Sáng hôm sau, nhìn thấy hảo huynh đệ của mình vẫn một bộ mặt mày hớn hở, thần thanh khí sảng, Tư Không Trích Tinh tràn ngập phẫn uất.
Khá lắm Lục Tiểu Kê, hại ta mất ngủ suốt một đêm, chính mình ngược lại ngủ ngon lành! Quả là đồ không tim không phổi!
Tư Không Trích Tinh hừ lạnh một tiếng, âm dương quái khí nói: "Nha, không phải Lục đại gia sao, đêm qua ngủ ngon giấc không?"
Nghe được "Lục đại gia" ba chữ, Lục Tiểu Phụng run run: "Ngươi làm gì phải làm ta ghê tởm vậy, chẳng lẽ ta đắc tội với ngươi chỗ nào à?"
Tư Không Trích Tinh ha hả cười lạnh hai tiếng: "Ngươi không có đắc tội ta, là ta tự mình đa tình, thay người khác nhọc lòng."
Lục Tiểu Phụng nói: "Ngươi nhọc lòng thay ta cái gì cơ?"
Thấy Lục Tiểu Phụng một chút cảm xúc tiêu cực cũng không có, Tư Không Trích Tinh thật mẹ nó cảm thấy chính mình đêm qua thật ngu ngốc, vì lo lắng hảo huynh đệ, thế cho nên một đêm không ngủ. Hắn không sợ chọc đến chỗ thương tâm của Lục Tiểu Phụng, cười lạnh nói: "Đêm qua, cách vách đột nhiên truyền đến mèo đực rêи ɾỉ, tiểu gia ta nhàn rỗi không có việc gì, tò mò mà liếc mắt một cái, ngươi đoán ta thấy cái gì?".
Lục Tiểu Phụng: "...... Tối hôm qua ngươi trở về phòng?"
Tư Không Trích Tinh khỉnh mũi khinh thường, dễ như trở bàn tay kết hợp nhân thân công kích cộng thêm châm chọc: "Ngươi cho rằng ta giống ngươi sao? Hễ gặp được tiểu cô nương nào xinh đẹp có hứng thú với mình, là ai cũng không cự tuyệt?"
Lục Tiểu Phụng: "......"
"Ai." Tư Không Trích Tinh thở dài, kế đến đấm ngực dậm chân, vô cùng đau đớn nói: "Lục Tiểu Phụng a Lục Tiểu Phụng, ta thật sự không thể tưởng được ngươi thế nhưng...... nhưng có tật xấu này!"
Lục Tiểu Phụng: "......"
Mặt xấu xa nhất của mình bị hảo huynh đệ đồng sinh cộng tử thấy, Lục Tiểu Phụng xấu hổ đến nỗi hận không thể chui vào cống thoát nước, liếʍ môi, khô cằn nói: "Nếu ta nói có nỗi khổ tâm, ngươi tin sao?"
Tư Không Trích Tinh nhìn y chăm chú, kiên định nói: "Tin!"
Lục Tiểu Phụng thần sắc rất là cảm động: "Kỳ thật, sự tình là thế này......"
Lục Tiểu Phụng dăm ba câu đem nỗi khổ tâm của mình nói ra, Tư Không Trích Tinh nghe đến sửng sốt, sau một lúc lâu mới tìm được chính mình thanh âm, chần chờ nói: "Ngươi là nói, sau khi đánh Cung Cửu một trận, đột nhiên phát hiện chính mình có điểm không bình thường?"
Lục Tiểu Phụng nói: "Đúng vậy."
Tư Không Trích Tinh lại nói: "Vì xác định ngươi có tật xấu thật hay không, tối hôm qua ngươi lại đánh Cung Cửu một lần?"
Lục Tiểu Phụng vẻ mặt đau kịch liệt, tâm mệt dị thường nói: "Đúng là."
Tư Không Trích Tinh nhìn y, không thể hiểu được mà mắng: "Đầu óc có phải hay không có vấn đề? Không có việc gì lấy roi quất người làm gì? Một lần không đủ, còn hai lần, ngươi con mẹ nó sợ chính mình không nghiện quất người đúng không!"
Lục Tiểu Phụng biết vậy chẳng làm: "Ta cũng cảm thấy chính mình đầu óc có bệnh, đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận, bằng không ta phải mua hai viên uống."
