[Lục Tiểu Phụng Truyền Kỳ] Vai Ác Nghịch Tập Thành Công

Chương 30

Hoàng cung là một nơi tốt để trộm người, vừa nguy hiểm vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Hoàng Thượng cùng phi tần/cung nữ, thị vệ cùng thái giám, hậu phi cùng thị vệ / thái giám, thị vệ cùng cung nữ, cung nữ cùng thái giám...... Tựa như một cái tuần hoàn ác tính, ô uế cả tòa Tử Cấm Thành.

Tư Không Trích Tinh ngàn vạn lần hối hận, chạy tới uống rượu mừng.

Lúc trước, Cung Cửu mời hắn tới uống rượu, nên cự tuyệt mới phải, cố tình hắn cùng Lục Tiểu Phụng tới.

Lục Tiểu Phụng thật chẳng ra gì. Mới ăn tiệc rượu được một nửa, lấy cớ đi phương tiện chuồn mất, cũng không biết chạy chỗ nào chơi, bỏ hắn lưu lại một mình trên bàn cơm. Cũng may, Tư Không Trích Tinh cũng không tịch mịch, cắn hạt dưa, ăn trái cây, cùng Cung Chủ nói chuyện phiếm, lỗ tai cũng không nhàn rỗi, nghe mỹ nhân trên đài hát tuồng.

Ê ê a a nghe nửa ngày, thấy Lục Tiểu Phụng còn chưa quay về, trong lòng lộp bộp một chút.

Lục Tiểu Phụng như thế nào còn không trở lại?

Bị sự tình gì cản trở?

Chuyện gì có thể vướng chân Lục Tiểu Phụng?

Đáp án: Phiền toái cùng nữ nhân.

Tư Không Trích Tinh đối với mị lực nam giới của Lục Tiểu Phụng phi thường hiểu biết, vì hiểu biết mới càng lo lắng. Nơi này là hoàng cung, Lục Tiểu Phụng chuyên gặp phiền toái kia có thể đắc tội nhân vật lớn nào đó, bị kéo vào góc đánh một trận rồi không? Đánh một trận còn đỡ, chỉ sợ y không kiềm giữ được mình, cùng nữ nhân thân phận khó lường nào đó lăn giường. Về phần như thế nào gọi là nữ nhân thân phận khó lường...

Nữ nhân trong hoàng cung này, đều không thể đυ.ng tới a!

Tư Không Trích Tinh an ủi chính mình, Lục Tiểu Phụng không uống bao nhiêu rượu, liền tính uống say cũng không quan trọng, xưa nay dù say y vẫn giữ được phẩm hạnh đoan chính. Chỉ sợ y t*ng trùng lên não, làm việc không thể cứu vãn, thật sự biến thành Lục Vô Điểu a!

Tư Không Trích Tinh đi khắp hoàng cung tìm người, đại nội cao thủ ngo ngoe rục rịch.

Nha a, gia hỏa này không phải Tư Không Trích Tinh tiểu mao tặc sao?

Tư Không Trích Tinh ngẫu nhiên đến hoàng cung trộm bảo vật, cùng đại nội cao thủ giao thủ vài lần, cũng coi như người quen cũ, đại nội cao thủ ánh mắt rất tinh, ngẫu nhiên có lúc như Lục Tiểu Phụng bám vào người, thông qua biện pháp đặc thù, phân biệt Tư Không Trích Tinh. Hôm nay, khiến cho bọn họ nhận ra. Đáng tiếc đây là ngày đại hỉ của Hoàng Thượng, Tư Không Trích Tinh lại là khách nhân Hoàng Thượng mời đến, bọn họ tay dù ngứa, cũng không tốt ra tay "Chiêu đãi".

Tư Không Trích Tinh lắc lư khắp hoàng cung, vừa lắc lư vừa cảm khái khinh công của mình càng lúc càng lợi hại. Đám thị vệ đều như người gỗ mắt mù, cư nhiên không có phát hiện hắn, trình độ quá cùi bắp, thật lo cho an toàn sinh mệnh của Cung Cửu. Hắn hoàn toàn không biết mình sớm bị người phát hiện.

