Phòng khách rất tối, nhìn kỹ mới thấy có người ngồi trên sô pha, qua một lúc lâu mới trầm giọng hỏi: “Đi đâu?”
“Phố Đại Hưng.” Giản Ninh thuận miệng nói một nơi cực kỳ xa lại, lại cười hì hì quấn lên, hiển nhiên là bộ dáng uống rượu nhiều.
Nghe được mùi này, Hạ Kiến Chương cảnh giác cao hơn, hận không thể lúc này kiểm tra toàn thân y, nhưng mà vẫn nhịn xuống, nghiêm túc hỏi: “Tại sao lại tắt điện thoại? Em nói buổi tối về nấu cơm, lại không thấy người, có biết là suýt chút nữa thì anh đã báo cảnh sát rồi không?”
Giản Ninh vẫn cười, tay sờ lên khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Kiến Chương băng: “Hết pin.”
Cổ tay Hạ Kiến Chương hành động, di động không biết lúc nào bị anh lấy ra để ở trong lòng bàn tay.
Ấn nút khởi động, di động rất nhanh liền mở lên, trên đó hiện lên còn 70% pin.
Giản Ninh đành phải “Ai da” một tiếng, kỳ quái lắc lắc di động: “Kỳ lạ, rõ ràng là tự động tắt máy, chẳng lẽ là có vấn đề? Vài ngày nữa em đi kiểm tra lại xem sao.”
Hạ Kiến Chương hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, nhìn chằm chằm Giản Ninh.
“Giản Ninh.” Anh gọi.
“Ừ?” Giản Ninh ngẩng đầu.
“Có phải em gạt anh chuyện gì không?”
“Không có, em thì có thể có chuyện gì chứ. Không phải hôm nay uống hơi nhiều sao, xin lỗi mà.” Giản Ninh cà lơ phất phơ trả lời, bộ dáng mệt không chịu nổi.
Hạ Kiến Chương liền vươn tay ra ôm y: “Em thật sự không lừa anh chuyện gì?”
“Không có, em thì có thể có chuyện gì chứ. Không phải hôm nay uống hơi nhiều sao, xin lỗi mà.” Giản Ninh cà lơ phất phơ trả lời, bộ dáng mệt không chịu nổi.
Hạ Kiến Chương liền vươn tay ra ôm y: “Em thật sự không gạt anh chuyện gì?”
“Không có.” Giản Ninh bỏ tay anh ra, hiển nhiên có chút không kiên nhẫn: “Hôm nay anh muốn kiếm chuyện sao? Gần đây lúc nào cũng âm dương quái khí. Em mệt rồi, đi ngủ đây, tùy anh.”
Hạ Kiến Chương bị đóng băng.
Trước kia, Giản Ninh chưa bao giờ nói với anh như vậy. Cho dù là khi hắn liên tục đi lưu diễn một tháng mà bỏ qua sinh nhật y, thậm chí quên tặng quà cho y. Giản Ninh đều thông cảm vì anh mỏi mệt, không lạnh không nóng ngậm cười giúp anh kéo áo khoác, bóp vai cho anh.
Mà Giản Ninh vừa rồi, không thể nhìn thấy một chút dịu dàng như ngày xưa nữa.
Nếu nói lúc nhìn thấy Giản Ninh lừa anh đi gặp Diệp Thuần là phẫn nộ, thì lúc này Hạ Kiến Chương là hoàn toàn hoảng sợ.
Anh sợ, không chỉ là sợ Giản Ninh thay đổi tình cảm. Mà anh càng sợ hơn là: mình không còn địa vị trong lòng Giản Ninh nữa.
Cẩn thận nghĩ lại, mỗi lần đối xử có lệ với Giản Ninh là anh, không kiên nhẫn cũng là anh. Giản Ninh nói thông cảm áp lực công việc của anh, nên anh cũng thuận theo tự nhiên tin lời nói này. Bây giờ anh mới hoàn toàn tỉnh ngộ, Giản Ninh nói lời này không phải để là an ủi anh, mà là để an ủi chính mình.
Trong lòng Hạ Kiến Chương khó chịu, rơi vào tuyệt vọng.
Suy nghĩ của anh rối loạn, tâm tình hoảng hốt. Anh biết bây giờ Giản Ninh không muốn nói chuyện, cho nên cũng không có đi tìm Giản Ninh chất vấn, chỉ là thản nhiên ở trên sô pha một đêm. Vẫn nhìn bên ngoài đến trời sáng, không ngủ được.
Vì thế, ngày hôm sau, sáng sớm chuông cửa liền bị ấn vang, Hạ Kiến Chương đứng lên lại lung lay một chút mới đứng vững, sau đó chậm rì rì đi mở cửa.
Không ngờ đến, đứng ở ngoài cửa là Diệp Thuần.
“Chuyện là….thầy Giản có ở nhà không?” giọng cậu nho nhỏ tinh tế: “Hình như thầy ấy để quên ví tiền ở chỗ em…”
Hạ Kiến Chương trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy đầu óc giống như bị nổ tung, còn chưa kịp phản ứng, có người còn nhanh hơn anh từ phía sau xông tới, giật đồ từ trên tay Diệp Thuần, có chút chột dạ nhét vào trong túi áo ngủ, nhỏ giọng: “Sao em lại đến đây?”
