Hạn Thời Thú Liệp

Chương 5: Phổ Lợi

Yến Quân Tầm hy vọng Thời Sơn Diên có thể ngửi ra dấu vết quan trọng như chó cảnh sát ấy, nhưng mà Thời Sơn Diên không có hứng phối hợp. Hắn chỉ xem xét kỹ lưỡng những tấm ảnh với phong thái như đang đi triển lãm, như kiểu có thể sẵn sàng định giá bất cứ lúc nào.

Phần lớn những bức Lưu Hâm Trình đã chụp là ảnh nạn nhân bị lão xâm hại vào năm 2156. Không giống những bức ảnh cắt ra từ báo trên vách tường chỗ phòng vệ sinh, những tấm này trông nét hơn, chúng ghi lại những đau đớn của nạn nhân từ rất nhiều góc độ. Ở một xó còn có cả ảnh bóng lưng mơ hồ của người bị hại, hẳn là Lưu Hâm Trình chụp lén sau khi ra tù.

Yến Quân Tầm thấy băng dán trên những tấm ảnh đều đã ố vàng, giữa các khe tích đầy tro bụi, trong xó còn có cả mạng nhện.

“Lão ta rất đắc ý vì việc này,” Thời Sơn Diên dùng ngón tay gạt tấm rèm, “lão khoe khoang chiến tích của mình với bất kỳ ai bước vào lãnh địa của lão.”

Yến Quân Tầm cúi người, nhìn những bức hình này chăm chú.

Thời Sơn Diên cũng cúi xuống, hắn hỏi: “Cậu nghĩ ra gì chưa?”

“Hung thủ từng tới đây,” lúc Yến Quân Tầm suy nghĩ thì cậu nói rất chậm, như đang tách rời tất cả thông tin để giải đề, “sự hiện diện của tên đó ở đây rất mãnh liệt.”

Cái không hợp lý rõ rệt nhất trong căn phòng này là nơi đây vốn không giống chỗ ở của Lưu Hâm Trình, ở trong gian phòng này dường như hắn chỉ có cho mình mỗi cái cửa sổ với nhà vệ sinh. Sàn nhà rất sạch sẽ, bếp cũng rất sạch sẽ, ngay cả túi rác trong thùng rác cũng bị mang đi, cho thấy là hung thủ đã xử lý tất cả mọi dấu vết rất cẩn thận. Thế nhưng duy chỉ có nhà vệ sinh và cửa sổ là hắn không đυ.ng vào.

Yến Quân Tầm ngồi dậy: “Tôi muốn xem tất cả các phòng.”

*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)

Điều kiện của chung cư Phổ Lợi tốt hơn nhiều so với bên Huệ Hợp, mặc dù cũng là tòa nhà kiểu cũ thôi nhưng nhìn tổng thể thì không đến nỗi cũ nát. Các tòa nhà được cơ cấu một cách rất có tổ chức, để nhìn có vẻ hiện đại hơn mà lúc xây dựng đã chọn dùng cửa kính để trang trí cho những bức tường bên ngoài, vì lẽ đó chi phí ở đây cũng tương đối cao. Ngoài cổng chung cư là một dãy các cửa hàng, không có bãi đỗ xe riêng, xe của Yến Quân Tầm khó đỗ nên cậu phải đi cả một vòng mới tìm ra chỗ đậu xe.

“Tôi cứ cho là cậu sẽ nhìn ảnh chụp.” Thời Sơn Diên nói trước khi xuống xe.

“Tôi cần không khí,” Yến Quân Tầm nhìn hắn, “ở chung một phòng với biếи ŧɦái sẽ giúp tôi suy luận.”

“Ghê gớm thật,” Thời Sơn Diên mở cửa xe, chợt phụt cười với Yến Quân Tầm, “ý tôi đang bảo là biếи ŧɦái giống tôi cơ.”

Yến Quân Tầm vào khu chung cư cùng với tên biếи ŧɦái, điều kiện ở đây thậm chí còn tốt hơn chỗ của cậu, hai bên lối đi bộ còn có cả hàng cây xanh, mặc dù cũng chỉ là hình chiếu mà thôi.

Nạn nhân thứ hai Lịch Kiến Hoa ở tòa số tám, ngay cả tầng cũng là tầng tám.

Thang máy đã hơi cũ, lúc lên cao có âm thanh rung động rất nhẹ. Lúc mở cửa đập vào mắt là một cái xe đạp leo núi mới tinh, nó được tựa bên cạnh cửa, trên ghi-đông còn treo một đôi giày đá bóng cũ đã giặt. Bên trái là cửa thoát hiểm, lúc Thời Sơn Diên ra khỏi thang máy thấy cửa thoát hiểm đang mở.

Yến Quân Tầm nhập mật mã vào cửa, nhìn thấy tình trạng căn phòng trong âm báo “Hoan nghênh về nhà” êm ái.

Lịch Kiến Hoa năm nay 45 tuổi, năm 2151 hắn là nhân viên phục vụ đoàn tàu khu Đình Bạc, bị kết án bảy năm vì nhiều lần cưỡng bức một nữ nhân viên phục vụ trong cùng một chuyến tàu. Sau khi ra tù hắn đến sống ở chung cư Phổ Lợi, mấy năm trước còn bị ghi có hành vi rình rập và quấy rối người khác.

