm qua nghe được chuyện kịch liệt như vậy, người đều thay đổi.
Cô ta thích loại cảm giác theo đuổi này, sau khi đem qυầи ɭóŧ nhét vào, liền đem túi đưa cho bọn họ, để cho bọn họ mang theo.
Bọn họ cầm hai cái cầm túi đi rồi, đi lên trấn trên bắt xe lửa, hai người đi trên đường, Chu Quân Kinh nghĩ đến hình ảnh ngày hôm qua, không nhịn được nói câu: “Cậu cùng vị kia nhà cậu, thế nhưng rất hài hòa. Ngày hôm qua tôi đều nghe được.”
Thời Trầm nghe được lời này cảm thấy tự hào, bất quá cũng không thể làm cho người ta khó chịu, “Bình thường, chúng tôi mới tân hôn, thời điểm cậu cùng vị kia nhà cậu kết hôn, không phải cũng như vậy sao?”
Chu Quân Kinh cùng vị kia nhà hắn là cha mẹ an bài, không có cảm tình gì, chỉ nghĩ đến nối dõi tông đường, tìm cái nữ nhân chiếu cố cha mẹ hắn là được, muốn nói có cảm tình thật đúng là không có, cũng không có kịch liệt giống bọn họ như vậy.
Hai người lên xe lửa, đem đồ vật đặt xuống.
Thời Trầm kiểm tra đồ vật một chút, nhìn thấy bên trong có một cái qυầи ɭóŧ, cảm thấy không thể hiểu được, qυầи ɭóŧ này không phải của vợ anh, qυầи ɭóŧ vợ anh biết rõ ràng, có bao nhiêu màu sắc, anh đều biết rõ.
Buổi sáng anh đã lấy qυầи ɭóŧ của vợ, cho nên vợ anh hẳn là sẽ không lại để thêm một cái qυầи ɭóŧ vào đây, cũng không biết tên tâm thần nào nhét vào đây, anh nhìn đen đủi, liền trực tiếp đem qυầи ɭóŧ này ném đi.
…
Thủy Thanh ngủ hơn một giờ, tỉnh dậy tinh thần tốt hơn không ít, lúc sau liền chuẩn bị rời giường đi bán đồ ăn.
Cô nghĩ muốn bán cơm hộp, mấy ngày hôm trước đi trấn trên mua không ít nguyên liệu nấu ăn, còn có một ít hộp cơm cùng đũa dùng một lần, đồ dùng một lần ở niên đại đã có, còn rất thuận tiện.
Cô chuẩn bị tìm cái công trường, địa phương có công nhân để bán cơm hộp, rốt cuộc công nhân giữa trưa khẳng định là muốn ăn cơm, người cũng nhiều, cho nên dễ dàng kiếm tiền.
Cô nấu cơm cũng ăn khá ngon, bán cơm hộp, cũng có thể kiếm không ít tiền.
Cô nấu nồi trong nhà, là cái nồi cũ, dùng củi lửa. Thuận tiện một lần có thể xào nhiều lượng đồ ăn.
Thức ăn nấu bằng nồi này đặc biệt thơm.
Ngày hôm qua cô đã nói chuyện tốt cùng con trai trưởng thôn, đi nhờ xe máy lên trấn trên, mỗi ngày đều cấp trưởng thôn một chút phí.
Nếu cô đạp xe thì có thể tới muộn, hơn nữa nhiều đồ như vậy cũng khó nâng, nếu con trai trưởng thôn có xe máy, có thể chở cô lên trấn trên, tự nhiên tiết kiệm không ít thời gian.
Đem hộp cơm bỏ vào cái sọt, không biết có thể bán bao nhiêu, hôm nay cô làm mấy chục phần, ôm sọt cơm ngồi lên xe máy.
Đây là lần đầu tiên Thủy Thanh làm buôn bán, nghĩ ngày đầu tiên làm buôn bán, kỳ vọng không cần quá cao, bán được là được, nếu ăn ngon khẳng định sẽ có khách quen, nhưng không nghĩ tới lại tốt như vậy. Đi đến vừa vặn công nhân tan làm, ra tới liền nhìn thấy có bán cơm hộp, giá cả còn rẻ, xem cơm hộp bên trong đồ ăn tràn đầy, vừa thấy liền nhiều, thích hợp với công việc tốn sức của bọn họ.
Trong vòng thời gian ngắn ngủi, Thủy Thanh đã bán hết cơm hộp, còn có khách không mua được cơm hộp, mặt xám xịt rời đi, cô hứa hẹn ngày mai nhất định làm nhiều hơn một chút.
Tô Vân vừa vặn mang hai đứa nhỏ đi ngang qua nơi này, hai đứa nhỏ nháo ầm ĩ muốn ăn kem, cho nên dẫn bọn chúng tới bên này mua, thấy Thủy Thanh cách đó không xa.
Cô thế nhưng ở chỗ này bán cơm hộp, bán cơm hộp liền không tính, kinh doanh lại tốt như vậy, so với cô ta bán còn tốt hơn, những người này tan tầm ra tới nhìn thấy có bán cơm hộp, liền trực tiếp qua đi mua, chỉ chốc lát sau tất cả đều bán hết, số tiền đó rất nhiều đi.
Cô ta lúc trước cũng nghĩ tới bán cơm hộp, nhưng là cảm thấy bán cơm hộp quá lãng phí thời gian, cũng không biết có bán được hay không, vì vậy liền từ bỏ ý tưởng bán cơm hộp, kết quả bán cơm hộp lại có thể kiếm tiền như vậy?
Trong lòng cô ta có chút ghen ghét.
Thủy Thanh… Lúc trước không phải làm ở nhà xưởng sao? Như thế nào làm cái này?