Tình Nhân Của Anh Trai

Chương 4: Muốn đi tiểu (H)

Ý thức của Từ Di Nhiên như bị một sức lực không bao giờ ngừng đè xuống nước, khi Từ Gia Trí ở bên ngoài bước vào thì cô mới bắt đầu nổi lên, nhưng chưa kịp nổi lên, thì cô lại bị anh đè xuống và chìm xuống đáy biển sâu một lần nữa.

Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt quá độ khiến ý thức của cô trở nên mỏng manh như những bong bóng nhỏ ở dưới đáy biển sâu, hô hấp của cô cũng ngày càng trở nên yếu hơn.

Người đàn ông đang di chuyển trên người cô vẫn có đôi mắt dịu dàng lưu luyến, nhìn chăm chú vào người tình trẻ tuổi, cô em gái thanh tú mềm mại của mình, động tác của anh dừng như mất kiểm soát, hoàn toàn càn quét và áp chế cô.

“A ——”

Hai hàng lông mi của thiếu nữ đẫm lệ dính vào nhau, tiếng hét trong lúc cực khoái bị hắn đập tan thành đống hỗn độn, tan thành mây khói.

Âʍ ɦộ của cô dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ nóng bỏng, như thể tìm được một tuyến lệ khác của cô, mà dâʍ ŧᏂủy̠ trộn lẫn với nước mắt ứa ra, phần thịt mềm ở chỗ chỗ sâu nhất kịch liệt run rẩy, cắn chặt phần đỉnh của anh, mυ'ŧ lấy phần cửa mắt bao qυყ đầυ nho nhỏ ở trên theo bản năng.

Động tác của Từ Gia Trí dịu đi, anh để âʍ ɦộ của cô ngậm sâu anh một lúc, rồi mới chậm rãi ra vào.

Đống dich nhày không thể kìm được đã làm ướt váy ngủ của Từ Di Nhiên theo khe hở giao hoan, nổi thành từng bọt nước như đang vẽ lên một đóa hoa trên tấm vải trắng tinh.

Anh cúi xuống hôn lên những giọt nước mắt trên mi cô, từng bước từng bước mυ'ŧ hôn xuống, sau đó đưa vào miệng cô vị mặn ẩn chứa trong miệng mà thậm chí anh không thể nuốt trôi, nhảy múa cùng chiếc lưỡi đờ đẫn của cô.

Từ Di Nhiên vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, cô đang cố gắng để chấp nhận hết sự việc, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn lại đặc biệt đáng thương, Từ Gia Trí rất yêu biểu hiện ấy của cô, nghĩ rằng gương mặt đầy sức xuân của cô đều là bởi vì mình, thì anh càng trở nên động tình hơn, anh mυ'ŧ lấy cánh môi và đầu lưỡi của cô, hai tay nắm lấy eo của thiếu nữ, đâm vào bên trong một lần nữa.

Cơ thể anh toát ra tầng mồ hôi mỏng, hơi nóng bốc lên làm bay mùi sữa tắm còn sót lai trên da, lắp đầu khoang mũi của Từ Di Nhiên.

Đó là sữa tắm của cô, và nó có mùi hoàn toàn khác với Từ Gia Trí, nhưng giờ đây ngay cả sự khác biệt ấy cũng sẽ làm tăng thêm sự da^ʍ mĩ trong không khí, càng vô hình quạt gió thêm củi cho tình cảnh bây giờ.

“Ô……”

Lông mi của cô gái nhỏ như cây mây phủ đầy những giọt sương, cô khẽ nheo mắt vì kɧoáı ©ảʍ bất chợt, rồi gọi anh: “Anh trai…. Em buồn ngủ rồi…..”

“Anh biết mà, Nhiên Nhiên.” Từ Gia Trí áy náy nói: “Anh sẽ làm nhanh thôi, được không?”

Thật ra Từ Di Nhiên biết tốc độ của Từ Gia Trí không thể nào nhanh như vậy được, nhưng cô vẫn chịu đựng khóc nức nở ừ một tiếng: “Vậy anh đừng, đừng làm mạnh quá…. Em sẽ, sẽ tiểu mất….”

Từ Gia Trí cảm thấy mình sớm muộn gì cũng bị sự dâʍ đãиɠ ngây thơ của cô ép điên thôi.

Anh kìm nén ý nghĩ điên cuồng rằng hôm nay nhất định phải khiến cô tè cả ra quần, anh lại bắt đầu động đậy, rồi lập tức nghe thấy cô gái dưới thân anh run rẩy nói: “Hôm nay em, hôm nay em đọc thấy…. Cụ già ấy còn đi biển nữa đó, ô…. Đã rất nhiều, rất nhiều ngày rồi mà chưa câu được cá….”

Lúc này đây cô mới trả lời câu hỏi “Em đọc sách đến chỗ nào rồi” của anh, nhưng mà chỉ hơi muộn chút thôi.

Thực ra đây không hẳn là cảm nghĩ sau khi đọc xong, vì cô không thể tập trung được, và cô không đọc nhiều, thi thoảng mơ màng chỉ đọc vài trang giấy, đọc vài từ ngữ, rồi lại phân tâm tiếp, chữ nào chưa nhìn rõ được thì cô lật lại nhìn kỹ một lần nữa.

Từ nhỏ đến lớn cô đều ngoan như vậy, ngoan đến nỗi khiến người ta phải đau lòng.

Giống như một con mèo hoang từng bị người ta bỏ rơi, khi được nhặt về một lần nữa thì nó sẽ càng ngoan ngoãn hơn, bởi vì nó sợ mình sẽ bị vứt bỏ thêm lần nữa.

Đến khi hết gió, tạnh mưa thì đã hơn 11 giờ.

Từ Gia Trí bế con mèo nhỏ đang mệt đến nỗi gần như bất tỉnh lên giường, anh ngẩng cổ hôn giữa mày cô: “Ngủ đi, chuyện còn lại giao cho anh trai, ngủ ngon.”

Bờ môi của cô gái trong lòng ngực rung lên một lúc, rồi mới dụi đầu vào trong l*иg ngực anh, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon, anh trai…”