Phương Pháp Chính Xác Để Đuổi Kẻ Thứ Ba

Chương 1-3

Ngày hôm sau, thứ Bảy, Giản Ninh không cần đi làm, Hạ Kiến Chương quả nhiên mang Diệp Thuần đến đây.

Thiếu niên mười chín tuổi, vẫn trong thời kỳ phát triển chiều cao, một khoảng thời gian không gặp đã thấy khác trước rồi.

Diệp Thuần xách hai túi to, trong đó là tàu hủ ky và lưỡi vịt om tương, đều là món Hạ Kiến Chương thích ăn. Tuy Diệp Thuần vừa vào cửa đã mỉm cười chào hỏi và đưa đồ này nọ cho Giản Ninh nhưng ý tứ kɧıêυ ҡɧí©ɧ cũng rất rõ ràng.

Giản Ninh nheo mắt lại, ném một đôi dép lê cho cậu —— là dép lê dự bị của Hạ Kiến Chương.

“Khách sáo quá, vào đi.”

Cậu ta rất nhu thuận chào hỏi y, mang dép lê đi vào nhà, vô cùng thuần thục tìm đến phòng đàn, đến phòng bếp rất tự nhiên rót một ly nước ấm.

Hạ Kiến Chương vào nhà sau, thấy Giản Ninh ngồi ở chỗ Piano thử âm, dừng một chút.

Diệp Thuần thì không chút để ý ở một bên chỉnh đàn, tay nhẹ nhàng kéo hai bài nhạc đơn giản.

“Có chút lạ, gần đây không tập luyện sao?” Hạ Kiến Chương rất nhanh từ trong trong điểm nhỏ này đưa ra kết luận, thản nhiên hỏi cậu.

Diệp Thuần thè lưỡi với anh, ngoan ngoãn nói: “Gần đây thi cử nhiều quá, không có thời gian luyện tập. Ai, Thầy Hạ, sao thầy có thể nghe ra được chứ? Quá lợi hại!”

“Tiết đầu tiên của chương hai, thói quen trước kia của em là bấm hết các dây đàn, lần này lại chỉ có hai dây hoặc nửa dây, là do đổi tay không quen chứ gì.” Hạ Kiến Chương ngồi ở một bên, giọng nói mang theo ý cười thản nhiên.

“Còn có đoạn hợp âm cuối cùng, nốt thứ hai cao hơn một nửa.” Giản Ninh chỉnh đàn xong, vỗ vỗ tay đóng đàn lại, quay đầu lại thong thả trả lời.

Diệp Thuần sửng sốt, ánh mắt có một chút đề phòng, nhưng rất nhanh biến mất không thấy, mờ mịt nhìn Hạ Kiến Chương: “Thầy…”

“Hôm nay anh Giản sẽ luyện đàn với em.” Hạ Kiến Chương ngầm hiểu nói.

Không đợi Diệp Thuần phản ứng “luyện đàn với nhau” là ý tứ gì, Giản Ninh giơ lên cổ tay xinh đẹp, tiếng đàn trôi chảy theo mười ngón tay khéo léo của y tràn ra —— chính là đệm nhạc cho đoạn nhạc ngắn Diệp Thuần vừa chơi.

Diệp Thuần vẫn chưa phản ứng, Hạ Kiến Chương đã mở miệng: “Anh ấy đệm nhạc cho em. Bắt nhịp đi, bắt đầu.”

Diệp Thuần nhẹ nhàng đặt cây vĩ lên đàn, không tự chủ đi theo tiếng nhạc của Giản Ninh. Là một bài cậu thích nhất, với giai điệu đơn giản nhưng chặt chẽ sống động. Mười ngón tay Giản Ninh lướt nhanh, xinh đẹp mà lưu loát, âm luật lúc cao lúc thấp, chỉ là một bản nhạc bình thường, lại có thể trình diễn sống động như thế.