Từ lãnh cung đến Ngự Thiện Phòng, nên tìm địa phương đều đi tìm, như cũ không có phát hiện Lục Tiểu Phụng tung tích. Nhìn đèn l*иg màu đỏ rực, Tư Không Trích Tinh đột nhiên sinh ra một ý tưởng kỳ quái —— Lẽ nào Lục Tiểu Phụng chạy tới nháo động phòng?

Dựa trên độ đáng tin cực thấp của Lục Tiểu Phụng, chuyện này thực sự có khả năng phát sinh.

Cũng không biết, Cung Cửu sẽ nổi trận lôi đình, vẫn là mặc y quậy phá.

Nói hành động liền hành động, Tư Không Trích Tinh lặng lẽ quan sát địa hình, lặng yên không một tiếng động mà nhảy lên nóc nhà, xốc lên mái ngói, quan sát tình huống. Nếu Lục Tiểu Phụng mượn rượu giả điên nháo động phòng, không bị trói lên đánh chết, hắn liền gia nhập trong đó xem náo nhiệt, nếu Lục Tiểu Phụng nháo động phòng bị bắt lấy đánh một trận, giả như thấy y không bị nguy đến tính mạng, hắn liền bỏ trốn. Chính là như thế không nghĩa khí!

Tư Không Trích Tinh còn không có nhìn rõ, liền nghe thấy phía dưới truyền ra một trận thanh âm vô pháp bỏ qua.

Bên trong 'bạch bạch bạch' động tĩnh quá lớn, Tư Không Trích Tinh thầm nghĩ Cung Cửu quá không biết thương hương tiếc ngọc. Hoàng Hậu là hoàng hoa đại khuê nữ, nữ nhân lần đầu tiên, muốn ôn nhu, muốn săn sóc, có thể nào chỉ lo mình thoải mái?

Tấm tắc, Hoàng Hậu quá phối hợp đi, nửa ngày không nghe thấy kêu thảm thiết một tiếng, nhất định trong mắt rưng rưng, yên lặng nhẫn nại, mặc dù đau cũng vui sướиɠ, rốt cuộc cầm thú đang rong ruổi trên người nàng là trượng phu của nàng a.

Tư Không Trích Tinh ở trong lòng mạnh mẽ lên án Cung Cửu không thương hương tiếc ngọc, quá thô bạo quá gấp gáp, đôi mắt nhắm ngay khe hở, nhìn vào trong.

Sự xa hoa vô pháp dùng ngôn ngữ hình dung, trướng màn đỏ thẫm run rẩy, long sàng chấn động, nam nhân đưa lưng về phía hắn dáng người rất tuyệt, đường cong cơ bắp lưu sướиɠ gợi cảm, cùng gà luộc trong tưởng tượng của Tư Không Trích Tinh khác nhau cực đại. Nhìn không ra tới, Cung Cửu trông như Tiểu Bạch kiểm, dáng người hấp dẫn thế, phỏng chừng ngày thường không thiếu rèn luyện.

Lục Tiểu Phụng không có nháo động phòng, Tư Không Trích Tinh nhẹ nhàng thở ra, có lẽ Lục Tiểu Kê đi từ trước rồi cũng nói không chừng.

Không nghĩa khí Lục Tiểu Kê, hại hắn uổng công lo lắng một hồi.

Tư Không Trích Tinh không phải kẻ đáng khinh, nếu Lục Tiểu Phụng không ở nơi này, hắn liền chuẩn bị rời đi. Kết quả, một trận trời đất quay cuồng, tân nương tân lang trao đổi vị trí, biến thành tư thế nữ trên nam dưới...... Từ từ! Nữ không lên trên a!

Mặt trên vẫn là nam nhân...... Rốt cuộc là cái tình huống như thế nào?!

Tư Không Trích Tinh ánh mắt rất tinh, cho nên hắn vẫn luôn không mặt mũi nhìn xuống nửa phần dưới của họ, nhưng lại thấy rõ dung mạo hai người, một người là Cung Cửu, một người khác là bằng hữu tốt của hắn, Lục Tiểu Phụng.

Tư Không Trích Tinh: "............"