Tư Không Trích Tinh trầm mặc sau một lúc lâu, nghĩ đến một loại tình huống: "Ngươi nói có khả năng này không: ngươi vốn là bình thường, nhưng là đánh một kẻ không bình thường, chịu ảnh hưởng xấu, mới làm cho chính mình không bình thường?"
"Ý này rất hay." Lục Tiểu Phụng bỗng nhiên nhìn chằm chằm Tư Không Trích Tinh, trầm giọng nói: "Ngươi nói chúng ta có phải bằng hữu không?"
Tư Không Trích Tinh nghiêm mặt nói: "Chúng ta tự nhiên là bằng hữu có thể hy sinh vì nhau."
Lục Tiểu Phụng nói: "Hiện tại ta gặp gỡ phiền toái, làm bằng hữu, ngươi hẳn là xuất lực, giúp ta một chuyện?"
Tư Không Trích Tinh nói: "Nói đi, muốn ta giúp ngươi làm gì?"
"Ta cảm thấy lời ngươi mới vừa nói phi thường có lý." Lục Tiểu Phụng thần sắc cao thâm khó đoán, chậm rãi mở miệng: "Vì chứng thực ta có bệnh thật không, ngươi chịu ủy khuất một chút, để ta đánh ngươi một trận, kiểm tra xem ta có còn bình thường như cũ không."
Tư Không Trích Tinh hồi tưởng lời mình vừa nói, liền nghe được ngôn luận kinh người của Lục Tiểu Phụng, tức khắc giống mèo hoang bị chó hoang làm cho kinh hách mà cả người xù lông, "Xoẹt" một tiếng thối lui đến cạnh cửa, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Không cần kiểm tra nữa, có thể nói mấy lời vừa rồi mà mặt không đổi sắc, đủ để chứng minh tâm lý của ngươi xác thật có vấn đề."
Lục Tiểu Phụng cảm thấy chính mình hẳn là còn có thể cứu chữa, lại ra một kiến nghị: "Ta đây để ngươi quất một trận?"
Tư Không Trích Tinh hổ khu chấn động, sợ tới mức quay đầu liền chạy.
Hắn ở ngay cánh cửa, ra ngoài thực phương tiện, nháy mắt liền không có bóng dáng.
Lục Tiểu Phụng lắc đầu, thầm nhủ: "Ta chỉ là nói giỡn mà thôi, Hầu tinh thật không có khiếu hài hước."
Nếu là Tư Không Trích Tinh nghe được tiếng lòng y, chắc chắn rống to: "Loại vui đùa này, ai mẹ nó cảm thấy hài hước cho nổi!"
Ánh mặt trời chói mắt, Lục Tiểu Phụng nhắm mắt lại, trong lòng dần dần dâng lên một cổ phiền loạn nóng nảy.
*****
Cung Cửu đang xem tiểu thuyết, có đồng nhân tiểu thuyết liên quan đến hắn. Hắn xem đến si mê, hệ thống trong lòng run sợ, sợ hắn luẩn quẩn trong lòng, học theo đồng nghiệp văn, chạy tới tai họa thiếu nam thiếu nữ vô tội.
Cung Cửu đầu tiên là nhìn một quyển tiểu thuyết mau xuyên, vai chính là bản thân hắn. Tiểu thuyết ngay từ đầu liền viết, hắn sau khi chết được đến hệ thống, xuyên đến các thế giới khác nhau câu dẫn nữ nhân, trên đường còn kết bạn vô số anh hùng tuấn kiệt, cùng bọn họ xưng huynh gọi đệ, thậm chí không cẩn thận bẻ cong không ít thẳng nam, ngay cả Lý Thế Dân của Đại Đường Song Long Truyện cũng bị nhân cách mị lực của hắn hấp dẫn, cùng hắn tương ái tương sát, thiếu chút nữa làm gay.
Bất quá, đây là một quyển BG tiểu thuyết, thân là nam chính, hắn cuối cùng liền bị thiên mệnh tình nhân của mình, thiên nữ Sư Phi Huyên, dùng dáng người mỹ mạo cùng một trái tim trách trời thương dân cảm hóa, buông hạ đồ đao, làm một đôi thần tiên quyến lữ mọi người ca ngợi. Đương nhiên, bởi vì Thái Tông quyến luyến không quên được hắn, gây không ít trở ngại cho tình cảm của họ, thế là thêm mười mấy vạn tự ngược luyến tình thâm.
