Phương Pháp Chính Xác Để Đuổi Kẻ Thứ Ba

Chương 2-2

Diệp Thuần luyện đàn mãi cho đến ba bốn giờ chiều, mà toàn bộ quá trình, từ đầu tới cuối ba người đều ở trong phòng đàn.

Giản Ninh giống như trước ‘giọng khách át giọng chủ’, chỉ là lần này là y cướp quyền làm chủ của Hạ Kiến Chương. Toàn bộ quá trình, ngược lại là giống như y đang chỉ đạo Diệp Thuần, đến ngay cả những chi tiết nhỏ cũng nói hết sức cặn kẽ, khiến Hạ Kiến Chương cũng không bổ sung được gì, cực kỳ buồn bực.

Trong lúc anh không nhìn thấy, Giản Ninh cười cười. Dù sao cũng đã làm giáo viên nhiều năm, cách dạy học trò như thế nào, y vẫn hiểu biết nhiều hơn Hạ Kiến Chương.

Ngay cả Diệp Thuần, cũng tại không tự giác đặt lực chú ý trên người Giản Ninh. Bởi vì trước kia cậu bị hấp dẫn bởi sự nghiệp thành công và vẻ ngoài, khí chất của Hạ Kiến Chương. Ngược lại là không chú ý người xung quanh mình, Giản Ninh. Mà hôm nay khi Giản Ninh bước vào chung một lĩnh vực, hiển nhiên là khác với ngày thường, khiến người khác không thể xem nhẹ sự tồn tại và mị lực của y.

Diệp Thuần cẩn thận nhìn lại, phát hiện Giản Ninh và Hạ Kiến Chương hoàn toàn là hai người khác nhau. Nhưng dù là khí chất hay khí thế, Giản Ninh cũng hoàn toàn không thua kém Hạ Kiến Chương. Ngón tay y thon dài khéo léo, ánh mắt khóe miệng luôn mỉm cười, giọng nói khi nói chuyện rất dễ nghe êm tai, dịu dàng thân thiết. Cả người thoạt nhìn là người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, thế nhưng lại có thể khiến người khác cảm thấy được y giấu tài, khiêm tốn giữ mình.

Một người như vậy, trái lại khiến Diệp Thuần phát hiện mình trước đó luôn tỏ vẻ địch ý và kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thật sự là rất mất mặt.

Diệp Thuần thay đổi ra sao, Giản Ninh đều xem ở trong mắt. Quả nhiên, đến lúc cậu đi, đã không làm loạn nữa, ánh mắt nhìn mình… cũng không còn khiến người khác không thoải mái như vậy nữa.

Hạ Kiến Chương nghẹn một ngày, Diệp Thuần chân trước mới vừa đi, anh liền dài tay cản lại từ phía sau ôm lấy Giản Ninh, cười nhẹ: “Tiền dạy của anh nên chia cho em một nửa rồi.”

Giản Ninh cười nói: “Sao, chẳng lẽ còn có tiền riêng?”

“Không bằng để anh lục soát cả người em?” Hạ Kiến Chương cũng có hứng thú, ôm người trong lòng, sờ soạng đi xuống.

“Dừng lại.” Giản Ninh cười chống cự, nhưng lại không dùng lực: “Nghe em nói đã, đồ ăn trong nhà hết rồi, chút nữa còn phải đi mua, đi đứng không ổn sẽ bị người khác soi mói.”

“Buổi tối ra ngoài ăn.” Giọng Hạ Kiến Chương rầu rĩ, đầu chôn ở trên ngực Giản Ninh.

“Lại ăn ở bên ngoài, em ngán rồi. Hơn nữa em nghe cả một ngày, mệt, em muốn ăn ở nhà.” Giản Ninh nhẹ giọng thở dốc, tay chống lại Hạ Kiến Chương.

“Vậy thì không cần ăn nữa, ăn em trước.” Hạ Kiến Chương bỗng nhiên đánh một cái hoành ôm, ôm người đi đến phòng ngủ.

Giản Ninh bị ném tới trên giường, bái đắc tinh quang, trong miệng còn lẩm bẩm tính toán: “À, em thấy tối nay ăn canh cá cũng không tồi, cà tím buổi trưa anh gọi cũng không tệ, buổi tối có thể mua thêm một chút. Tay nghề của người này đúng là không tệ, em thấy Diệp Thuần cũng rất thích ăn.”

“Nói đến cậu ta làm gì?” Hàn Kiến Chương có chút mất hứng, nâng chân Giản Ninh lên, khuếch trương cho y.

“A… Chạm nhẹ… Em chỉ cảm thấy, anh nhận hạt mầm này cũng không tệ thôi. So với các học sinh mà ngày thường em dạy, không cùng một cấp độ.” Giản Ninh thở hổn hển nói.

“Chúng ta không dạy cùng một loại.” Hạ Kiến Chương chỉ muốn nhanh chóng chuyển đề tài này đi, đầu tiên là khó chịu, thứ hai là trong lòng cũng có chút chột dạ: “Không bằng để anh dạy em, loại thời điểm này nên nói cái gì mới đúng?”

