CHƯƠNG 9: BÁNH BAO DÍNH Dâʍ ŧᏂủy̠+ ĂN NGHẸN, UỐNG Dâʍ ŧᏂủy̠ CỦA CÔ
Chu Quân Kinh không thể ngượng ngùng mà nói chính mình nhìn đồ vật của nhà bên liền cứng được, hắn là người có gia đình, hơn nữa còn là cha của hai đứa nhỏ, hắn cùng Tô Vân giải thích nói: “Không giống như em nghĩ đâu, anh cũng không nhìn cái gì, ạn chỉ tò mò đây là thứ gì, cũng không biết là gì, áo ngực cũng không giống như là áo ngực, yếm không giống như là yếm, trông giống như là quần áo của trẻ con.”
Tô Vân nghe được lời này mới phản ứng lại, đúng rồi, nhà cách vách sao có thể có thứ này, đây chính là qυầи ɭóŧ. Mà đây không phải thứ có ở nông thôn xa xôi?
Đây chính là những năm 80, như thế nào sẽ có loại đồ vật này? Thời điểm cô ta mới vừa xuyên qua, liền muốn tìm nội y qυầи ɭóŧ mặc, bởi vì trên người đặc biệt không thoải mái, nguyên chủ thân thể này vẫn là sinh hai đứa nhỏ, cô ta cảm thất vυ' mình rất khó chịu.
Tô Vân nhìn qυầи ɭóŧ tơ lụa có điểm luống cuống, vợ nhà bên chẳng lẽ cũng giống cô, cũng xuyên đến nơi?
Tô Vân rất tò mò nhìn, muốn hỏi rõ ràng, nơi này không phải chỉ có mình cô là người xuyên qua duy nhất.
Thủy Thanh hiện tại đang ở nhà xí bên ngoài đi vệ sinh, có chút mắc tiểu, cho nên tới để giải quyết.
Đem ngọc thạch rút ra, lúc đi tiểu, nghe được tiếng nói chuyện của nhà bên cạnh, thời điểm cô giặt nội y qυầи ɭóŧ, chỉ nghĩ muốn giặt sạch mà không có chú ý tới điểm này, sẽ bị nữ chính nhìn thấy, nếu mữ chính hoài nghi thân phận của mình thì thật không tốt chút nào.
Thủy Thanh vệ sinh xong, bẻ tiểu huyệt ra, đem ngọc thạch một lần nữa nhét vào trở lại.
Tô Vân rất tò mò Thủy Thanh như thế nào có thứ này, chờ cô đi ra, hiện tại thấy cô liền tiến hỏi: “Thủy Thanh, tôi thấy đồ vật cô phơi nhìn rất mới mẻ, đó là thứ gì? Cô làm sao có thứ đó vậy? Chính cô tự làm sao?”
Thủy Thanh phủ nhận: “Không phải, đây là một người thân thích nhà tôi ở trên thành phố lớn mang đến, bọn họ nói phụ nữ thành phố đều mặc cái này. Cho nên tôi cũng mặc, bọn họ đều nói mặc rất tốt, cho nên cô có muốn không? Nếu cô muốn, lần sau tôi sẽ nhờ thân thích trên thành phố mang về cho cô. Mặc đặc biệt thoải mái mà nhìn cũng đẹp!”
Tô Vân vốn đang cho rằng Thủy Thanh xuyên qua đây, kết quả không nghĩ tới không phải tự cô làm mà là mang từ thành phố lớn về. Ở địa phương xa xôi này không có, nhưng thành phố lớn chắc là có đi, cho nên cũng cảm thấy yên tâm.
Cô ta cũng muốn, nhưng cô ta lại không có tiền, còn không bằng chờ chính mình tích cóp đủ tiền tự làm một bộ.
Tô Vân nói không cần cảm ơn, liền đẩy xe đẩy đi lên trấn trên bên kia bán đồ.
Thủy Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn không bị hoài nghi.
Thời Trầm lúc này đã trở lại, Thủy Thanh đã làm cơm sáng, hôm nay là cô cùng Thời Trầm về nhà mẹ đẻ, phong tục bọn họ nơi này chính là gả chồng sau ba ngày phải về nhà mẹ đẻ.
Thủy Thanh nhìn Thời Trầm đi hồi lâu mới trở về, lúc trở về còn mua không ít đồ, nhà cô có anh rể còn có cả cha vợ, anh mua một hộp thuốc lá cùng một chai rượu, con rể mới không thể quá keo kiệt.
Vì vậy sáng sớm anh liền đến Cung Tiêu Xã ở trấn trên mua, còn mua nước cùng đồ ăn vặt , đưa cho Thủy Thanh, Thủy Thanh nhìn thấy cái này liền ngạc nhiên hỏi: “Thứ gì?”
