Công việc kết thúc, Cố Lạc Trần ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, 13 giờ 05 phút. Xoa xoa mi tâm một chút, có lẽ em gái vẫn còn đang ngủ. Bàn tay dời khỏi bàn làm việc, hai chân thon dài thẳng tắp đứng lên, đi đến phòng nghỉ.
Lúc này Cố Sam không màng đến hình tượng của mình, tay chân đều mở lớn nằm trên giường, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, bộ ngực no đủ theo từng lần hít thở mà phập phồng, ánh mắt hắn u ám, cúi người xuống, tay vươn ra nhéo mũi Cố Sam.
Cố Sam đang ngủ ngon lành, đột nhiên cảm giác hô hấp khó khăn, mặt vì khó thở mà càng ngày càng hồng, cuối cùng đôi mắt mông lung buồn ngủ mở ra. Nhìn tay hắn đang nhéo mũi mình, tức giận liếc mắt hắn một cái.
“Tiểu heo lười. Nên rời giường ăn cơm trưa thôi, bụng không đói bụng hả?” Cố Lạc Trần thu hồi tay, buồn cười nhìn khuôn mặt nhỏ của em gái đỏ bừng vì tức giận, đôi mắt cũng như có ngọn lửa nhìn hắn.
“Anh trai, ôm Sam Sam đi đánh răng.” Cố Sam vươn cánh tay. Chu cái miệng nhỏ, đôi mắt ngập nước tỏ vẻ chờ mong nhìn anh trai.
“Em nha...” Hắn lắc lắc đầu vẻ mặt bất đắc dĩ, ánh mắt lại mang theo sủng nịnh nhìn cô, một tay ôm eo cô, một tay đặt dưới mông cô. Một phen bế lên.
“Hì hì.. anh trai..” Cố Sam khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nhìn Cố Lạc Trần, hắn bế cô đến gian buồng rửa mặt, lấy ra bàn chải đánh răng vừa dùng một lần, cánh tay rắn chắc thân chống cửa nhìn cô đánh răng.
Cố Sam đánh răng xong, liền đi đến ôm cánh tay hắn, mặt nở nụ cười xán lạn ngẩng đầu lên: “Anh trai. Đi thôi. Rất đói nha. Bụng nhỏ kêu luôn rồi.” Vừa đi vừa kéo tay hắn đi theo mình.
“Em vẫn như cũ không bao giờ chịu được cơn đói nga.” một tay hắn cắm trong túi, bước đi thật nhanh. Thảnh thơi đi theo cô đi phía trước.
Bên ngoài văn phòng một người đều không có, phỏng chừng đều đã đi ăn cơm trưa. Cố Lạc Trần nắm tay cô. Mang theo cô lái xe đến một nhà hàng cao cấp cách công ty không xa, sau đó thì vào phòng chuyên dụng của hắn.
“Tổng giám đốc, vẫn là dựa theo thực đơn lúc đầu của ngài sao?” người phục vụ hơi cong eo, hỏi Cố Lạc Trần.
“Em gái. Nhìn thực đơn xem, có cái gì thích ăn không?” Cố Lạc Trần ý bảo người phục vụ lấy thực đơn đưa cho Cố Sam.
“Tiểu thư, thực đơn đây ạ.” người phục vụ hơi cúi người, đem thực đơn đặt phía trước cô.
Cố Sam hơi gật đầu, nguyên lai nhà ăn là của nhà mình nha. Lật quyển thực đơn vài cái, sau đó nói ra vài món đồ ăn mình thích: “Anh trai, còn anh?” Nói xong liền quay đầu hỏi hắn.
“Em gái ăn cái gì, anh trai liền ăn cái đó.” Cố Lạc Trần vẫy vẫy tay ý bảo người phục vụ rời đi.
Cố Sam ghét bỏ ghế dựa anh trai quá xa, đứng lên, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi đến bên cạnh hắn, hai người gắt gao ngồi gần nhau.
Nam nhân một tay đặt ở ghế dựa sau lưng cô: “Em gái, không muốn rời xa anh trai như vậy? Lại muốn rồi?” Vẻ mặt hắn cười xấu xa, em gái thân cận với hắn như vậy, hắn thật cao hứng.
Cố Sam ngửa đầu, kỳ quái liếc mắt nhìn hắn một cái: “Anh trai. Anh không phải là chồng thứ mười tám của em sao? Ngồi bên cạnh anh dĩ nhiên là điều bình thường.” Muốn trêu đùa cô? Không có cửa đâu.
Cố Lạc Trần nở nụ cười trên môi: “Đúng vậy trại chủ đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi.” nói xong chính mình còn cười to sung sướиɠ.
“Cốc cốc...” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Trong thanh âm hắn còn mang theo chút ý cười.
Người phục vụ mang bộ quần áo của nhân viên bước vào, một mâm bàn đồ ăn rất nhanh dần bày biện trên bàn cơm: “Giám đốc, mời dùng cơm.” Đợi hắn gật đầu, liền không tiếng động lui ra, đóng cửa lại.
“Em gái, ăn đi. Đói bụng anh trai sẽ đau lòng.” Hắn gắp một miếng thịt gà đến trong chén cô.
Cố Sam cầm lấy chiếc đũa nghiêm túc ăn đồ ăn.
Cố Lạc Trần nhìn miệng nhỏ Cố Sam đang ăn, chậm rãi nhai, miệng nhỏ hơi phồng lên, hai cánh môi đỏ có chút loé sáng. Bụng dưới căng thẳng, em gái thật là ăn đồ thôi cũng có thể chọc người được. Thỉnh thoảng giúp cô gắp đồ ăn, đến bản thân chưa ăn cũng lười chú ý. Côn ŧᏂịŧ dưới thân lại là càng thêm trướng đau. Thật lâu sau. Cố Sam buông đôi đũa. Cầm giấy lau cái miệng nhỏ.
Cố Lạc Trần thầm than một tiếng đáng tiếc, hắn còn muốn nếm thử cánh môi loé sáng kia.
=====