Từ khi còn bé cho đến lúc lớn lên, Từ Di Nhiên đã luôn dính lấy Từ Gia Trí.
Khi đó, Từ Gia Trí vẫn còn đang học năm hai trung học, mỗi ngày đều phải tới chín rưỡi tối mới tan học. Mẹ Từ vì muốn hắn dễ dàng đi tới trường, lập tức mua đứt một căn nhà gần trường, phái quản gia hằng ngày tới chăm sóc cho con trai.
Lúc đó, Từ Di Nhiên chỉ vừa mới sống với Từ Gia Trí, mỗi ngày nhìn thấy anh đều vô cùng lo lắng, điều cô luôn muốn hỏi Từ Gia Trí nhất chính là: Vì sao anh không thể đi học cùng cô?
Chính việc này đã dẫn đến một khoảng thời gian, mỗi lần tan lớp đều không thể nhìn thấy nhau, chỉ cần có chuông reo, Từ Gia Trí lập tức bước đi, tưởng chừng như một giây cũng không thể chậm trễ.
Ngày hôm sau, Từ Gia Trí vừa bước chân ra khỏi cổng trường liền nghe thấy một giọng nói ngọt ngào lanh lảnh: “Anh trai, em tới đón anh đây!”
Cô lúc đó vẫn còn nhỏ, nhỏ tới mức Từ Gia Trí quét mắt nhìn lướt qua sẽ không thể nhìn thấy cô, nhưng lại thấy vị quản gia đứng sau lưng cô.
Anh bật cười nhìn quản gia nói không sao, sau đó mới cúi người nhìn Từ Di Nhiên, véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Nhiên Nhiên tới đón anh à?”
“Vâng.” Đây là lần đầu tiên Từ Di Nhiên đi tới trường học của hắn, vui mừng đến mức chạy loạn trên sân, vui vẻ: “Anh, anh đưa cặp sách cho em đi, em giúp anh đeo.”
“…”
Câu nói vừa thốt ra, quản gia bên cạnh cũng không thể nhịn được, bật cười nhìn cô rồi nói: “Nhiên Nhiên, cặp sách của anh trai con, con không thể đeo được đâu.”
Nhìn vào những gì trước mắt, quản gia lập tức lên tiếng nhắc nhở nhưng Từ Di Nhiên lại vô thức hiểu sai câu nói đó thành lời xem thường.
Cô đứng thẳng người, không phục nói: “Cháu rất khỏe, anh hãy để em đeo thử đi, đeo thử đi mà!”
Từ Gia Trí bị cô kéo tay chịu không nổi rốt cuộc phải đưa cặp sách cho cô: “Vậy em đeo thử đi, đeo lên lưng ấy, em có làm được không?”
Nói là nói vậy, nhưng khi Từ Gia Trí đưa cặp sách cho cô, âm thầm lấy bớt một vài cuốn sách dày.
Tuy nhiên, cặp sách của học sinh năm hai trung học vẫn vượt qua sức chịu đựng của một đứa trẻ nhỏ, Từ Di Nhiên nhận thấy bả vai chùng xuống, cơ thể bị nghiêng sang một bên, cả người ngã nhoài ra sau.
Trước cổng trường học, cô ngã ập xuống một cách thẳng thừng.
Sau cú ngã, cô hoàn toàn vô thức không biết vừa xảy ra chuyện gì, ngước đầu lên, nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc sau đó nhịn cười của Từ Gia Trí, hoang mang hỏi: “Anh, sao em lại ngã vậy?”
Từ Gia Trí đỡ cô đứng lên, nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ vô tội của cô, không nhịn được cong môi cười.
Dương Khai Viễn đứng trước mặt anh, không nhịn được quay đầu: “Anh Từ đã vất vả đi bộ ra tới cổng, sao lại không nói lời nào mà lại đứng đó cười một mình vậy!”
“Tớ nhớ lại Di Nhiên hồi còn bé.”
Từ Gia Trí thản nhiên thừa nhận.
“…” Dương Khai Viễn bỗng nghẹn lại, “Trước kia, tớ chỉ cảm thấy cậu luôn muốn bắt nạt em ấy, sao giờ càng ngày càng giống một ông bố vậy, cậu không phải có ý định nuôi con dâu từ bé đấy chứ?”
Người khác nếu nhìn thấy suy nghĩ không mấy tốt đẹp đó của Dương Khai Viễn chắc chắn sẽ bắt đầu khiển trách, còn Từ Gia Trí chỉ cười nhẹ cúi đầu uống trà, không trả lời.
Dương Khai Viễn lái xe đi tới một bãi đậu xe bên đường, tiếp tục nói lên suy nghĩ: “ Cậu thật lì lợm, hồi còn học năm hai trung học chúng ta thường xuyên đi ăn đồ nướng tới chín rưỡi tối mới về nhà, bây giờ cũng sắp tới giờ đó rồi, hay là đi uống chén rượu tới chín rưỡi rồi về.”
“Mười rưỡi Di Nhiên buồn ngủ rồi.” Từ Gia Trí cười mở cửa xe, “Không có tớ bên cạnh thì cô ấy sẽ rất sợ.”