Chỉ biết mình đi tham gia hôn lễ của Hoàng Thượng, lại không biết đây là hôn lễ của Hoàng Thượng và bằng hữu!

Trong nháy mắt, Tư Không Trích Tinh cảm giác được trời cao triệu hoán, linh hồn sắp lìa khỏi xác.

Hốt hoảng ngập tràn, trong lòng chỉ nghĩ chửi má nó.

Nguyên lai Lục Tiểu Kê cùng Cung Cửu có quan hệ như thế này, bọn họ đã phát triển đến trình độ này sao?

—— trời xanh a, Lục Tiểu Kê thế nhưng cùng nam nhân lên giường!

Tư Không Trích Tinh ôm lấy đầu.

Chờ đã! Hôm nay là ngày đại hôn của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, tân lang ở chỗ này cùng dã nam nhân điên loan đảo phượng, tân nương đâu?

Cũng ở trên giường......?

Không không không, trên giường chỉ có hai người, ba người là hắn suy nghĩ nhiều.

Như vậy vấn đề xuất hiện, tân nương ở nơi nào?

Tư Không Trích Tinh suy nghĩ bay xa, có một cách giải thích rất đáng sợ.

Lục Tiểu Phụng uống rượu, sau khi giải quyết nhu cầu sinh lý, chạy tới nháo động phòng.

Sau đó, tân lang còn chưa tới, tân nương nhìn thấy người xa lạ, lá gan lại nhỏ nên bị dọa ngất đi tại chỗ. Lục Tiểu Phụng nhất thời chưa biết làm sao, lúc này nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, đưa ra một quyết định vô cùng ngu ngốc, đem tân nương giấu vào trong ngăn tủ, chính mình cởi bỏ áo cưới của tân nương mặc vào, đóng giả tân nương.

Tân lang tới, vẫy lui hạ nhân, nhấc lên khăn voan đỏ. Hắn cũng uống rượu, bởi vì tửu lượng kém, dẫn tới hai mắt mờ, đem Tứ mi mao Lục Tiểu Phụng trở thành Hoàng Hậu, vui mừng tiến hành động phòng.

Cũng uống lên chút rượu, Lục Tiểu Phụng thần chí không quá thanh tỉnh.

Vì thế, hai nam nhân uống say, vui mừng mà tiến hành 'thâm nhập' giao lưu.

Tự bái phục khả năng trinh thám của mình, Tư Không Trích Tinh thầm mắng Lục Tiểu Phụng không ra gì. Ngày đại hỉ của người ta, vốn dĩ hẳn là ôm được mỹ nhân về, y lại đi ngủ tân lang!

Đến nỗi vì cái gì tân lang quan là 'bị ngủ'......

Còn cần hoài nghi sao? Từ thân cao, hình thể, tính cách, Lục Tiểu Phụng thấy thế nào đều không thể là phía dưới.

Tư Không Trích Tinh chắc chắn!

Hắn căn bản không cần cẩn thận nhìn tư thế của hai người, từ chỗ bị đánh mosaic tìm kiếm đáp án chính xác.

Nhìn hai người kịch liệt giao chiến, Tư Không Trích Tinh nghiến răng, hay cho đôi cẩu nam nam mắt mù, đặt Hoàng Hậu ở chỗ nào!

Tư Không Trích Tinh càng nghĩ càng giận, bỗng nhiên lại có một cái ý tưởng, có lẽ hai biếи ŧɦái này đã sớm thông đồng ở bên nhau, Hoàng Hậu chỉ là tấm mộc......phân tích ra, hình như cũng rất đúng.

Cuối cùng, Tư Không Trích Tinh tam quan sụp đổ, uất hận 'bay' đi.

Đi ngang qua Khôn Ninh Cung, ma xui quỷ khiến mà dừng bước. Hắn cảm thấy tốt nhất vẫn là làm người đem tin tức nói với Cung Cửu, để tránh ngày hôm sau, có cung nhân khả năng thừa nhận của tâm lý không tốt, đem chuyện Hoàng Thượng ngủ với nam nhân truyền ra ngoài, một truyền mười mười truyền trăm, càng truyền càng ly kỳ, huỷ hoại cả ba người danh dự.

Khôn Ninh Cung sáng như ban ngày.

