CHƯƠNG 6: SỜ Qυầи ɭóŧ CÔ CHƠI HUYỆT+ Liếʍ Qυầи ɭóŧ
Không chỉ có Thời Trầm chịu đựng khó chịu, Thủy Thanh hiện tại xoa tiểu huyệt tự an ủi cũng ngứa ngáy khó chịu, hận không thể để cây đồ vật kia cắm vào, cẩn thận nhớ lại dư vị cây đồ vật kia của Thời Trầm, thô to như vậy, nếu cắm vào, khẳng định thoải mái đến chết.
Thủy Thanh cũng không biết vì sao sau khi xuyên qua mình lại dâʍ đãиɠ như vậy, không biết có phải do thay thế thân xác ban đầu của nguyên chủ hay không, hay là bởi vì ở thế giới hiện thực cô chưa từng có người đàn ông nào nên không muốn tư vị này, nhưng từ khi xuyên qua, có nam nhân, còn trải nghiệm qua cao trào, tự nhiên liền muốn.
Cô nghĩ tới cảm giác Thời Trầm vừa rồi liếʍ tiểu huyệt thì không ngừng xoa tiểu bức tự an ủi, loại cảm giác này quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô một bên xoa một bên kêu: “A a —— thật thoải mái —— cắm em —— Thời Trầm cắm em ——”
Thủy Thanh ảo tưởng đem chính mình xoa đến cao trào, sau cơn cao trào, có một trận hư không, mặt cô đỏ bừng, lúc thu thập xong thì chờ Thời Trầm trở về.
…
Cũng không biết nam chính đưa Thời Trầm đi đâu, lúc nãy đi ra ngoài hai người trông có vẻ lo lắng. Tác giả niên đại cô đang đọc đã viết được mấy nghìn chương, và nó rất dài.
Cô tiếp tục đuổi theo, đuổi tới phía sau thì đã quên nội dung viết trước đó, muốn biết chuyện của Thời Trầm, không ngừng suy nghĩ, cô cảm thấy, trí nhớ bản thân vẫn là không tồi, cô nhớ rõ chính là không có nhân vật Thời Trầm này, hoặc là, tác giả viết không có ghi tên, hoặc là huynh đệ của nam chính hay bất qua xuất hiện cũng chỉ là nhân vật qua đường, bởi vì không có tên cụ thể, nên Thủy Thanh cũng không biết kết cục của anh là gì.
Bị an bài là người qua đường cũng không tốt, cô không biết kết cục của mình, cũng không biết kết cục của Thời Trầm, chỉ biết cái kết nam nữ chính rất tốt.
Thủy Thanh cảm thấy bọn họ đã như vậy thì nhất định phải có cuộc sống tốt, dù sao nhân vật của hai người đều không ác độc, chỉ cần bọn họ không làm chuyện xấu, bình thường sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Trong khi Thủy Thanh chờ Thời Trầm trở về, cô đã may xong qυầи ɭóŧ.
Cô mua vải lụa còn có vải cotton, mua vải ở đây rất đắt, cô phải bỏ ra mười tệ mới mua được mấy khối, vải lụa thì quý, còn cotton mất mấy tệ là mua được, cô làm cho mình một bộ nội y.
Cô tương đối thích vải lụa, bởi vì thoạt nhìn tương đối dán chặt vào da, cô sợ mặc áo quá dày sẽ làm ngực bị chảy xệ.
Vẫn là áo ngực có thể nâng vυ' tốt hơn.
Cô nhét một ít bông vào, nó thực sự trông giống, hai ngày nay cô mặc áo ngực cùng qυầи ɭóŧ như thế nào cũng không thoải mái, buổi tối tắm rửa xong, mặc quần cùng áσ ɭóŧ mới, mới có cảm giác sống lại, thích ứng nhiều năm như vậy, vẫn là mặc qυầи ɭóŧ như vậy thoải mái.
Nhưng Thời Trầm vẫn chưa trở về, Thủy Thanh lo lắng có chuyện xảy ra, thời buổi này không có di động cũng rất khó để tìm người, Thủy Thanh ngày hôm sau dậy sớm làm cơm sáng mới thấy anh trở về, ở bên ngoài rửa mặt, vừa vặn cô làm xong cơm sáng.
Thời Trầm đói bụng, liền bắt đầu ăn cơm, Thủy Thanh hỏi: “ Ngày hôm qua anh đi đâu?”
“Thôn bên cạnh có nhà bị sụp, anh cùng Chu Quân Kinh đi hỗ trợ, hiện tại mới trở về.”
Anh làm việc cũng thật vất vả, Thủy Thanh nhìn bộ dạng anh đói như vậy, còn đưa cho anh thêm hai cái bánh bao.
Sáng sớm thức dậy, muốn ăn bánh bao, anh là đàn ông nên sức ăn lớn, liền cầm bánh bao lên ăn.
Thủy Thanh hỏi anh: “Anh chừng nào thì trở về bộ đội?"
Anh vẫn luôn ở quân khu bên kia, bởi vì kết hôn nên mới trở về, anh về nhà cũng đã lâu, phỏng chừng phải trở về rồi.
Thời Trầm nghe được lời này liền nhìn cô, nghĩ không còn thời gian, thời điểm cùng Chu Quân Kinh cùng nhau trở về, đã xin nghỉ phép một tuần, trước sau vội sau lâu như vậy, mấu chốt là anh sắp đi rồi, còn chưa cùng vợ anh động phòng, anh cảm thấy chính mình nghẹn khuất.
Người ta động phòng dễ như vậy, nhưng đến lượt anh là lại khó khăn.
Khác không nói, Chu Quân Kinh bên kia có hai đứa bé, anh cũng muốn cùng vợ anh sinh con!