Không phải chứ, lí do này áp dụng cho một đứa bé bốn năm tuổi còn được, nhưng áp dụng với một cô gái mười sáu mười bảy tuổi tựa như đang chê trách người ta không đủ nhận thức vậy.
Dương Khai Viễn đoán chừng người này đang có suy nghĩ khác, nhưng không tiếp tục nói với hắn, thở dài một hơi.
“Được rồi, vậy cậu đi cẩn thận.”
“Được.”
Từ Gia Trí về đến nhà, dì Cương từ nhà bếp chạy ra, lễ phép chào hỏi: “Từ tiên sinh, người đã về rồi.”
“Hôm nay dì cũng vất vả rồi.”
Bởi vì Từ Gia Trí thường xuyên bận đi công tác hoặc giao lưu với bạn bè tới tối muộn mới về, nên giờ làm của dì Cương sẽ muộn hơn một chút, chờ hắn trở về hoặc chờ đến khi Từ Di Nhiên ngủ mới đi về nhà.
“Không vất vả chút nào, Từ tiên sinh.” Dì tháo dôi gang tay cao su, theo thường lệ sẽ thông báo một số sự việc xảy ra vào tối nay, “Hôm nay, Di Nhiên vô tình làm vấy mực bút máy lên cặp, tôi đã lấy hết đồ ra, rồi đưa cặp sách của cô ấy đem giặt.”
“Trước khi giặt, tôi thường sẽ lấy hết đồ đạc bên trong cặp, phát hiện bên trong có một bình sữa tươi.”
Dì chỉ tay về hướng chiếc bàn trà nhỏ gần đó.
“Tôi biết ngài rất quan tâm đến vấn đề ăn uống của cô ấy, tôi không dám để lại, sợ cô ấy lén uống hết, ngài xem nên làm thế nào, tôi xin phép đi trước.”
Từ Gia Trí nói lời cảm ơn, đợi dì Cương đi khỏi mới quay đầu nhìn lại bình sữa tươi trên bàn.
Thoạt đầu, hắn không quá để ý tới bình sữa, nghĩ con gái ai cũng thèm ăn, nhưng lại nhìn thấy trên bình sữa có dán nhãn hiệu của căng tin nhà trường.
Cho tới bây giờ, Từ Di Nhiên chưa bao giờ mua đồ ở căng tin nhà trường, cô nói ở đó có rất nhiều người, không tranh vào được, sau hai năm học ở trường này, cô chưa bao giờ mua gì ở căng tin.
Từ Gia Trí cầm bình sữa tươi lên tầng, mở cửa phòng ngủ Từ Di Nhiên, trong phòng tối đen yên tĩnh.
Đêm trước ngủ muộn gần 2 tiếng, nay phá lệ cho cô gái nhỏ nhủ sớm một hôm.
Thảm lông dê trải thẳng khắp căn phòng, che giấu tiếng bước chân của Từ Gia Trí, hắn đi tới cạnh giường, mở công tắc đèn ngủ hình nấm trên tủ đầu giường, nhìn thấy khuôn mặt mơ màng say ngủ của cô gái nhỏ.
Da cô trắng, trắng đến trong suốt tựa bạch ngọc, ánh sáng nhẹ của bóng đèn chiếu lên, có thể loáng thoáng nhìn thấy từng cọng lông tơ trên khuôn mặt, mi dài đen nhánh hơi nhếch lên, cả khuôn mặt vô cùng mịn màng xinh đẹp.
Từ Gia Trí nhẹ nhàng gạt lớp chăn của cô gái nhỏ, nhìn thấy cô vì lạnh mà rụt người, thốt lên mấy âm thanh hừ nhẹ.
Cô vẫn ngủ rất say.
Hắn đặt bình sữa tươi bên cạnh, đưa tay vén chiếc váy ngắn lên, cầm lấy đầu gối cô, chậm rãi mở ra.
Chiếc qυầи ɭóŧ màu phấn trắng bị hai chân của cô gái nhỏ kẹp lại có chút nhàu nhĩ, không vừa khít với chỗ đó như lúc mới mặc, mấy sợi lông xoăn mềm mại ở bên trong lộ ra.
Chắc là sau khi tắm rửa cô không lau khô chỗ đó cho cẩn thận, vội vội vàng vàng lên giường đi ngủ.
Quả đúng là đối với những chuyện muốn làm, cô chưa bao giờ có đủ kiên nhẫn.
Vậy thì sao có thể chịu vất vả mua được bình sữa tươi, sao lại để quên nó trong cặp sách?
Từ Gia Trí lấy một cây kéo nhỏ sạch sẽ bên trong tủ giường, nhắm chỗ hẹp nhất trên qυầи ɭóŧ, bấm nhẹ 2 lượt.
Kim loại lạnh như băng chạm vào làn da của thiếu nữ, Từ Di Nhiên hơi khó chịu nhíu mày, nhẹn nhàng thốt ra một tiếng.
“Lạnh… không muốn…”
Âm thanh vô cùng đáng yêu.
Từ Gia Trí cất cây kéo, bàn tay kéo rách qυầи ɭóŧ của cô, nhìn chăm chú vào cảnh xuân hồng giữa hai chân cô, đôi tay nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve bắp đùi nõn mà mềm mịn.
“Nhiên Nhiên, em lại không ngoan rồi.”