Trước gương đồng chạm trổ hoa văn phức tạp, một nữ nhân mũ phượng quàng vai, xinh đẹp vô cùng đang ngồi.

Tư Không Trích Tinh cả người chấn động.

Nữ nhân này là ai? Vì cái gì ăn mặc trang phục kết hôn của Hoàng Hậu?

Chỉ thấy nữ nhân nhìn chính mình trong gương, vẻ mặt say mê nói: "Ngươi mặc bộ áo cưới này trông thật đẹp."

Tư Không Trích Tinh sắc mặt trắng nhợt, hắn vừa nghe giọng nam nói chuyện. Hắn nhìn khắp nơi, bên trong không có nam nhân, liền thái giám cũng không có.

Rồi sau đó, nữ nhân kia nhoẻn miệng cười: "Ngươi cũng thực anh tuấn."

Tư Không Trích Tinh: "......"

Tư Không Trích Tinh xem không hiểu, đây là chơi sắm vai nhân vật sao?

Đồng thời, xem như minh bạch, nữ nhân này chính là đương triều Hoàng Hậu.

Như vậy, nàng là trong lúc vô ý phát hiện chuyện của trượng phu cùng dã nam nhân, bị lớn lao kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mới biến thành như vậy sao?

Chỉ nghe giọng nam lại nói: "Tối nay là đêm tân hôn của chúng ta, ta đã có chút gấp không chờ nổi......"

Gương mặt ngọc của nữ nhân đỏ lên, nhấp môi nói: "Tối nay, ta liền vĩnh viễn thuộc về ngươi."

Mũ phượng đã bị gỡ xuống, đặt ở một bên, đem đám trang sức hoa lệ lần lượt tháo xuống.

Đối thoại của kẻ tâm thần phân liệt vẫn tiếp tục, Tư Không Trích Tinh không tiền đồ bị dọa chạy mất.

Đây là một đêm kinh hồn táng đảm, mọi việc đều không thích hợp.

Tư Không Trích Tinh trước vì Lục Tiểu Phụng cùng Cung Cửu, tam quan vỡ nát, vì Hoàng Hậu có một đêm tân hôn giống như địa ngục tức giận bất bình, kết quả thật đáng buồn, ông trời tựa hồ cười nhạo hắn dư thừa đồng tình thương hại, đối tượng hắn đồng tình chẳng mấy chốc cho hắn một đòn chí mạng. Tư Không Trích Tinh chỉ là một người bình thường, thiếu chút nữa bị trạng thái tinh thần phân liệt của Hoàng Hậu dọa ra nướ© ŧıểυ.

Nếu hỏi Tư Không Trích Tinh, chuyện ngươi hối hận nhất đời là gì?

Không gì ngoài lo lắng an nguy của Lục Tiểu Phụng, chạy tới tìm người, kết quả phát hiện bạn tốt cùng tân lang điên loan đảo phượng, tiêu dao sung sướиɠ.

Nếu hỏi Tư Không Trích Tinh, chuyện hối hận thứ hai trong đời là gì?

Không gì hơn cùng Lục Tiểu Phụng trở thành bằng hữu, kế đến nhận thức hàng loạt chuyện quái dị rùng rợn, từ đây cánh cửa đến thế giới mới mở ra trước mắt. Run M, run S, đoạn tụ, tinh phân, ntr...... Không nên hiểu toàn bộ đã hiểu.

—— đây là vở kịch quái gở nhảm nhí gì của hoàng thất vậy!

Sớm biết, hắn liền không tới tham gia đại hôn của Cung Cửu; sớm biết, hắn liền không đi tìm Lục Tiểu Phụng; sớm biết, hắn liền không dừng bước trước Khôn Ninh Cung...... Tiếc nuối chính là, trên đời không có thuốc hối hận.

Trải qua một đêm này, trộm vương chi vương đáng thương bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Hàm Hàn điện, hệ thống che chắn ký chủ cùng nam chủ đang xxxooo, đem phạm vi giám sát khuếch tán đến bên ngoài, Tư Không Trích Tinh chạy tới rình coi tự nhiên trốn không thoát pháp nhãn của hệ thống, nhìn trộm vương chi vương tam quan tạc nứt, hệ thống âm thầm cười, đi theo Tư Không Trích Tinh, nhìn một đường trò hay. Chờ đến đối phương bị Hoàng Hậu làm sợ tới mức hồn phi phách tán, hoảng sợ bỏ chạy, nhịn không được cười ha ha.