“Papa,” giọng của hệ thống trong nhà là giọng trẻ con, “đã chỉnh nhiệt độ ổn định cho ngài, hy vọng ngài thấy thoải mái khi về nhà.”

Hệ thống trong nhà Lịch Kiến Hoa là hệ thống trước kia được dùng ở nhà tù Đình Bạc, nó biết phán đoán tâm trạng của con người nhưng phạm vi tự điều chỉnh lại hạn chế, chỉ có thể thay đổi giọng nói và ngữ điệu, không có khả năng chiếu ảnh ảo, chức năng chủ yếu là hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân.

Rèm cửa trong nhà Lịch Kiến Hoa cũng bị khép lại nhưng cửa sổ thì mở, có một mùi thơm tươi mát của nước xịt phòng. Trên bàn trà trước ghế sô pha có bày một con mèo cầu tài, góc cạnh của khăn trải bàn đều được chỉnh ngay ngắn. Cửa phòng ngủ không đóng, giường chiếu cũng rất gọn gàng, mỗi một cái hộp đựng đồ đều ở đúng vị trí.

Mười lăm năm trước tin tức về vụ xâm hại đã cho biết Lịch Kiến Hoa bị nghiện tìиɧ ɖu͙©, cha mẹ hắn ngay từ lúc hắn còn thiếu niên đã có ý muốn giúp hắn chữa chứng bệnh này. Nhưng lúc đó ở Đình Bạc phổ biến phương pháp chữa trị bằng cách dùng thuốc ức chế hormone, ví dụ như sử dụng lượng lớn diethylstilbestrol để làm giảm ham muốn, nếu sử dụng lâu dài thì sẽ không thể sinh tinh, cách chữa trị này bây giờ người ta gọi là thiến hóa học. Vì vậy mà cha mẹ hắn đã chọn cách nhờ đến bác sĩ tâm lý, hy vọng dùng trị liệu tâm lý để giải quyết vấn đề của hắn, có điều lại không hiệu quả.

Trước khi xảy ra vụ án xâm hại tìиɧ ɖu͙© kia Lịch Kiến Hoa cũng từng nhiều lần gạ gẫm hành khách trên tàu, ngoài ra hắn còn thủ da^ʍ để quấy rối tìиɧ ɖu͙© nạn nhân trong vụ xâm hại. Dường như hắn không thể khống chế hành vi của mình, lúc không sống một mình, ngay cả rửa chân hắn cũng phải dựa vào cha mẹ.

“Papa,” hệ thống trong nhà tự bật sáng màn hình, “đã cập nhật xong video, sẽ chuẩn bị hiệu ứng âm thanh vòm cho ngài…”

“Tắt chế độ auto,” Yến Quân Tầm đứng cửa phòng ngủ quay đầu lại, “tắt cả video bất hợp pháp đi.”

Hệ thống im lặng hai giây rồi chuyển sang giọng nữ: “Vâng thưa papa.”

Âm thanh bị ngắt, cả gian phòng tối đi, điều hòa không khí và các loại đồ điện đều tắt.

“Tin tức về xâm hại tìиɧ ɖu͙© ở Đình Bạc luôn tập trung vào tiết lộ thông tin cá nhân của cả hai bên,” Thời Sơn Diên gõ gõ bể cá cạnh quầy bar, chỗ đó vừa chạm vào là sáng lên, “trong thư viện của Lịch Kiến Hoa còn có cả ảnh chụp của người bị hại.”

Màn hình chỉ sáng lên vỏn vẹn ba giây. Kho lưu trữ video của Lịch Kiến Hoa chất đầy các bài báo và ảnh chụp của nạn nhân trong các vụ xâm hại tìиɧ ɖu͙©, tên tuổi họ chỉ lướt qua trong phút chốc nhưng Thời Sơn Diên vẫn thấy được, trí nhớ hình ảnh và khả năng nắm bắt thông tin như vậy trong Báo Đen phải nói là cực kỳ hiếm.

“Có một phóng viên rất nhạy với những tin tức kiểu này, thích trưng một đống ảnh chụp lên ngay trang bìa.” Yến Quân Tầm ngửi ngửi mùi hương trong phòng ngủ, “gần đây hắn ta đang bắt đầu chú ý đến các án gϊếŧ người.”

“Cậu bị chụp rồi à?”

“Không,” Yến Quân Tầm thấy nhiệt độ trong phòng có hơi cao, nóng làm cậu lại vặn nắp bình ra lần nữa, “thám tử vô danh thì không có mặt.” Lúc uống nước cậu lại nhìn Thời Sơn Diên, “Anh cứ tự bảo vệ mình cho tốt đi.”

“Tôi thích lên báo mà, “ánh sáng từ bể cá làm bóng đổ từ sống mũi của Thời Sơn Diên càng sâu, hắn nhìn cá vàng bơi qua bơi lại, “bị nhắm làm mục tiêu tôi sẽ vui lắm.”

