Làm Anh Thâm Nhập

Chương 4

CHƯƠNG 4:TRONG NGÕ NHỎ NGỒI XỔM XUỐNG Liếʍ Âʍ ɦộ, Liếʍ ĐẾN TRIỀU PHUN +DÙNG Qυầи ɭóŧ CÔ LAU MẶT

Thời Trầm trực tiếp ấn lên âʍ ɦộ Thủy Thanh, trên hạt đậu nhỏ mà niết, niết đến Thủy Thanh kêu một tiếng.

“A ——”

Tay anh trực tiếp đi vào, một chút cũng không ngại còn đang ở bên ngoài, ấn lên âm đế cô.

Nhìn Thủy Thanh kêu, Thời Trầm biết, quả nhiên những người đàn ông đó nói không sai, phụ nữ rất thích bị sờ nơi này, ngón tay mới ở mặt trên ấn một chút, vợ anh đã kêu lên như vậy.

Thủy Thanh chưa từng bị đàn ông chạm qua nơi này, bị bàn tay thô ráp của anh chạm vào, phỏng chừng là do hàng năm luyện tập, mang theo vài vết chai, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thịt non vô cùng thoải mái.

Thủy Thanh bị niết âm đế thoải mái thở hổn hển, cô không kìm được mà kêu ra tiếng, âm thanh nghe đặc biệt mềm mại.

Thời Trầm cảm nhận phía dưới có nước chảy ra, làm ướt tay anh, anh xem phim, cái người phụ nữ kia bị sờ cũng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, người đàn ông liền hút nước cho người phụ nữ ấy.

Thủy Thanh sợ chính mình kêu quá to, che miệng không dám hét, nhưng Thời Trầm quá xấu rồi, nhìn bộ dáng cô kêu, còn tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dùng ngón tay kẹp.

Thủy Thanh cùng anh mặt đối mặt, lúc thở hổn hển nắm lấy cánh tay anh, bị anh nhìn, cô còn đỏ mặt.

Thời Trầm liền thích nghe, không nghĩ tới vợ anh kêu thanh âm lại dễ nghe như vậy.

“Vợ, em kêu thật dễ nghe, đem đồ vật của anh cứng cả rồi.”

Thời Trầm lời này là nói thật, nói xong lúc sau còn đỉnh vào bên dưới Thủy Thanh.

Thủy Thanh cảm giác được vật thô to của anh, đỏ mặt hỏi: “Anh còn học được cái gì?”

Thời Trầm trả lời nghiêm túc, ngón tay đặt ở bên ngoài tiểu huyệt Thủy Thanh quay xoay một vòng: “Anh còn thấy tên ngoại quốc kia liếʍ nơi đi vệ sinh của người phụ nữ, có thể liếʍ nướ© ŧıểυ, rất thoải mái.”

Thủy Thanh nghe được lời này liền biết là liếʍ huyệt, lúc trước cô từng xem qua phim cấm, nhân vật nam chính đang liếʍ huyệt cho nhân vật nữ chính, nữ chính một dáng say mê, cô lúc trước cảm thấy bị đàn ông liếʍ huyệt, nơi này khẳng định thực thoải mái.

Thủy Thanh bị anh sờ cảm thấy thoải mái, cảm giác thân thể không tự chủ được còn muốn thoải mái hơn, nhịn không được kêu một tiếng: “Vậy anh liếʍ cho em?”

Thời Trầm sửng sốt, sau đó trực tiếp liền ngồi xổm xuống, vừa rồi anh đã muốn liếʍ cô, nhưng lại sợ chính mình quá thô lỗ, làm vợ anh tức giận.

Hiện tại được cô cho phép, nhất định phải ngồi xuống liếʍ cho cô, anh ngồi xổm xuống, bắt lấy cái mông cô, sau đó qυầи ɭóŧ của cô bị cởi ra.

Vừa rồi dùng ngón tay làm cho phía dưới đều là dâʍ ŧᏂủy̠, Thời Trầm đưa tay sờ một chút theo sau liền há mồm liếʍ.

Anh học trong phim khiêu da^ʍ, liếʍ giống hệt nam chính.

Há mồm đem tiểu bức Thủy Thanh ăn vào, đầu lưỡi thè ra, câu lấy thịt non, theo sau liếʍ dọc khe thịt.

Vợ của anh có lông mao, không tính nhiều, trên đỉnh có một ít.

Anh áp mặt lên, lấy đầu lưỡi câu lấy.

“A —— chậm một chút —— liếʍ thật nhanh —— chậm một chút ——” tiểu huyệt bị anh ăn hết vào miệng, Thủy Thanh cúi đầu liền nhìn thấy bộ dáng anh ăn da^ʍ huyệt cô, đầu lưỡi đang duỗi ra rồi thụt vào.

Quá thoải mái, quá thoải mái, nguyên lai bị liếʍ huyệt lại thoải mái như vậy.

Vẫn là đầu lưỡi của anh lợi hại, ở mặt trên đảo quanh, cô không có biện pháp, định dùng tay đẩy trán anh ra, vốn muốn anh chậm một chút, lại không nghĩ tới kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh tốc độ càng lúc càng nhanh, ăn đến nỗi phát ra âm thanh, tiếng mυ'ŧ ngày càng vang.

Thủy Thanh thoải mái, nhưng sợ hãi bị người khác nhìn thấy, rốt cuộc chỗ hai người đứng cũng là nhõ nhỏ trên đường lớn, nếu có người đi ngang qua, liền có thể nhìn thấy hai người bọn họ đang phóng đãng ở đây.