"Thế gian có quá nhiều phiền não muốn quên, trong khổ hải phiêu đãng bộ dáng của ngươi ngày xưa ấy......"

Người anh em, vì sao luẩn quẩn trong lòng nghe góc tường? Nuo zuo no die biết không?

* NUO ZUO NO DIE là một câu nói vui, nổi tiếng trên mạng bên Trung Quốc. Là một meme huyền thoại luôn.

Ý nghĩa đại loại là nếu bạn không hại người khác thì họ sẽ không quay lại cắn bạn. Nôm na như câu Gieo nhân nào gặt quả nấy ấy ^^

*****

Sáng sớm, dưới chuông báo rời giường từ hệ thống, Cung Cửu mở mắt.

"Tình yêu của ngươi thật hoang đường, làm ngươi muốn phát cuồng. Ngươi không phải Hoàng Thượng của ta, ta không làm nương nương của ngươi đâu. Ngươi quá đa tình, thấy mỹ nữ liền nở hoa trong lòng, ngươi k là cỡ nào hoang đường, làm người muốn bắt cuồng. Ngươi không phải Hoàng Thượng của ta, ta không làm nương nương của ngươi đâu, không cần giở trò trước mặt ta, thu hồi tâm đa tình của ngươi, đừng si tâm vọng tưởng..."

Lục Tiểu Phụng đã sớm tỉnh, thấy Cung Cửu tỉnh, nheo lại đôi mắt, hỏi tội: "Tối hôm qua, có người đã tới?"

Tư Không Trích Tinh rời đi, trong lúc hoảng hốt, dẫm trượt, do đó lộ ra dấu vết.

Cung Cửu tay trái chỉ trán, nói: "Có a."

Lục Tiểu Phụng có dự cảm bất hảo: "Ai?"

Cung Cửu: "Tư Không Trích Tinh."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Trầm mặc một lúc lâu, Lục Tiểu Phụng gian nan mà mở miệng: "Ngươi như thế nào không nhắc nhở ta?"

Cũng không biết Hầu tinh nhìn thấy nhiều ít, ai, mặt già sắp phải mất hết.

Cung Cửu nói đường hoàng: "Ngươi thực nhập tâm, ta như thế nào không biết xấu hổ lấy loại việc nhỏ này quấy rầy ngươi?"

Lục Tiểu Phụng: "......"

Một búng máu nghẹn ở cổ họng, Lục Tiểu Phụng sắc mặt đổi đổi, siêu cấp muốn đem máu phun ở trên mặt Cung Cửu.

Cung Cửu thưởng thức mái tóc dài của nam nhân, hơi hơi mỉm cười: "Nếu ngươi sợ ném mặt mũi, vậy cũng không cần. Hắn cho rằng người xuất lực là ngươi." Ngón tay vẽ vòng trên ngực nam nhân, nói: "Vì ngươi, trẫm hy sinh không thể nói không lớn, Tiểu Kê định bồi thường ta thế nào?"

Nghe vậy, Lục Tiểu Phụng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng không cẩn thận bị bằng hữu nhìn đến y cùng nam nhân pha trộn, nhưng là cuối cùng bảo vệ mặt mũi. Nam nhân đều coi trọng mặt mũi, Lục Tiểu Phụng càng là như thế, bắt cái tay giở trò trước ngực, do tâm tình sung sướиɠ nên thực dễ nói chuyện: "Ngươi nghĩ muốn cái gì bồi thường?"

Kỳ thật, không cần hỏi, y cũng biết thiếu niên nghĩ muốn cái gì. Tiểu hỗn đản này làm Hoàng Thượng, trong đầu như cũ chứa đầy xxxooo.

Cung Cửu làm bộ nghiêm túc suy tư, nói: "Ta muốn đem Tiểu Kê khóa trong l*иg sắt, đặt ở lòng bàn tay."