Yến Quân Tầm uống một hớp, nói: “Ò.”

***

Tình hình khi Lịch Kiến Hoa mất tích cũng tương tự như Lưu Hâm Trình. Tối ngày 17 tháng 4 đám bạn đểu không liên lạc với hắn, đến tận một tuần sau bên quản lý vật tư phát hiện ra cống thoát nước chung cư Phổ Lợi bị tắc mới thấy được vài mảnh xác. Phòng hắn đang ở bây giờ thuộc về người cha đang sống trong viện dưỡng lão.

Lịch Kiến Hoa không có công việc, sau khi ra tù thì sống dựa vào tiền lương hưu của cha mẹ. Hắn không thể tự lo liệu việc sinh hoạt, hắn và Lưu Hâm Trình tuyệt đối không thể chủ động đứng dậy quét dọn vệ sinh. Con người là động vật có cá tính riêng, chỉ cần hắn sống ở đây mỗi ngày thì sẽ để lại dấu vết của riêng mình. Nhưng Yến Quân Tầm không thể tìm thấy bất kỳ vết tích nào thuộc về Lịch Kiến Hoa trong căn phòng này, nơi này vô cùng sạch sẽ chỉnh tề, sàn nhà cũng sáng đến nỗi soi gương được.

“Lịch Kiến Hoa” cứ như đã bị lau sạch rồi.

Yến Quân Tầm cảm giác hung thủ cũng đã tới căn phòng này, nhưng không giống như làm với Lưu Hâm Trình, hắn không bỏ quên bất kỳ xó xỉnh nào trong nhà Lịch Kiến Hoa. Hắn thích chỗ này, không chỉ vậy còn sắp xếp lại nó theo sở thích của mình.

“Hung thủ căn bản không hề sợ,” Yến Quân Tầm nhìn phía bể cá, “hắn tới cho cá ăn.”

“Con người luôn có vài người bạn,” Thời Sơn Diên không nghịch đèn trong bể cá nữa, hắn nói, “ngay cả bọn trẻ lớn xác cũng có.”

“Bạn bè tốt đến nỗi còn nhớ việc chăm cá cho anh,” Yến Quân Tầm nói chẳng thèm nể mặt, “sẽ không để anh trong cống thoát nước cả một tuần đâu.”

Yến Quân Tầm rất để ý khóa cửa, dù là nhà Lưu Hâm Trình hay Lịch Kiến Hoa thì khóa cửa cũng đều còn nguyên.

Cậu kéo rèm cửa, từ cửa sổ nhìn ra ngoài có thể thấy một tòa nhà kính khác nằm đối diện, ráng chiều lúc chạng vạng phản chiếu trên đó ra ánh sáng lấp lánh. Ban quản lý vật tư làm rất khá, họ đã hết sức duy trì sự ngăn nắp của những dãy nhà cũ, ngay cả bụi vương trên cửa kính cũng được lau dọn kịp thời, nhìn còn sáng hơn cả màn hình trên đường phố. Từng tầng đều thẳng tắp, ban đêm còn có cả đèn đường, không ai có thể trèo vào bằng cửa sổ.

“Hung thủ đã đi vào,” Yến Quân Tầm bị ánh đèn làm chói mắt, cậu cau mày nói, “hắn có chìa khóa và mật mã.”

***

Lúc hai người ra khỏi nhà Lịch Kiến Hoa thì vừa hay gặp đôi vợ chồng ở sát vách tan làm về nhà. Ánh nhìn của hai người họ lướt qua, lịch sự gật đầu với Yến Quân Tầm.

Người đàn ông hỏi: “Muốn xuống lầu à?”

“Cảm ơn,” Yến Quân Tầm cầm bình nước rỗng không, “xuống bãi đỗ xe.”

Anh ta nhấn thang máy giúp Yến Quân Tầm, ánh mắt không kìm được hướng về phía cái còng trên người Thời Sơn Diên.

Thời Sơn Diên nâng hai tay, còng tay theo đó trượt xuống cánh tay rắn chắc, hắn nói với người đàn ông: “Đồ chơi thôi, nhìn thật đúng không?”

“À.” Anh ta không biết đáp lại thế nào, đành gật đầu và cười vẻ xấu hổ.

Thời Sơn Diên tách hai tay ra, dải băng từ trên đó lập tức cảnh cáo, dòng điện chạy qua giật mấy lần không cho phép hắn làm tiếp. Hắn tiếc nuối nói: “Không khuyến khích mọi người chơi.”

Yến Quân Tầm đã bước vào thang máy, một tay cậu giũ tóc mái chặn tầm mắt lại, một tay nắm chặt lấy tay Thời Sơn Diên kéo vào thang máy.

“Chia sẻ là niềm vui,” Thời Sơn Diên đứng cạnh Yến Quân Tầm, vẫy tay với người đàn ông, “bye.”

Cửa thang máy “đinh” một tiếng khép lại, cái thang bắt đầu trượt xuống.

Thời Sơn Diên nghiêng người về phía Yến Quân Tầm, chân thành hỏi: “Cậu có sở thích đặc biệt nào về chuyện ấy không?”