Diệp Thuần sửng sốt một chút: “Em… em đến trả lại ví tiền.”
Kỳ thật Diệp Thuần cũng thấy không hiểu gì cả, sao ví tiền của Giản Ninh lại chạy đến chỗ mình ta? Nhưng mà hôm qua lúc đi có chút lộn xộn, cũng có khả năng là lấy nhầm.
Đương nhiên cậu không biết, ví tiền là Giản Ninh cố ý nhét vào trong túi áo cậu, sau đó cũng là cố ý không nhận điện thoại của cậu để cậu trả lại ví.
Đồ vật quan trọng như vậy, đương nhiên là phải trả gấp, Diệp Thuần tự mình đến nhà trả.
Đứng ở trước cửa, Hạ Kiến Chương xem tất cả mọi chuyện của hai người vào trong mắt, nhất thời khí huyết dâng lên, hai mắt đỏ lên: “Giản Ninh!”
Vẻ mặt Giản Ninh phức tạp nhìn anh một cái, xoay người nói với Diệp Thuần: “Em về trước đi.”
“Không được về, hôm nay phải nói mọi chuyện cho rõ ràng!” Hạ Kiến Chương đứng ở cửa, trừng hai người: “Hôm qua hai người gặp nhau sao?”
Chuyện đến bây giờ, Diệp Thuần rốt cuộc hiểu được xảy ra chuyện gì, khuôn mặt đột nhiên trắng bệch, ấp úng nói không ra lời, chỉ nhìn sắc mặt Giản Ninh.
Giản Ninh càng là im lặng không nói, cúi đầu, che ví tiền trong lòng.
Bộ dáng như vậy trong mắt Hạ Kiến Chương, tự nhiên là tính chất hoàn toàn thay đổi.
“Diệp Thuần, cậu về sau không cần đến đây nữa. Tôi không có học trò như cậu.” Anh lạnh giọng nói.
“Cái gì?” Mắt Diệp Thuần mở to, vẻ mặt không thể tin: “Thầy, vì sao?”
“Vì sao? Giản Ninh là người nào của tôi? Cũng xứng ra ngoài với cậu?” Hạ Kiến Chương lạnh giọng nói, khiến người nghe cảm thấy cả người phát lạnh.
Diệp Thuần lập tức hiểu rõ đây là hiểu lầm, vội vàng làm sáng tỏ: “Không phải, thầy, em tuyệt đối không có ý tứ kia với thầy Giản!”
Giản Ninh cũng ở một bên, nhìn thoáng qua Diệp Thuần, ánh mắt né tránh: “Đúng vậy, anh đừng nghĩ bậy bạ. Hôm qua hẹn bằng hữu cũng vừa lúc quen với cậu ấy, liền gọi tới chơi.”
“Ha ha.” Hạ Kiến Chương cười lạnh hai tiếng, lại như trước không dám nổi giận với Giản Ninh.
Anh yêu Giản Ninh, anh biết chứ. Cho dù trong lúc cực kỳ tức giận như vậy, trong lòng anh vẫn nghĩ như vậy.
Lửa giận này, không hề giữ lại phát tiết trên người kẻ thứ ba. Chỉ là lúc nổi giận này anh đã sớm quên, kẻ thứ ba này, ban đầu kẻ thứ ba của anh.
“Không cần nói gì cả, về sau tôi sẽ không dạy cậu, tìm người tài khác đi!” Làm bộ đóng cửa lại đột nhiên mở ra, dọa Diệp Thuần lui lại một bước, lập tức nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng lại mang theo hung ác lần nữa hiện ra: “Còn có, để tôi phát hiện cậu hẹn với em ấy lần nữa, đời này cậu đừng nghĩ đến tiến vào giới âm nhạc nữa!”
Nói xong, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Giản Ninh đứng trước cửa lập tức thay đổi bộ dáng, lúc này làm gì còn nửa điểm bộ dáng chột dạ, ôm cánh tay tựa vào trên tường, hứng thú nhìn người đàn ông đang cố gắng kiềm nén cơn giận, buồn cười nhếch nhếch khóe miệng.
“Này, tội phạm có thể tự thú được không?”
“Gì?” Hạ Kiến Chương đỏ mắt quay đầu.
Nhìn thấy bộ dạng này của anh, mắt Giản Ninh đầy ý cười: “Ha ha, em nói là…”
Buổi sáng hôm đó, Hạ Kiến Chương đương nhiên liền biết toàn bộ chân tướng.
Kỳ thật cho dù là đối với Diệp Thuần hay là Giản Ninh mà nói, thích một người thì không có sai. Có chăng chỉ là tình yêu là một thứ rất quý giá, không nên bị bất kì ai lấy đi.
Tin tưởng cũng tốt, ỷ lại cũng tốt, đều được xếp lên từ những khối gỗ, được tạo ra từ nơi họ đang đứng. Bất cứ một khối gỗ nào được xếp lên cũng không dễ dàng, cho nên Giản Ninh lựa chọn tha thứ, mà Hạ Kiến Chương cũng hiểu được quay đầu.
Đương nhiên, phương pháp đuổi kẻ thứ ba này, chỉ có một câu kết luận chính xác.
Đó chính là, Hạ Kiến Chương yêu Giản Ninh, Giản Ninh cũng yêu Hạ Kiến Chương.