Khi xem xong, Cung Cửu nghĩ trăm lần cũng không hiểu, liền hỏi hệ thống: "Ngươi cảm thấy ta là người thế nào?"
Hệ thống: "Keo kiệt, cố chấp, cổ quái, thần kinh, khi thì run M, khi thì run S."
Cung Cửu: "......"
Cung Cửu vỗ tay nói: "Tổng kết không tồi, hẳn đã mất một phen công phu."
Hệ thống khiêm tốn nói: "Đâu có đâu có."
Cung Cửu lại nói: "Vậy ngươi cảm thấy ta là loại người sẽ chịu cảm hóa, tiêu trừ tạp niệm trong lòng, buông hạ đồ đao, một lần nữa bắt đầu sao?"
Giờ khắc này, hệ thống nghĩ đến nam chính đáng thương của thế giới này bị ký chủ truy đuổi đến chạy ngược chạy xuôi, đồng tình nói: "Ngươi có thể hay không bị cảm hóa ta không biết, nhưng là khả năng người khác bị ngươi đồng hóa lớn hơn nhiều."
"Đạo lý cả ngươi còn minh bạch, vì cái gì tác giả ' Đinh Đinh Tiểu Kỉ ' này lại không hiểu?" Cung Cửu phảng phất gặp được thiên phương dạ đàm (chuyện không tưởng, hiếm có), phát ra tiếng cười nhạo: "Hắn rốt cuộc là nghĩ như thế nào, cho rằng ta sẽ bị tình yêu của Sư Phi Huyên cảm hóa, thoát ly khổ hải, từ bỏ tật xấu? Tật xấu đã nhập đến trong cốt tủy nói sửa là có thể sửa, ta còn cần tìm Tiểu Kê giúp ta giải quyết nhu cầu sinh lý sao?"
Hệ thống: "......" Đậu má, ký chủ hoàn toàn vô phương cứu chữa.
Cung Cửu xem cuốn thứ hai, cuốn này là một tiểu thuyết ngôn tình kể từ góc nhìn của nữ chính Sa Mạn. Kể rằng thiếu nữ xinh đẹp mê người, như mạn châu sa hoa, 18 tuổi đã trở thành đệ nhất sát thủ trên thế giới, bị người yêu phản bội hại chết, từ thế kỷ 21 xuyên qua thế giới võ hiệp, trở thành Sa Mạn.
Khi đó Sa Mạn đã bị ca ca bán vào thanh lâu được 2 năm, nữ tử này sau khi xuyên qua liền tuân theo định luật xuyên không bất biến trong tiểu thuyết: tìm mọi cách thoát khỏi nơi này, kết quả đυ.ng phải Cung Cửu mới dạo thanh lâu lần đầu tiên, sau đó bị đối phương mang đi. Hai người trải qua một phen ngươi quất ta rên, ngươi thoải mái ta vui vẻ, Tiểu Kê làm kẻ thứ ba chen chân. Nữ nhân xuyên qua này mị lực quá lớn, ai cũng yêu nàng, Tây Môn Xuy Tuyết, Diệp Cô Thành, Tư Không Trích Tinh, Hoa Mãn Lâu, cùng với Ngọc La Sát, nhóm nam nhân mỗi người mỗi vẻ, ưu tú hơn người đều bị nàng hấp dẫn, chìm đắm vào tình yêu. Mọi nữ nhân khác đều thành pháo hôi, trong đó kết cục của Tôn Tú Thanh thảm nhất, ai bảo nàng là tình nhân của Tây Môn Xuy Tuyết trong nguyên tác.
Trong số các nam nhân, Cung Cửu cùng Lục Tiểu Phụng có ưu thế nhất, một người là nam chính của tiểu thuyết xuyên không này, một người là nam chính của nguyên tác. Nữ nhân này phân vân không quyết giữa hai người, sau đó Cung Cửu chịu không nổi! Hắn bắt được Sa Mạn, làm một chuyện phi thường phát rồ, đó chính là làʍ t̠ìиɦ với nữ nhân y yêu ngay trước mặt Lục Tiểu Phụng!