Lục Tiểu Phụng: "...... Ta không phải chim hoàng yến."

Cung Cửu gật gật đầu: "Ta biết, ngươi là tiểu hoàng gà." (gà nhỏ màu vàng)

Lục Tiểu Phụng: "......"

Cung Cửu lại nói: "Tiểu hoàng gà đích xác không nhỏ xinh đáng yêu bằng chim hoàng yến, cho nên trẫm chỉ có thể chịu khó mà dưỡng một con tiểu hoàng gà."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Không cần ngươi chịu khó, nhanh lăn đi thượng triều đi!

Bởi vì có Lục Tiểu Phụng, Cung Cửu không gọi hạ nhân vào hầu hạ, hắn giơ hai cánh tay, một chút cũng không khách khí mà sai sử nam nhân: "Thế trẫm thay quần áo."

To gan!

Nghĩ vậy, lại nhanh nhẹn mà giúp thiếu niên mặc long bào.

Điển hình tâm khẩu bất nhất. (nói một đằng nghĩ một nẻo)

......

Lâm triều, Cung Cửu chuyện thứ nhất là đưa ra dị nghị về tấu chương, bảo đại thần về sau ít nói vô nghĩa, có chuyện nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng, làm hắn vắt hết óc giải đố. Mặt khác, tấu chương nào lại đi ca công tụng đức, lải nhải vô nghĩa sẽ bị trả về. Hắn thích đại thần làm việc có hiệu suất. Nếu muốn nịnh bợ, viết trong tấu chương làm sao có thể thuận tiện bằng mặt đối mặt trò chuyện?

Các đại thần: "......" Tân hoàng quả nhiên không theo cách thông thường.

Bãi triều, Cung Cửu bí mật tiếp kiến Trác Đông Lai.

Cung Cửu: "Lại nói, ta đã hồi lâu chưa nhìn thấy Trác Đông Lai, vốn dĩ tính toán trung thu sang năm phất cờ tạo phản, lại không nghĩ kế hoạch không đuổi kịp biến hóa. Không trở thành đại công thần, Trác Đông Lai hẳn là thực thất vọng đi."

Hệ thống: "Người ta mắc lo chuyện tình cảm, không có thời gian thất vọng."

Nửa năm, còn phải lo chuyện tình cảm, chẳng lẽ......

Cung Cửu: "Cảm tình của hắn với Tư Mã Siêu Quần xuất hiện nguy cơ?"

Hệ thống: "Giận dỗi, bất quá vừa rồi ở trên đường tiến cung đã giải quyết."

Cung Cửu: "Trên đường tiến cung?"

Hệ thống chép miệng: "Trong xe ngựa, phương pháp xử lỳ không khác gì ngươi cùng Lục Tiểu Phụng, nói không thông liền làm, làm xong dù khúc mắc lớn đến đâu cũng cở bỏ hết. Một đám cẩu nam nam không biết xấu hổ!"

Cung Cửu: "......"

*****

Nửa năm trước, Cung Cửu bằng vào năng lực của mình ngồi trên ngôi vị hoàng đế, rốt cuộc không liên hệ Trác Đông Lai, Trác Đông Lai không cấm tự giễu, không hổ là người hoàng gia lãnh khốc vô tình, đối với quân cờ không có giá trị lợi dụng không nói một tiếng trực tiếp vứt bỏ, thật đúng là không đem hắn Trác Đông Lai đặt ở trong mắt. Cũng may, Trác Đông Lai đối Cung Cửu cũng không có quá nhiều chờ mong, mặc dù không có đối phương trợ giúp, Đại Tiêu Cục vẫn khuếch trương, chẳng qua phát triển chậm một chút mà thôi.

Hết thảy đi vào quỹ đạo, ngay cả cảm tình cũng không ngoại lệ.

Trác Đông Lai cùng Tư Mã Siêu Quần quan hệ, đã xảy ra thay đổi.

Lý do từ một phần "Lễ vật" do nhân vật thần bí nào đó tặng bọn hắn.