Chính là cái động kia anh còn chưa cắm vào, Thời Trầm nhìn Thủy Thanh nói: “Hai ngày nữa anh phải đi, đêm nay bất luận thế nào cũng phải động phòng, chờ anh trở về báo cáo cấp trên, báo cáo được phê duyệt anh lập tức dẫn em đến gia chúc viện ở .”
Thủy Thanh nghe được lời này nghĩ cô hiện tại có công việc ở nhà xưởng, nếu cùng anh đi, vậy cô phải từ bỏ công việc trong nhà xưởng sao?
Mấy ngày nữa cô cũng phải trở lại nhà xưởng làm việc.
Thủy Thanh rót cho anh một cốc sữa đậu nành, thấy trong phòng bếp có đậu nành, dùng cối xay bên ngoài nghiền nát, đun lên nấu sau đó bỏ thêm đường trắng.
Thời Trầm ăn cảm thấy ngon, khen cô: “Vợ, em thật lợi hại, làm cơm sáng ăn ngon thật.”
Đây là cơm sáng bình thường mà thôi, nhưng lại khiến anh ăn nhiều hơn bình thường .
Thủy Thanh nghĩ tới nữ chính, nữ chính kiếm được tiền chủ yếu dựa vào việc bán đồ ăn sáng, bởi vì nữ chính là người hiện đại, nên có thể làm nhiều bữa sáng kiểu hiện đại, ở đây chưa ăn bao giờ liền cảm thấy mới mẻ, nếu là cô cũng làm, còn không phải là cùng nữ chính tranh đoạt sao.
Thời Trầm đem cơm sáng giải quyết xong liền đi tắm rửa.
Tắm rửa xong vốn dĩ chuẩn bị cùng Thủy Thanh làm việc không đứng đắn, kết quả Thủy Thanh như thế nào cũng không nghĩ tới, Thời Trầm lớn lên lại có tiếng như vậy, ai biết anh là người này tốt như vậy, trong thôn có chuyện gì cũng gọi anh.
Thậm chí còn có kêu anh đi thu bắp.
Anh cũng đi.
Hỏi thì mọi người liền nói anh không phải quân nhân sao, quân nhân chính là vì nhân dân phục vụ, nơi này hỏng thì gọi anh, nơi đó hỏng cũng gọi anh, không chỉ vậy mà còn phải đi thu hoạch bắp cho người ta.
Thủy Thanh vẫn luôn nhìn anh bận rộn, bị tức chết rồi, ngày hôm qua cả đêm đều không ngủ, hôm nay vẫn trằn trọc như vậy.
Cô ở bên ngoài giặt quần áo, cách vách một thím thấy được, còn khen cô một câu: “Thủy Thanh, nam nhân nhà cô thật tốt.”
Thủy Thanh ngày mai muốn cùng anh trở về nhà mẹ đẻ, hôm nay tự mình thu thập đồ vật, chờ Thời Trầm trở về, nấu cơm cho anh, chính là thịt kho tàu cùng canh xương sườn, còn có đĩa rau xào.
Nhìn bộ dáng anh cứ ăn như vậy, Thủy Thanh nhịn không được nói câu: “Anh cứ định làm người tốt như vậy?”
Thời Trầm: “Không biết, tính cách anh chính là như vậy, hơn nữa, đều là người trong thôn, có thể giúp đỡ nhau.”
Chính là do tác giả viết, tác giả viết về anh chính là như thế này.
Thủy Thanh thấy anh ăn xong, muốn dọn dẹp, nhưng Thời Trầm lại kêu cô đi tắm, để anh tự mình làm.
Thủy Thanh đi tắm, tắm xong đi ra nhìn thấy Thời Trầm đang cầm qυầи ɭóŧ của cô mà nhìn, anh cứ nhìn chằm chằm vào, như là đang nhìn một đồ vật kỳ lạ nào đó.
Thủy Thanh hỏi anh: “Nhìn cái gì vậy?”
Thời Trầm xách theo hỏi: “Đây là cái gì? Quần áo trẻ con?”
Thủy Thanh: “… Đây là quần áo của em.”
Thời Trầm nghe được lời này sắc mặt tức khắc sợ hãi, “Mặc như thế nào?”
Thủy Thanh đem cửa đóng lại, phong cảnh bên trong cởi ra cho anh nhìn, anh thấy vυ' cô bị áo ngực bao vậy, phía dưới bị qυầи ɭóŧ tam giác che đậy.
“Đây là áo ngực cùng qυầи ɭóŧ, phụ nữ thành phố lớn đều mặc như vậy, em tự may, nhìn có đẹp không?”
Thời Trầm nhìn thấy thì vô cùng sửng sốt, nghe xong thì nở nụ cười xán lạn: “Đẹp. Anh sắp bị em mê hoặc đến chết rồi.”
Nói xong tay anh liền sờ lên qυầи ɭóŧ Thủy Thanh, trước mặc quần ngắn thì không nhìn ra, nhưng khi nhìn qυầи ɭóŧ, hai mảnh âʍ ɦộ hiện ra rất rõ ràng, trông mập mạp, nhô ra như đồi núi nhỏ, đặc biệt sắc tình.
Tay anh vẫn còn ở bên trong sờ sờ, thật là có một khối mập mạp.
Bị sờ thoải mái, Thủy Thanh trực tiếp ngồi ở trên giường, hai đùi tách ra, để cho anh sờ.
Qυầи ɭóŧ làm bằng vải lụa màu hồng nhạt, anh vừa sờ soạng, thấy dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra, đem qυầи ɭóŧ cô ướt đặc biệt rõ ràng, màu hơi sẫm, Thời Trầm đưa mũi lên ngửi, ngửi thấy mùi vị dâʍ đãиɠ, liền há mồm liếʍ qυầи ɭóŧ cô.