Thời Trầm nói: “Không biết, buổi sáng lúc ra cửa, thấy bọn họ đều mua, các cô gái đều mua cái này, nói dùng tốt, anh cũng không biết là cái gì, thấy họ bôi lên mặt, liền mua cho em.” Thủy Thanh thấy rõ chữ trên đó, thế nhưng là kem bảo vệ da, thời buổi này có kem bảo vệ da nhưng không rẻ, kem bảo vệ da công hiệu đặc biệt tốt. Đặc biệt là bôi lên lau mặt, dùng một thời gian thì làn da trở nên tinh tế.
“Đắt như vậy, anh mua cho em làm gì? Có tiền thì anh giữ đi, anh đi bộ đội không dùng đến tiền sao?”
“Anh mua cho vợ đồ đắt tiền thì thế nào? Tiêu tiền cho vợ dù nhiều hay ít anh cũng đều nguyện ý.”
Thủy Thanh nghe anh nói lờu ngọt như vậy, có chút ngượng ngùng, anh không ăn cơm mà chỉ hút núʍ ѵú mấy ngụm rồi đi ra ngoài, vì vậy cô làm cơm cho anh.
Thủy Thanh làm cho anh mì sợi cùng với bánh bao, thoạt nhìn như là cái mì phở giả, đặc biệt thích ăn mì thực, nhất là bánh bao, tổng có thể ăn xong.
Anh thích ăn bánh bao, Thủy Thanh làm bánh bao cho anh nhưng anh lại không có sốt ruột ăn, ngược lại bắt lấy Thủy Thanh, muốn nhấc váy lên nhìn, xem bên trong tao bức có chảy nước hay không.
“Kẹp cả đem, bức có nới lỏng ra không?”
Thủy Thanh bị nhìn như vậy còn rất ngượng ngùng, cô không có mặc qυầи ɭóŧ, không mặc qυầи ɭóŧ chủ yếu là tiểu bức kẹp ngọc thạch kí©ɧ ŧɧí©ɧ vẫn luôn chảy nước, nếu mặc qυầи ɭóŧ, qυầи ɭóŧ không được một lúc liền ướt, qυầи ɭóŧ đều là dâʍ ŧᏂủy̠ dinh dính rất không thoải mái.
Cho nên Thủy Thanh liền không mặc qυầи ɭóŧ, dù sao ở trong nhà mình, lại không có người nhìn, kết quả lúc bị nhấc lên, phía dưới không mặc qυầи ɭóŧ, anh nhìn thích, tay ở âʍ ɦộ Thủy Thanh sờ sờ, một bãi nước, anh muốn đem ngọc thạch lấy ra xem, kết quả lúc lấy ra, tiểu bức liền khôi phục khẩn trí, anh lại đem ngọc thạch cắm vào.
Tao bức của vợ anh thật sự rất chặt.
Anh lấy ngọc thạch thọc vào rút ra một hồi lâu, tay đều ướt hết, anh đưa tay lên miệng mυ'ŧ, động tác đặc biệt sắc tình, đem Thủy Thanh làm cho ngượng ngùng.
Thủy Thanh kêu anh: “Nhanh còn ăn cơm sáng, anh không ăn cơm sáng sẽ đói.”
Thời Trầm nghe được lời này nhìn thoáng qua bánh bao trên bàn, bánh bao đặc biệt lớn, anh bẻ đôi bánh bao ra một chút, hướng lên âʍ ɦộ đang chảy nước của Thủy Thanh.
Thủy Thanh bị động tác của anh dọa sơn: “Anh… Anh làm gì vậy?Xấu hổ chết mất!”
Thời Trầm: “Ăn bình thường sẽ rất khô, phải có thêm dâʍ ŧᏂủy̠ của em thì ăn mới ngon.”
Anh thật đúng là ăn một miếng liền uống một chút nước da^ʍ của cô dính trong bánh bao, bánh bao sau khi khi dính dâʍ ŧᏂủy̠ của cô liền ướt, anh ăn cảm thấy rất thơm.
Một cái bánh bao lớn dính dâʍ ŧᏂủy̠ của cô liền nhanh chóng ăn hết..
Ăn xong lại thêm một bánh bao to nữa, cái này không có dính, nhưng là ăn xong cái bánh bao này, Thời Trầm đem đầu vùi ở âʍ ɦộ Thủy Thanh, hút lấy nước da^ʍ uống, đem bánh bao nuốt xuống.
Thủy Thanh thật sự là mất hết mặt mũi!