Đó là hai tập tranh cùng một bộ tiểu thuyết, Trác Đông Lai ánh mắt đầu tiên nhìn thấy sợ ngây người! Bức họa vẽ hai nam nhân tướng mạo anh tuấn, giao triền trên trên mặt tuyết, tư thế xấu hổ đến ngay cả Trác Đông Lai nhìn quen phong hoa tuyết nguyệt đều xấu hổ đến mặt nóng lên.

Này không phải mấu chốt, mấu chốt là nhân vật trong tranh là hắn cùng Tư Mã Siêu Quần!

Trác Đông Lai đối Long Dương không quá hiểu biết, nhưng là đời trước, vô luận là lão bà Ngô Uyển của Tư Mã Siêu Quần, vẫn là Điệp Vũ, tất cả đều cho rằng hắn cùng Tư Mã Siêu Quần có quan hệ mờ ám. Trác Đông Lai thừa nhận, chính mình đối Tư Mã Siêu Quần tâm tư không thuần khiết, hắn đem đối phương coi như thế thân hoàn mỹ, coi như huynh đệ, tuy rằng buồn cười, nhưng ngẫu nhiên còn coi như nhi tử.

Hắn đối Tư Mã Siêu Quần cảm tình thực phức tạp, bao hàm nồng đậm du͙© vọиɠ chiếm hữu, cả việc đối phương giao bằng hữu cũng ghen tức.

Chính là thiên địa chứng giám, hắn đối Tư Mã Siêu Quần tuyệt đối không có cái loại ý tưởng này.

Mấy quyển tập tranh làm Trác Đông Lai cảm nhận lớn lao khuất nhục.

Hắn Trác Đông Lai, Đại Tiêu Cục Nhị đương gia sao có thể nằm dưới hầu hạ nam nhân! Sao có thể bởi vì ghen ghét Ngô Uyển, chẳng biết xấu hổ mà chạy tới câu dẫn huynh đệ tốt? Liền tính hắn thật ghen ghét sắp điên mất, cũng sẽ không làm ra chuyện mất mặt thế này!

Lòng tự trọng của hắn quyết không cho phép!

Nếu hắn thật sự thích Tư Mã Siêu Quần, lúc trước còn có Ngô Uyển làm gì!

Trác Đông Lai cảm thấy cảm tình thuần khiết của mình dành cho huynh đệ tốt bị chửi bới cùng vũ nhục, không khỏi giận tím mặt, đem mấy quyển thư toàn bộ xé bỏ, thiêu hủy. Ngàn vạn đừng cho hắn biết kẻ bày trò đùa dai này là ai, nếu không hắn nhất định đem đối phương thiên đao vạn quả!

Trác Đông Lai bên này đem mấy bức họa hủy thi diệt tích.

Bên kia, Tư Mã Siêu Quần đôi tay cầm lấy tập tranh có vai chính là hắn cùng Trác Đông Lai, ngẩn ra.

...... Nam nhân cùng nam nhân còn có thể như vậy?

Nguyên lai y cùng Trác Đông Lai ở trong mắt người khác là cái dạng quan hệ này?!

Cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Giờ khắc này, Tư Mã Siêu Quần nhảy ra ngoài vòng, lại nhìn cảnh tượng trong vòng...... Không thể nhìn a.

Tuy rằng hắn cảm giác phần lớn nội dung mấy quyển tập tranh đều là nói hươu nói vượn, tình tiết càng hoang đường ly kỳ, phỏng chừng là trò đùa dai của ai đó, nhưng là có một chút không sai, cảm tình Trác Đông Lai đối với y xác thật thực phức tạp, cảm tình của y đối với Trác Đông Lai đồng dạng cũng thực phức tạp, đặc biệt là mấy năm qua.

Cụ thể, du͙© vọиɠ khống chế của Trác Đông Lai cực kỳ mãnh liệt, ngay cả y uống rượu ăn cơm, xuyên quần áo gì đều phải quản, điểm này Tư Mã Siêu Quần thực để ý. Còn có, Ngô Uyển vốn có chút ý tứ với hắn lại gả cho Quách Tráng, Trác Đông Lai hỏi y có hay không ý kiến, y nói không có, đối phương tựa hồ tâm tình phá lệ tốt, điểm này cũng làm Tư Mã Siêu Quần thực để ý.

