Làm Anh Thâm Nhập

Chương 1: Xuyên sách thành người qua đường....

Chương1 :Xuyên sách thành người qua đường, bị chồng mới sờ vυ' trong đêm tân hôn.

Mệnh Thủy Thanh không tốt, trời sinh cô đã khắc chồng, chính cô cũng không biết mình sao số mình thảm như vậy, khoảng thời gian trước người nhà có bàn về chuyện hôn nhân của cô, điều kiện nhà trai không tồi, là chủ nhà xưởng.

Ở địa phương hẻo lánh xa xôi này, tiền lương 70 tệ một tháng, đã rất không tệ rồi, còn có thể tặng thêm một cái tủ lạnh làm lễ hỏi.

Thủy Thanh cũng làm ở nhà xưởng, chủ quản là người lãnh đạo trực tiếp, ở chung một thời gian, cảm thấy tính cách hai người hợp nhau cho nên mới kết hôn.

Nhưng không ngờ chỉ mới kết hôn được nửa tháng thì chồng bị xe đâm chất.

Cô trở thành góa phụ, một góa phụ nổi tiếng trong thôn, đàn ông trong thôn tránh còn không kịp.

Vì thế mà cứ luôn không tìm được người đàn ông nào khác để kết hôn.



Cuốn tiểu thuyết Thủy Thanh đọc trước khi đi ngủ có cốt truyện như vậy, cô xem cốt truyện thì thấy nhân vật này không phải nhân vật chính, cũng chẳng phải nhân vật phụ, chẳng qua lên sân khấu nói mấy câu đơn giản, đến tác giả cũng chỉ dùng từ người qua đường, trăm triệu lần cô cũng không nghĩ tới, hôm nay cô xuyên thành cái người góa phụ này.

Cô thích đọc truyện niên đại, mỗi buổi tối trước khi ngủ đều dành chút thời gian để đọc, cô quan tâm đến người qua đường này là bởi vì tên nhân vật trùng với tên của cô.

Sau khi ngủ, nhìn qua nhìn lại, tỉnh dậy liền phát hiện, cô vậy mà xuyên vào bộ tiểu thuyết này.

Xuyên thành người qua đường, là góa phụ, hiện tại đã qua một năm, đã hết thời gian thủ tiết, có thể kết hôn lại.

Trong thôn, bà mối vì kiếm tiền nên cũng muốn mai mối cho cô.

Điều kiện gia đình nguyên chủ không tốt, cho nên bằng cấp không cao, ở vùng nông thô này, tốt nghiệp tiểu học xong sẽ đến nhà xưởng làm công, kiếm tiền phụ giúp gia đình.

Vốn dĩ cho rằng sau khi lấy chồng sẽ khấm khá hơn, nhưng không ngờ chồng lại chết, sau đó trở thành góa phụ, cuộc sống ngày càng khó khăn, ở nhà chồng thì bị đánh chửi, nhà mẹ đẻ thì không thể quay về, tuy rằng không đến mức đói chết, nhưng không có đàn ông chăm sóc, làm chỗ dựa, cha mẹ cô lo lắng cô cô đơn cả đời vì thế nhờ bà mối làm mai cho cô.

Nhưng chuyện chồng cô chết trước đó, người trong thôn từ trên xuống dưới ai cũng biết, không có khả năng tìm được người chồng tốt, cũng chỉ có thể tìm một ít dưa vẹo táo nứt, chẳng qua người bà mối giới thiệu nào là mắt mù, què chân, hoặc là gãy tay, chỉ cần là người tàn tật trong thôn thì sẽ giới thiệu qua một lần.

Tuy rằng chồng Thủy Thanh đã chết, nhưng cô vẫn trẻ tuổi, chắc chắn không muốn kết hôn với những người đàn ông đó, cho nên cô từ chối, bà mối cảm thấy cô khó tính, nhưng cuối cùng cũng tìm được cho cô một mối hôn nhân.

Là người đàn ông có tiếng khắc vợ, Thời Trầm.

Tình huống hôn nhân một năm trước của cô và anh không khác nhau lắm, chẳng qua sau nửa tháng, vợ anh cũng chết.

Nói đến cũng xui xẻo, đi trên đường bị xe buýt đυ.ng phải, thầy bói phán anh là số khắc vợ, bị người trong thôn tránh còn không kịp giống cô.

Một người goá vợ, một người góa chồng, bà mối cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi cho nên mai mối hai người với nhau.

Nguyên chủ Thủy Thanh cảm thấy điều kiện của mình không thể tìm được người đàn ông nào tốt hơn, nhìn qua thấy điều kiện của anh không tệ lắm, mặc dù không phải người có học thức, nhưng tốt xấu gì cũng là quân nhân, chức vị không thấp, nghe nói một tháng có thể kiếm được mấy chục tệ.

Điều quan trọng nhất anh là trẻ mồ côi, không cha không mẹ, chỉ có duy nhất một mình anh, kết hôn với anh thì không phải lo chăm sóc cha mẹ chồng, cũng không bị họ hàng nói xấu, cho nên cô đồng ý.

Nguyên nhân Thời Trầm đồng ý cưới Thủy Thanh rất đơn giản, vì cô xinh đẹp.

Là cô gái đẹp trong thôn, lúc trước anh có nhìn qua vài lần, tuy rằng từng có một đời chồng, nhưng anh vẫn rất thích, cảm thấy trong thôn này không có ai đẹp như Thủy Thanh.