Một mình đàn Violon thì không cảm thấy, nhưng khi hợp tấu với Giản Ninh, Diệp Thuần mới phát hiện nhịp của mình đều bị Giản Ninh dẫn dắt. Rõ ràng tiếng đàn của Giản Ninh không có lực, thậm chí có thể nói nhẹ nhàng, khí chất và sự linh hoạt lại hoàn toàn áp đảo Diệp Thuần… giành quyền làm chủ!

Chỉ mới có mấy phút, Diệp Thuần thậm chí còn cảm thấy mình không theo kịp tiết tấu của Giản Ninh, không liên quan đến tốc độ, mà là không thể thể hiện được sự linh hoạt và cái hồn của âm nhạc được như thế!

Lòng bàn tay hơi hơi ra mồ hôi, tập trung lực chú ý, hết sức chăm chú.

May mà sau một lúc, tiếng đàn của Giản Ninh đã yếu xuống, rõ ràng nhường nhịn, phối hợp với nhịp điệu lên và xuống của Diệp Thuần. Trong chớp mắt Diệp Thuần cảm thấy bối rối, động tác trên tay đột nhiên bị rối loạn, kéo sai một nốt.

Một nốt sai, thì sẽ sai hoàn toàn. Về sau tiết tấu đều loạn hết lên, Diệp Thuần đành phải dừng lại, chờ thêm hai nhịp nhỏ nữa mới một lần nữa bắt nhịp, tiếp tục phối hợp.

Ngắn ngủi một đoạn nhạc bốn năm phút đồng hồ, Diệp Thuần kéo xong lại hơi hơi đổ mồ hôi, trái tim kinh hoàng.

Theo bản năng cậu nhìn Giản Ninh, đối phương cũng đang khẽ mỉm cười quay đầu nhìn hắn: “Không tệ, nốt hợp âm cuối cùng đúng rồi, các nốt cao trước đó cũng rất tốt. Trừ đoạn giữa bị ngắt hai nhịp và sai nốt, những chỗ còn lại đều rất tuyệt.”

Anh ta thế nhưng còn tranh thủ còn nghe âm luật của mình!

Diệp Thuần cúi đầu, lòng bàn tay đầy mồ hôi, nắm chặt cây vĩ, nửa ngày mới ra vẻ thoải mái cười cười: “Thầy Giản, em cũng có thể gọi anh là thầy Giản không? Trước kia không nghe thầy đàn Piano, không ngờ thầy lại lợi hại như vậy. Nghe nói thầy dạy nhạc ở một trường trung học, thật sự rất đáng tiếc.”

Giản Ninh vừa nghe liền biết ý trong lời nói của Diệp Thuần, khoát tay cười: “Không đáng tiếc, có được có mất, giữa hai cái hại chọn một cái ít có hại hơn, hai bên dù có như nhau, dựa theo độ nặng nhẹ mà đưa ra quyết định”

Giản Ninh là vì Hạ Kiến Chương mới bỏ qua âm mưu của cậu, ý trong lời nói rất rõ ràng là đang khoe hạnh phúc, nhưng Diệp Thuần nghe thấy lại cho rằng đó là lời khuyên bảo.

Chỉ là cậu cũng không để ý.

Hạ Kiến Chương ‘khụ’ một tiếng, lấy ly sứ ở bên cạnh lên uống một ngụm, sắc mặt mất tự nhiên: “Bắt đầu đi, bản nhạc *nocturne* bằng nốt D (Rê) học lần trước có luyện tốt không?”

Diệp Thuần gật gật đầu, chuyên tâm kéo đàn.

Thời gian tí tách trôi qua, Giản Ninh vẫn không đi ra ngoài, nghiêng đầu mỉm cười ngồi ở bên cạnh đàn Piano lắng nghe, mỗi lần Diệp Thuần kéo xong, đều có thể nói ra nhận xét trước Hạ Kiến Chương, nói ra sai ở đâu và khen ngợi ở đâu. Dần dần, cậu không thể xem nhẹ Giản Ninh, không tự giác ném lực chú ý của mình lên người Giản Ninh, thậm chí thường xuyên nhìn hai mắt y.