Cuối cùng, trải qua một loạt sóng gió, tình tiết khúc chiết đến cẩu huyết não tàn, hữu tình nhân chung thành quyến chúc, Sa Mạn cùng Cung Cửu sinh ra ba trai một gái. Trong đó long phượng thai là của Lục Tiểu Phụng.
Cung Cửu: "......"
Hệ thống: "......"
Cung Cửu sắc mặt ngưng trọng nói: "Còn hai phiên ngoại, ngươi nói ta có nên xem không?"
Hệ thống rối rắm nói: "Hẳn là sẽ không so với làm cha của con người khác càng gây sốc... đâu??"
Không có sốc nhất, chỉ có càng sốc! Hai chương phiên ngoại khiến một người một hệ thống cảm nhận sâu sắc uy lực của thiên lôi!
Mười lăm năm sau, đôi long phượng thai này một người yêu cha ruột, một người yêu cha nuôi.
Không biết chính mình thân thế, thiếu nữ nhất kiến chung tình với Lục Tiểu Phụng, dũng cảm theo đuổi tình yêu đích thực, Sa Mạn biết liền đem người mang về nhà.
Nhưng mà, đứa con trai tướng mạo tuấn mỹ âm nhu, tính cách như cha ruột cùng cha nuôi kết hợp, ngẫu nhiên biết mẹ thường đánh Cung Cửu, liền thay mẹ quất cha nuôi một lần, sau đó hoàn toàn yêu cảm giác này, nhân tiện đối Cung Cửu sinh ra du͙© vọиɠ, rồi lập mưu hãm hại đối phương...... Ân, may mắn Sa Mạn trở về kịp thời, chưa có tạo thành kết quả vô pháp vãn hồi.
Tương đối rối loạn nhân tâm là, nhiều năm về sau, con trai ruột luôn giành nam nhân với nàng.
Cung Cửu: "......"
Hệ thống: "......"
Cung Cửu từ bé đến lớn hiếm khi thấy liêm sỉ rơi rớt đến mức độ này, hắn theo bản năng bỏ qua phiên ngoại, ra vẻ kinh ngạc cảm thán nói: "Nữ xuyên qua cùng ta sinh đến ba trai một gái."
Hệ thống phi thường phối hợp nói: "Không có kế hoạch hoá gia đình, sinh bốn hài tử cũng không tính là nhiều."
Cung Cửu: "Sa Mạn đã từng làm kỹ nữ."
Hệ thống: "Thì thế nào, lại không phải nàng nguyện ý."
Cung Cửu: "Ta không phải khinh thường thân phận kỹ nữ của nàng, chẳng lẽ ngươi không thấy chỗ này có bug?"
Hệ thống: "Chỗ nào có bug?"
Cung Cửu: "Sa Mạn lúc trước ở thanh lâu, bị tỉ mỉ dạy dỗ, thân mình đã sớm hỏng, cả đời cũng vô pháp mang thai sinh con."
Hệ thống: "...... Nga." Tâm tư tỉ mỉ như vậy, không làm thám tử quả thực mai một nhân tài.
Lần này, trước xem qua loại văn khoái xuyên thăng cấp đánh quái, sau đọc truyện ngôn tình đầy tình tiết giật gân khiêu chiến tam quan luân lý con người, Cung Cửu tính toán đổi một thể loại tiểu thuyết, vì thế xem đồng nghiệp văn đam mỹ, chờ đến khi vai phụ đầu tiên xuất hiện, kinh nghi nói: "Cư nhiên có người viết ta cùng Tây Môn Xuy Tuyết đồng nhân, ta cùng hắn có liên quan sao?"
Hệ thống thiện tâm nhắc nhở: "Lục Tiểu Phụng lúc trước lừa ngươi đi gặp Tây Môn Xuy Tuyết, ngày ấy trời trong nắng ấm, ngươi cùng Ngưu Nhục Thang ở trong xe ngựa, cảm nhận được hơi thở của Kiếm Thần, ngươi xuống xe ngựa, ánh mắt đầu tiên của Kiếm Thần thấy ngươi, liền phóng sát khí, nào ngờ ngươi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ phát bệnh tại chỗ, không biết xấu hổ rêи ɾỉ, xé quần áo kêu to: "Mau đánh ta!". Vì thế, Kiếm Thần thuần khiết chính trực bị ngươi shock đến trơ mắt nhìn Ngưu Nhục Thang lấy roi quất ngươi, ngươi trên mặt đất thoái mái đến kêu ngao ngao, vội vàng đào tẩu."