Tập tranh không dày, chỉ chốc lát liền xem xong rồi.

Tư Mã Siêu Quần sắc mặt ngưng trọng mà khép lại tập tranh, tựa hồ hiểu cái gì, lại giống như cái gì cũng không hiểu, cho nên phải tìm hiểu thêm một chút. Do dự một lúc lâu, như một chiến sĩ anh dũng chịu chết, mở ra cuốn thứ 2.

Ngay sau đó, cuốn 3, cuốn 4......

Đốt đèn đọc sách, quyết chí tự cường đến bình minh.

Hôm sau, Tư Mã Siêu Quần mang hai quầng thâm mắt đậm.

Trác Đông Lai thấy, nhíu mày nói: "Ngươi đêm qua mấy giờ ngủ, làm sao buồn ngủ mỏi mệt đến thế?"

Tư Mã Siêu Quần giống như mộng du, ánh mắt mờ mịt, nửa ngày mới phản ứng lại đây có người nói chuyện với hắn.

"Đông Lai, là ngươi a." Gượng gạo nở nụ cười.

Trác Đông Lai cau mày, "Hôm nay trong bang không có việc gì, ngươi nếu mệt mỏi......"

Nhìn thanh niên khép khép mở mở môi mỏng, Tư Mã Siêu Quần tinh thần càng thêm hoảng hốt, trong đầu hiện lên một bức vẽ, Trác Đông Lai ôm cổ y, hai chân kẹp hông y. Hai người chặt chẽ tương liên, không thể tách rời, dựa vào bờ ao, phập phập phồng phồng. Con ngươi hẹp dài của đối phương bịt kín một tầng mờ mịt, thực quyến rũ.

Tư Mã Siêu Quần vựng vựng hồ hồ, cũng may phân rõ hiện thực cùng hư ảo, trong hiện thực Trác Đông Lai tái nhợt lạnh nhạt, hư ảo Trác Đông Lai nóng bỏng nhiệt tình, còn có râu. Không sai, trong hiện thực Trác Đông Lai chưa để râu.

Trở lại hiện thực Tư Mã Siêu Quần nắm lấy tay Trác Đông Lai, đem người kéo vào phòng mình, thuận tiện đóng kỹ cửa sổ.

Trác Đông Lai: "......"

Đây là đang làm cái gì? Thần thần bí bí.

"Đông Lai." Tư Mã Siêu Quần sắc mặt nghiêm trọng, nói: "Ta hôm qua nhận được một thứ đồ vật kỳ quái."

Trác Đông Lai trong lòng lộp bộp một tiếng, liền nghe nam nhân nói: "Bởi vì quá mức không thể tưởng tượng, không thể không tìm ngươi thương lượng đối sách."

Trác Đông Lai bất động thanh sắc nói: "Thứ gì?"

Tư Mã Siêu Quần thở hổn hển thở hổn hển mà từ dưới giường dọn ra chồng đồng nghiệp văn cao đến một thước, với nhân vật chính là y cùng Trác Đông Lai.

Trác Đông Lai: "......"

Trác Đông Lai mí mắt phải nhảy nhảy. Hắn dự cảm không sai, mấy tập tranh, tiểu thuyết này đều viết hắn cùng Tư Mã Siêu Quần hoặc ngọt ngọt ngào ngào, hoặc ngược luyến tình thâm, hoặc chanh chua ghen tị chuyện xưa.

Giờ khắc này, tuy mặt ngoài Trác Đông Lai trấn định, nội tâm cũng thập phần hỏng mất, "Ngươi đều xem qua?"

Hiển nhiên, Tư Mã Siêu Quần toàn bộ nhìn kỹ, gật gật đầu, sắc mặt trầm trọng nói: "Này nhất định là âm mưu nhằm vào ngươi và ta, đối phương thủ đoạn âm ngoan hạ lưu, muốn dùng đồn đãi vớ vẩn đánh sập quan hệ giữa chúng ta, ngươi với ta tuy không sợ hãi, lại cũng không thể làm âm mưu quỷ kế của hắn thực hiện được."

Trác Đông Lai: "......"

Chỉ có cảm tưởng này?

Thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời, lại có tia mất mát vứt đi không được.