Vì thế đồng ý hôn sự.

Hai người đều đồng ý, vì thế hôn lễ nhanh chóng được tổ chức.

Bởi vì đây là lần kết hôn thứ hai của hai người cho nên không tổ chức hôn lễ quá to, chỉ nấu một bữa cơm đơn giản là xong.



Nếu như Thủy Thanh xuyên qua trước khi kết hôn, chắc chắn cô sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng thời gian cô xuyên qua đã quá muộn, trong nháy mắt đã xuyên đến đêm tân hôn.

Hiện tại đang là đêm tân hôn.

Thủy Thanh ngồi ở trong phòng chờ anh quay lại, Thời Trầm vẫn đang uống rượu với mọi người ở bên ngoài.

Thủy Thanh tỉnh táo phát hiện ký ức theo nhau ùa đến, khiến đầu óc cô vô cùng đau đớn, cô có ký ức của nguyên chủ, nhìn thấy bản thân đang ngồi trong căn phòng gạch ngói đơn sơ, cô biết chuyện gì đang xảy ra, cô véo bản thân để tỉnh táo lại.

Cô xuyên sách, người khác xuyên sách thì tốt xấu gì cũng sẽ là nữ chính, như thế nào mà đến lượt cô lại trực tiếp biến thành một người qua đường.

Thời Trầm cũng là người qua đường, trong quyển sách này nam chính là một người khác, miêu tả nam chính quả thực là một người đàn ông tốt hiếm có, cô cảm thấy mình xuyên qua đây sẽ phải đi tìm nam chính, nhưng cô lại là người qua đường.

Cuốn sách không miêu tả nhiều về người đàn ông Thời Trầm này, có lẽ không đẹp trai.

Dù sao thì Thủy Thanh cũng là phụ nữ thế kỷ 21, kiểu ép duyên này cô không hề thích, cô muốn đề nghị ly hôn để theo đuổi sự nghiệp của mình.

Lúc trước cô từng nghĩ, nếu mình xuyên vào truyện niên đại thì muốn giống với nữ chính, có một sự nghiệp hoàn mỹ.

Mặc dù ly hôn nhưng đầu óc của cô là người hiện đại, có lẽ cuộc sống không quá khó khăn.

Lúc cô đang chuẩn bị thảo luận vấn đề ly hôn, thì đúng lúc này cửa mở ra.

Thời Trầm đi vào.

Thời Trầm uống hơi say, lúc đi vào, cơ thể anh lảo đảo. Anh đóng cửa, sau đó đi đến gần Thủy Thanh.

Thủy Thanh nhìn anh đi vào, cô muốn nói gì đó với anh, kết quả nhìn thấy khuôn mặt kia, lập tức choáng váng.

Đẹp trai như vậy?

Anh rất cao, khoảng 1m80, đi vào phòng thì phải cúi đầu, ăn mặc chỉnh tề, thoạt nhìn anh khí chất mười phần.

Anh mặc một chiếc sơ mi trắng, phía dưới là quần tây màu đen, kết hợp với đôi giày đen da bóng.

Ở thế giới hiện thực, Thủy Thanh chưa từng gặp người nào đẹp trai như vậy, cho nên liếc mắt một cái đã bị anh hấp dẫn, anh uống hơi say, cho nên mặt đỏ bừng, có lẽ vì tham gia quân đội nên tóc hơi ngắn.

Không ngờ có người để tóc ngắn lại đẹp trai như vậy, trên người mang theo hơi thở lưu manh.

Sang trọng lại lưu manh.

Thủy Thanh định nói gì đó với anh thì bị anh nhìn, anh vuốt quần áo của Thủy Thanh, nói: “Vợ ơi, anh muốn làm em.”

Thủy Thanh nghe được lời này, mặt lập tức đỏ bừng, lúc trước cô từng nghe qua người tham gia quân đội khá thô lỗ, không ngờ lại thô lỗ như vậy, vừa mở miệng đã nói muốn làm cô.

Không biết có phải do anh uống say hay không, cho nên người ngơ ngác, trực tiếp sờ vào quần áo của Thủy Thanh.

Bởi vì kết hôn lần thứ hai, cho nên quần áo cưới không cầu kỳ, rộng rãi, màu hồng nhạt, những năm 80, phụ nữ ở nông thôn khi kết hôn đều thuê váy cưới từ studio chụp ảnh.

Anh trực tiếp cởϊ áσ của cô, tay chạm vào đầṳ ѵú xoa, “Vợ ơi, vυ' em lớn quá.”

Thủy Thanh không chịu nổi dáng vẻ lưu manh này của anh.

Thật là không biết xấu hổ.

Vυ' cô thật sự rất lớn, dáng người của nguyên chủ lại tốt, nhưng mặc quần áo rộng thùng thình, hơn nữa thời buổi này phụ nữ nông thôn không ai mặc áσ ɭóŧ, mặc mấy thứ đồ giống nhau, che ngực đi sẽ không thấy.

Thời Trầm chờ nhịn được mà cởϊ qυầи áo của cô ra, trực tiếp kéo áo lên ngực, để lộ cặρ √υ'.

Cặρ √υ' lớn trắng nõn nhảy ra ngoài, chạm vào tay anh.

Thời Trầm đặt tay lên, chạm vào núʍ ѵú, mặt Thủy Thanh lập tức đỏ ửng, bị bàn tay thô ráp của anh bóp.