Hệ thống vừa nhắc nhở, Cung Cửu cuối cùng nhớ ra lần duy nhất hắn cùng Tây Môn Xuy Tuyết gặp mặt, khi đó Tây Môn Xuy Tuyết cùng hắn vừa chạm mặt, liền xoay người bỏ chạy đến mười dặm. Cung Cửu hưởng thụ xong tư vị bị roi quất, nghe thuộc hạ nói đối phương chạy đến bờ sông, đỡ cây nôn mửa, không khỏi cảm khái một chút, liền không giải quyết được gì.
Cung Cửu: "Ngươi có biết, năm đó ta từ chỗ thuộc hạ biết được Tây Môn Xuy Tuyết chạy đến bờ sông nôn mửa, ý tưởng đầu tiên là gì không?"
Hệ thống: "Nguyện nghe kỹ càng."
Cung Cửu: "Phản ứng khi có thai."
Hệ thống: "......"
Ai nha! Quả thực là chuyện cười buồn cười nhất vũ trụ!!
Để nó một mình yên tĩnh.
Cung Cửu lại nói: "Ta lúc ấy liền nghĩ, Tây Môn Xuy Tuyết còn biếи ŧɦái hơn cả ta."
Hệ thống: "......"
Hệ thống không thể nhịn được nữa mà giận dữ hét: "Biếи ŧɦái nhất chính là kẻ có loại ý tưởng như ngươi ấy!"
Cung Cửu gật đầu thừa nhận: "Trải qua một phen suy nghĩ cặn kẽ, ta cảm thấy ý nghĩ của ta đích xác rất hoang đường."
Hệ thống quát: "Quá vớ vẩn!" Nhanh dập đầu tạ tội với Kiếm Thần đại nhân!
Cung Cửu thở dài: "Chúng ta còn chưa đánh, y liền thua trận bỏ chạy, tuy rằng nguyên nhân có chút...... Bất quá, ta thật hưng phấn."
Nhìn thân thể ký chủ không thể ức chế mà run rẩy, tựa hồ lại phát bệnh, hệ thống run run nói: "Hưng phấn gì?"
Cung Cửu dồn dập thở dốc nói: "Muốn đưa roi cho y a."
Hệ thống: "............"
Trời xanh a! Vì cái gì ký chủ của nó là tên đại biếи ŧɦái này!!
Tây Môn Xuy Tuyết cùng đồng nhân văn về y có thể dùng một câu khái quát —— ban ngày luyện kiếm, buổi tối luyện kiếm.
Trong đó thâm ý, chỉ có thể hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.
Cung Cửu xem đến si mê, theo sự đề cử của bạn đọc, lại chọn một quyển đồng nhân về hắn cùng Hoa Mãn Lâu làm cp chính.
Chương 1 viết, hắn bắt được Hoa Mãn Lâu, lấy y làm mồi dụ Lục Tiểu Phụng tới. Lúc Lục Tiểu Phụng chưa tới, hắn ngửi mùi hương đặc thù trên người Hoa Mãn Lâu, thú tính quá độ cường bạo đối phương. Hoa Mãn Lâu đương nhiên liều chết phản kháng, không ngờ dần biến thành dục cự còn nghênh, hai người chơi phòng tối play được viết đến hương diễm vô cùng, so với tất cả tiểu thuyết hắn từng đọc còn khiến người ta nhiệt huyết sôi trào hơn.
Chương 2 giải thích, nguyên lai mùi hoa trên người Hoa Mãn Lâu cùng phấn hoa dính vào trên người hắn hình thành xuân dược công hiệu rất kịch liệt, mà hắn sau khi nhấm nháp tư vị cùng nam nhân 'làm' một lần liền chuyển đổi tính hướng hoàn toàn. Mỗi ngày buổi tối đúng giờ đến l*иg sắt, rộng mở thân thể, cùng Hoa Mãn Lâu làm đến bình minh.
