“Chị dâu... xin lỗi... Thực xin lỗi.. Đều do Sam Sam quá ngu ngốc. Sam Sam không phải cố ý.” Cố Sam vành mắt lập tức đỏ ửng, nước mắt giống hồng thủy vỡ đê trào ra. Không phải muốn hãm hại cô sao, hừ... Đánh đòn phủ đầu.
“Tiện nhân. Mày cố ý!” hét lên một tiếng, La Vân giơ tay lên hướng đến mặt Cố Sam tát xuống..
Nửa đường lại bị bàn tay to của Cố Lạc Trần cản lại... “Đủ rồi... Rõ ràng là cô không cẩn thận, trách được ai, không cần trở thành người đàn bà đanh đá, sẽ chỉ làm người khác cảm thấy phản cảm.” Trên mặt Cố Lạc Trần đầy phẫn nộ mà run rẩy, trong ánh mắt có ngọn lửa đầy sắc bén.
“Anh trai, không phải chị dâu sai, là Sam Sam không cẩn thận.” Cô gái thấp giọng nức nở... Trên mặt vẫn còn treo nước mắt chưa lau khô.
Cố Lạc Trần thả tay La Vân ra, đi đến chỗ Cố Sam đang đứng kéo vào trong lòng ngực mình nhẹ giọng an ủi.
“Cố Lạc Trần, anh thật tốt đấy, cư nhiên vì tiện nhân này quát lớn tôi, anh chờ hội đồng quản trị công ty phê bình đi!” La Vân nói xong, chờ xem bộ dáng hắn xin lỗi mình, nhưng mà nam nhân đối với ả làm như không thấy, vẫn nhẹ giọng an ủi tiện nhân trong lòng ngực.
La Vân xoay người liền chạy ra ngoài, quần áo trên người cũng chưa kịp thay, ả phải về nhà tìm ba ba, chờ Cố Lạc Trần tới cửa cầu xin ả trở về.
“Anh.. trai, Sam... Sam Sam.. Không phải cố ý.” Từ khóc nức nở biến thành thấp giọng khóc thút thít không ngừng, đôi mắt Cố Sam nhắm chặt, dùng răng cắn môi mình, cố gắng ngăn lại tiếng nức nở.
Bàn tay to của Cố Lạc Trần đặt lên bả vai mượt mà cô, hắn hơi cúi người xuống, hai người mặt đối mặt. Nhìn Cố Sam đang gắt gao cắn cánh môi, môi phấn nộn xuất hiện chút tơ máu, hắn vươn tay ra, lấy ngón cái nhẹ nhàng ma sát cái miệng nhỏ của Cố Sam.
“Em gái không khóc, em gái anh thông minh nhất, một chút đều không ngu ngốc. Anh trai vừa rồi thấy được, không phải em sai, là chị dâu chính mình không cẩn thận, không khóc ân, ngoan...” Vẻ mặt hắn đầy đau lòng nhìn cô gái trước mắt. Em gái hắn a... Vẫn thiện lương như vậy. Rõ ràng không phải mình làm sai. Còn muốn ôm lỗi lầm lên người mình. Thật là làm người khác đau lòng.
“Thật sao? Sam Sam thật sự không có làm sai?” Cố Sam dừng lại tiếng khóc thút thít, mang theo đôi mắt đầy nước gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt.
“Thật sự, anh trai đã khi nào lừa gạt em đâu.” Hai mắt Cố Lạc Trần chân thành nhìn cô gái.
Cố Sam nín khóc mỉm cười, mi mắt cong cong, không biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt nhỏ tươi cười đầy mặt, sau đó lại chậm rãi hạ khoé miệng. Giờ phút này mặt lại đầy sự lo lắng: “Anh trai... chị dâu vừa rồi chạy ra ngoài, anh đi tìm chị dâu được không.” Cố Sam nâng vẻ mặt cầu xin nhìn Cố Lạc Trần.
“Không có việc gì. Cô ta mỗi lần tức giận đều chạy về nhà mẹ đẻ, qua mấy ngày liền trở lại thôi, không cần lo lắng, huống hồ lần này chị dâu em không đúng, chúng ta mặc kệ cô ta, tiểu công chúa, mau đi rửa mặt, nhìn xem biến thành mèo con xấu xí rồi kìa.” Thanh âm Cố Lạc Trần mang theo nụ cười chế nhạo, vẻ mặt lại sủng nịnh nhìn Cố Sam.
Cố Sam dậm chân một cái, bộ dáng đáng yêu nhếch miệng nhỏ lên. Trừng mắt nhìn Cố Lạc Trần, liếc mắt một cái: “Hừ... Anh trai. Chán ghét...” Cô xoay người, cái gáy theo sự di chuyển và mái tóc dài tung nhẹ lên, ở không trung vẽ ra một đường cong thật đẹp. Lướt qua mũi, miệng Cố Lạc Trần. Cố Sam dẫm lên gót chân hắn, liền một mạch chạy lên lầu.
Cố Lạc Trần vươn bàn tay to khớp xương rõ ràng, sờ sờ cái mũi và miệng, ngô. Đầu tóc em gái thật mềm mại, cùng với con trai một chút cũng không giống nhau. Còn có một cổ mùi hương dầu gội mê người.
=====