Thủy Thanh một bên sợ hãi, một bên bị liếʍ, sắc mặt ửng hồng, giống như mông khỉ, trên mặt dâʍ đãиɠ thở dốc, Thời Trầm phi thường sốt ruột nắm lấy mông cô liếʍ láp.

Thủy Thanh bị liếʍ phun, Thời Trầm chuyên tâm liếʍ cho cô, liếʍ cho âʍ ɦộ đều là nước, nước chảy ra anh còn mãnh liệt hút, biết viên đậu đậu mẫn cảm, anh còn chuyên tâm dùng đầu lưỡi kí©ɧ ŧɧí©ɧ âm đế.

Đem Thủy Thanh hầu hạ đến chết.

Cơn thủy triều vừa đến, Thủy Thanh liền trực tiếp phun ra, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra giống như để cho anh rửa mặt, phun trên mặt anh, miệng anh cũng không kịp nuốt xuống.

Thời Trầm sửng sốt, anh không ngờ âʍ ɦộ người phụ nữ lại lợi hại như vậy, còn có thể phun nước như vậy.

Mặt anh bị dâʍ ŧᏂủy̠ phun ướt đẫm, phía dưới Thủy Thanh, nước chảy ra làm ướt cả qυầи ɭóŧ.

Cô thoải mái thở dốc, bên dưới vẫn còn đang chảy nước.

Thời Trầm cảm thấy nước trên mặt quá nhiều, còn dùng qυầи ɭóŧ* Thủy Thanh lau miệng, xoa mặt.

( * ừm trong raw là tiết khố nhưng thấy có vẻ không hợp nên mình để tên như trên nha)

Qυầи ɭóŧ đủ lớn, cũng có chỗ sạch sẽ cho anh lau, sau khi lau khô, qυầи ɭóŧ ướt một cách thái quá.

Thủy Thanh cảm thấy anh không biết xấu hổ, thế mà lấy qυầи ɭóŧ của cô lau mặt!

Sau khi Thời Trầm lau sạch nước trên mặt, còn vươn đầu lưỡi liếʍ một chút thịt non trên âʍ ɦộ cô, không có ý định rời đi, vẫn luôn muốn liếʍ, vợ của anh nơi nào cũng thơm, ngay cả tao bức cũng thơm ngọt.

Thủy Thanh cảm thấy không thể rời khỏi đầu lưỡi anh, hận không thể đem âʍ ɦộ luôn dính ở đầu lưỡi của anh, để đầu lưỡi anh liếʍ cô mọi lúc.

Sau khi Thủy Thanh thoải mái, Thời Trầm mới hỏi cô: “Vợ, em có thoải mái? Anh liếʍ em có sướиɠ không. Bọn họ nói em phun nước, chính là rất sướиɠ.”

Thủy Thanh gật đầu, thật là sướиɠ, nhưng bên dưới vẫn ẩm ướt, cô vẫn cảm thấy thật là khó chịu.

Cô nhìn lên đồ vật đã ngẩng cao đầu kia hỏi: “Phải cho nó bắn ra sao?”

Thời Trầm nói: “Anh muốn cắm vào nơi đó của em, ngày hôm qua anh không cắm vào, hiện tại đã biết, muốn cắm.”

Thủy Thanh nghĩ đến bộ dáng quẫn bách ngày hôm qua của anh, cũng đã suy đoán đến anh có phải … Chính là tuyệt đối không có khả năng, làm sao có thể, lại không phải chưa từng cưới vợ, lúc trước không phải có một người vợ sao? Như thế nào lại chưa từng làm?

Thủy Thanh hỏi anh: “Anh trước kia không phải cưới vợ rồi sao? Trước kia anh chưa từng cùng vợ làm sao?”

Thời Trầm lắc đầu, “Chưa.”

Thủy Thanh nghe được lời này mới tin tưởng anh, rốt cuộc bộ dáng mất mặt của anh ngày hôm qua, cũng không giống người từng có kinh nghiệm, chẳng phải cũng giống mình sao? Tuy kết hôn nhưng cuối cùng vẫn là tịch mịch.

Thời Trầm đáp không, cũng không nói vì sao không chạm vào, cũng cảm thấy xấu hổ, vì dù sao cũng là vợ trước.

Người đều đã chết.

Thủy Thanh có thể cho anh tiến vào, nhưng nơi này là bên ngoài.

Cô không nghĩ lần đầu tiên phá thân lại ở ngõ nhỏ này.

Cô thẹn thùng nói với Thời Trầm: “Trở...Trở về, trở về em cho anh cắm.”

Thời Trầm nghe được lời này, hai mắt sáng lên, vội vàng kéo cô đi, hiện tại cần phải trở về.

Thủy Thanh đạp xe tới, sau đó anh đạp xe chở Thủy Thanh trở về.

Thủy Thanh cũng không biết có phải vì vừa rồi thoải mái mơ hồ hay không mà cảm thấy bản thân mình quên mất điều gì đó.

“Thời Trầm, em giống như quên cái gì đó?”

Thời Trầm quay đầu nhìn cô một cái, “Chuyện gì.”

“Nghĩ không ra. Chính là cảm giác giống như rất quan trọng.”

Thời Trầm an ủi cô, phỏng chừng cũng không quan trọng, bằng không sao có thể nghĩ không ra, anh cảm thấy như vậy.

Thủy Thanh dọc theo đường đi đều nhớ không nổi, kết quả trở về lúc sau lập tức liền nghĩ ra.

Cô trở về mới nhớ tới, nữ chính, cô thế mà đem nữ chính quên mất!

Nữ chính còn ở trấn trên! Hiện tại còn chưa trở về.