Đọc đến chỗ này, Cung Cửu 'chậc' một tiếng, không vui nói: "Vì cái gì ta là thụ? Hoa Mãn Lâu nào có cường thế bằng ta?"
Hệ thống: "......"
Hệ thống hữu khí vô lực nói: "Chỉ là người khác tùy tiện viết đồng nhân, so đo nhiều làm gì?"
Cung Cửu nói: "Chính là ta bị viết thành thụ, những người này rất có vấn đề."
Hệ thống nói: "Ai làm ngươi thích bị quất roi, còn sướиɠ đến kêu ngao ngao. Thụ lúc bị công 'bạch bạch bạch', cùng ngươi không có gì khác nhau, đều là sướиɠ đến khô cả cổ họng, trong miệng còn kêu a ~ lại mạnh một chút ~~ đừng ngừng, còn muốn......"
Cung Cửu: "......"
Cung Cửu bị giọng rêи ɾỉ mất hồn của hệ thống kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến rùng mình một cái, phất phất ống tay áo, nghiêm túc phân tích: "Ta cảm thấy tác giả đem ta viết thành thụ có hai lý do."
Hệ thống: "Hai lý do gì?"
Cung Cửu: "Một là ta tuổi còn nhỏ, hai là 'niên hạ công' lúc bấy giờ không nổi tiếng."
Hệ thống: "...... Ngươi biết còn rất nhiều."
"Đây đều là công lao của đồng nhân tiểu thuyết, chúng nó thật khiến người ta mở rộng tầm mắt." Cung Cửu dùng sự thật nêu ví dụ, nói: "Ngươi xem, sau khi ta cùng Hoa Mãn Lâu làm, Lục Tiểu Phụng cũng vào xem náo nhiệt. Nếu không có thuốc tốt mua từ hệ thống thương thành, chỗ kia sớm hay muộn phế bỏ."
Hệ thống: "......"
Hệ thống ha hả cười: "Sợ cái gì, năng lực khôi phục của thân thể ngươi siêu cường, dù bị đối đãi thô bạo đến đâu, làm đến bệnh trĩ, ngày thứ hai cũng có thể khôi phục như cũ, tự động lành hết, thậm chí không cần phẫu thuật. Loại bản lĩnh này dù là nam kỹ hàng đầu chốn thanh lâu cũng so ra kém ngươi. Ngươi xem tác giả hiểu ngươi biết bao nhiêu, biết ngươi cơ khát, không chỉ để Hoa Mãn Lâu thỏa mãn nhu cầu sinh lý của ngươi, còn để Lục Tiểu Phụng làm đến ngươi liên tục rêи ɾỉ, cuối cùng song long hí châu, ba người hòa thuận."
Cung Cửu: "......"
Chỉ cảm thấy ngực nghẹn một hơi, lên không được xuống không xong, buồn bực muốn hộc máu, cuối cùng một bộ tiểu thuyết "Cửu ALL tổng tiến công văn" giúp hắn xả hận.
"Lục Tiểu Phụng, Hoa Mãn Lâu, Tư Không Trích Tinh, Tây Môn Xuy Tuyết, Diệp Cô Thành...... Đều nằm dưới thân ta, ngươi xem đôi mắt tác giả này vẫn là sáng như gương."
"...... Có thể đừng cầm tiểu thuyết của mình mà nổi lên ý da^ʍ không?"
"Này như thế nào kêu ý da^ʍ?" Cung Cửu kiêu ngạo nói: "Mấy người này không một ai là đối thủ của ta, mặc dù ở trên giường phân cao thấp, ta cũng dễ dàng thắng bọn họ."
Hệ thống: "Làm ơn đừng khoác lác, ta nghe phải xấu hổ thay ngươi, ngươi đời trước đến lúc chết vẫn không có phá thân nam nhân nào đâu, ha hả, còn trên giường phân cao thấp, Tây Môn Xuy Tuyết còn có kinh nghiệm hơn ngươi."
Cung Cửu: "...... Về mặt lý luận, kinh nghiệm của ta rất phong phú, chẳng qua chưa có áp dụng vào thực tế."
Hệ thống: "Hiểu được, nghĩa là chỉ biết nói suông ngoài miệng mà thôi."
Cung Cửu: "......"