Đây là một bản nhạc quen thuộc, nên Giản Ninh đệm nhạc chung với Diệp Thuần một đoạn, sau khi đoạn nhạc đệm vào đã dần dần bộc lộ tài năng của y, phối hợp mà nhường nhịn, lại như trước rất trôi chảy, không tự giác dẫn dắt Diệp Thuần kéo bài nhạc đến trạng thái tốt nhất.

Hai tiếng sau, Hạ Kiến Chương vỗ vỗ tay: “Nghỉ ngơi một lát đi. Buổi chiều có việc gì không? Hay là muốn luyện tiếp?”

Diệp Thuần nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cười nói: “Luyện tiếp ạ, khó lắm mới có cơ hội như hôm nay mà.”

Cơ hội hiếm có, đương nhiên Giản Ninh nguyện ý đệm nhạc cho cậu.

Hạ Kiến Chương gật gật đầu: “Tôi gọi đồ ăn trưa rồi, em ăn cùng với chúng tôi luôn đi.”

Diệp Thuần mỉm cười: “Vâng, cảm ơn thầy.”

Cậu vốn là muốn đắc ý với Giản Ninh một chút, nhưng vừa liếc mắt qua liền sửng sốt. Trên mặt Giản Ninh không có ánh mắt phức tạp như trong tưởng tượng, hoặc là mặt lạnh, trầm mặc, ngược lại hứng thú nhìn cậu mà mỉm cười. Ánh mắt kia, giống như đang suy xét nên xuống tay như thế nào, mang theo sự mờ ám như có như không.

Ánh mắt đó nhất thời khiến Diệp Thuần nhìn thấy mà nổi hết da gà, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo. Cậu đương nhiên biết Giản Ninh phát hiện cậu và Hạ Kiến Chương có chuyện mờ ám, cho nên vẫn luôn âm thầm kɧıêυ ҡɧí©ɧ và kiêu ngạo, lại chưa từng nghĩ đến phản ứng của Giản Ninh sẽ như thế.

Vì sao đột nhiên tiếp cận cậu? Vì sao bỗng nhiên ánh mắt nhìn cậu lại có chút ái muội như thế? Quả nhiên là ảo giác của cậu rồi? Nhưng mà vì sao vẫn cảm thấy Giản Ninh hôm nay… rất khác thường? Có lẽ y đang suy nghĩ phương pháp kỳ lạ để đối phó với mình chứ gì?

(1) Tàu hủ ky: hay còn gọi là phù chúc hoặc váng đậu là một sản phẩm làm từ đậu nành. Trong quá trình nấu đậu, một lớp đậu mỏng chứa đạm và chất béo sẽ hình thành trên bề mặt nồi sữa đậu. Người ta sẽ vớt lớp màng mỏng này và phơi khô để thành tàu hũ ky.

Nocturne (Dạ khúc) là một thể loại âm nhạc.

1. (tiếng Ý notturno): thế kỉ 18, một tác phẩm dành cho một vài nhạc cụ thường gồm nhiều chương.

2. Một tiểu phẩm trữ tình nhỏ thường dành cho piano độc tấu do nhà soạn nhạc người Ireland John Field sáng tạo ra vào đầu thế kỉ 19 và được Frederic Chopin kế thừa và đưa lêи đỉиɦ cao.

Cái tên nocturne lần đầu xuất hiện vào thế kỉ 18 để chỉ một tác phẩm viết cho dàn nhạc thính phòng gồm nhiều chương, thường xuyên được biểu diễn trong các bữa tiệc về đêm và chủ yếu lấy cảm hứng từ đêm hoặc gợi lên không khí của đêm. Tác phẩm nổi tiếng nhất là Notturno cho đàn dây và kèn horn giọng Rê trưởng K. 286 và Serenata Notturna, K. 239 của Wolfgang Amadeus Mozart.

Tuy nhiên nocturne được dùng với ý nghĩa phổ thông hơn là để chỉ tác phẩm có 1 chương duy nhất, chủ yếu dành cho đàn piano độc tấu vào đầu thế kỉ 19.