Bên trong phòng ngủ bỗng nhiên truyền ra tiếng cười của Giản Ninh, sau đó là tiếng ái muội kiều diễm vang lên không dứt, đứt quãng truyền ra. Toàn bộ quá trình, trên cơ thể tuy đúng thật là đạt được kɧoáı ©ảʍ, Giản Ninh lại cố ý khiến mình biểu hiện bộ dáng không yên, không tập trung tinh thần, cũng không nhiệt tình, thật giống như là nước chảy bèo trôi, giống như chỉ để Hạ Kiến Chương thoải mái.

Hạ Kiến Chương đương nhiên không có khả năng không phát hiện ra, nhưng bởi vì cơ thể đã thỏa mãn, tâm tình vui sướиɠ nên cũng không để tâm.

Sau khi xong chuyện, anh đốt một điếu thuốc tựa vào đầu giường, nhìn mây bay ngoài cửa sổ. Giản Ninh từ phòng tắm đi ra, cả người đầy hơi nước trèo lên giường, nói: “Cho em một điếu”, sau đó cũng bắt chước tựa vào đầu giường bắt đầu hút thuốc.

“Còn nhớ trước kia ngồi ở bên cạnh Piano hút thuốc, ông cụ non em luôn không cho, nói sợ tàn thuốc rơi xuống khe hở của phím đàn.” Nghĩ đến chuyện thú vị, khuôn mặt cứng ngắc của Hạ Kiến Chương nhu hòa đi một ít: “Trên giường em lại chưa nói anh bao giờ.”

“Vậy mà có người thích dùng Piano làm giường.”

Hạ Kiến Chương nghe ra Giản Ninh trêu đùa, suy nghĩ câu nói này có ý gì, có chút *’thực tủy tri vị’* lại lần nữa mò lên eo Giản Ninh.

(thực tủy tri vị: ăn qua một lần liền nhớ hương vị)

Giản Ninh đập rớt tay anh: “Cái móng vuốt này, an phận một chút đi, *cho một chút nhan sắc liền muốn mở phường nhuộm*.” (đồng nghĩa với câu: được đằng chân lân đằng đầu)

Hạ Kiến Chương liền cười, giữa hai người là một trận trầm mặc.

Không khí này cũng không tồi, Giản Ninh phun ra một hơi thuốc, lười biếng nhìn ngoài cửa sổ: “Đúng rồi, anh cảm thấy Diệp Thuần muốn chuyển qua làm âm nhạc có được không?”

“Em mà cũng nghĩ đến chuyện đó sao?” Hạ Kiến Chương trêu ghẹo một câu, nghĩ nghĩ, lại nói: “Tài năng và bản lĩnh không tồi, đáng tiếc nội tâm quá phức tạp, nôn nóng, không bình tĩnh được, anh thấy khó đó.”

“Có tài năng và bản lĩnh là được rồi, cái khác thì dễ sửa, chính là cần thay đổi thái độ sao? Hai ngày sau, em hỏi cậu ấy một chút.” Giản Ninh hàm hồ nói chuyện.

Hạ Kiến Chương không thể không kỳ quái: “Em cũng quan tâm quá đấy.”

“Đương nhiên, đó là học trò của anh, em không thể quan tâm được sao? Lại nói, ngày thường nhàn rỗi không có việc gì, coi như giúp người ta một chút thôi mà.” Giản Ninh xoay người, ghé vào trong lòng Hạ Kiến Chương, câu được câu không vẽ lên l*иg ngực anh: “Anh nói xem, cậu ấy đã sớm nhìn ra quan hệ của chúng ta rồi đi? Ngược lại, Diệp Thuần lại là đứa trẻ rất hiểu chuyện, cũng không thấy cậu ấy phản cảm, còn rất thản nhiên nữa chứ.”

“Ừ.” Hạ Kiến Chương hít một hơi thuốc, nhìn trần nhà: “Vốn cũng không phải chuyện bất ngờ gì.”

“Sao lại thế được, em cảm thấy nếu là đứa con trai bình thường khác đã bị dọa chạy rồi.” Giản Ninh cố ý trầm mặc một chút: “Anh nói xem, có lẽ nào cậu ấy cũng giống chúng ta…”

“Ai biết.” Hạ Kiến Chương gẩy gẩy tàn thuốc, hiển nhiên không có hứng thú.

“Anh làm thầy giáo kiểu gì vậy, sao lại không quan tâm đến học trò.”

“Anh thấy em thật nhiều chuyện.”

“Thôi đi, thỏa mãn một chút thú vui của em đi. Dù sao mỗi ngày ở trường, đó chính là cái lò bát quái. Cả ngày ở trong văn phòng nghe, ai với ai đẹp đôi, giáo viên nào lại ly hôn. Học sinh nào yêu sớm, đứa nào thích đứa nào bị chủ nhiệm lớp phát hiện…” Giản Ninh còn nghiêm túc đếm ngón tay, bộ dáng đó thật khả ái.

Hạ Kiến Chương nhìn thấy, trong lòng liền không bình tĩnh được, không nói gì nắm lấy các đầu ngón tay tinh tế trắng nõn, đưa đến bên miệng hôn một cái, lại không nói gì đặt người ở dưới thân.

Lần ngủ này, triệt để ngủ đến buổi sáng hôm sau.