[Lục Tiểu Phụng Truyền Kỳ] Vai Ác Nghịch Tập Thành Công

Chương 5

Ánh nắng sớm tươi đẹp chiếu vào Bách Hoa Lâu ngào ngạt hương hoa.

Lục Tiểu Phụng thở dài lần thứ 108. Dù là Hoa Mãn Lâu cũng không nhịn được nữa: "Ngươi có thể ngậm miệng lại không?"

Lục Tiểu Phụng lại thở dài một tiếng, vô cùng đau đớn nói: "Ta đã thảm đến vậy, ngươi không an ủi ta thì thôi, còn chê ta phiền, kêu ta ngậm miệng. Tình bằng hữu của chúng ta đâu rồi?"

Hoa Mãn Lâu cười nói: "Bị tiếng thở dài của ngươi đuổi đi mất rồi."

Lục Tiểu Phụng nói: "Thay vì đùa bỡn ta, ngươi nên dừng việc đang làm, cùng ta uống rượu giải sầu."

Hoa Mãn Lâu nói: "So với nghe ngươi thở ngắn than dài, ta tình nguyện tiếp tục chăm sóc hoa cỏ."

Lục Tiểu Phụng ăn đậu phộng, nhìn Cung Cửu ngẩng đầu, ngồi bên cửa sổ ngây ra như khúc gỗ, kỳ quái nói: "Tiểu quỷ này đã ngồi đờ ra đó cả một buổi sáng rồi, không biết nó đang nghĩ cái gì."

Hoa Mãn Lâu nói: "Ngươi nói nó đang ngồi đờ ra, thì còn có thể nghĩ cái gì."

Lục Tiểu Phụng nhìn chăm chú Cung Cửu một lúc lâu, buồn bực nói: "Một đứa bé đáng yêu như thế, tính cách sao lại quái dị vậy chứ?"

Hoa Mãn Lâu nói: "Hoàn cảnh sống, người tiếp xúc, đều sẽ sinh ra ảnh hưởng đến tính tình của một người."

Lục Tiểu Phụng nói: "Ta đây thật muốn đến nơi nó lớn lên, gặp người thân của nó một lần."

Cung Cửu đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng cười với y: "Ta khuyên ngươi tốt nhất nên từ bỏ ý tưởng đó."

Lục Tiểu Phụng: "Vì sao?"

Cung Cửu: "Muội muội ta thấy ngươi, tuyệt đối sẽ phi thường chán ghét ngươi ngay từ cái nhìn đầu tiên."

Lục Tiểu Phụng sờ sờ bộ râu giống hệt đôi lông mày của mình, nói: "Ta cảm thấy mình rất được các nữ hài tử thích."

Cung Cửu nói: "Muội muội ta không thích nam nhân để râu, đặc biệt là để râu giống lông mày."

Một lần nữa vì bộ râu làm cho mị lực bị nghi ngờ, Lục Tiểu Phụng: "......"

Cung Cửu lại nói: "Nàng không thích ngươi, là may mắn của ngươi."

"Nga?" Lục Tiểu Phụng nói: "Vì sao?"

Cung Cửu nói: "Có đôi khi, nàng tính cách tương đối ác liệt, thích hủy diệt thứ mình thích, xé nát bọn họ, ăn tươi nuốt sống vào bụng."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Trẻ con ngày nay đều đáng sợ vậy sao?!

Cung Cửu tiếp tục nói: "Cha ta nhìn đến ngươi, có lẽ sẽ thập phần thưởng thức ngươi."

Lục Tiểu Phụng nói: "Đây là chuyện tốt a."

Cung Cửu nói: "Hắn muốn cho ngươi gia nhập tổ chức thần bí mà hắn một tay sáng tạo ra, trước đó khiến ngươi trải qua các loại mài giũa nhằm khảo nghiệm năng lực của ngươi, nếu năng lực đủ, là có thể trở thành quân bài hữu dụng trên tay hắn."

Lục Tiểu Phụng hỏi: "Nếu năng lực không đủ thì sao?"

Cung Cửu lạnh lùng nói: "Nể tình chúng ta cũng coi như quen biết, ta sẽ báo cho các bằng hữu của ngươi một tiếng, thử xem ai nguyện ý giúp ngươi nhặt xác."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Hoa Mãn Lâu: "......"

Bọn họ đại khái lý giải tật xấu của Cung Cửu xuất phát từ đâu, ra là huyết mạch di truyền. Người một nhà không chừng đều có bệnh, còn bệnh không nhẹ. Nhưng so với cha cùng muội muội, Cung Cửu thích tự ngược tuy rằng có chút khó nói, lại không phải khó có thể chấp nhận, ít nhất không xúc phạm tới người khác không phải sao? Đương nhiên, không tính đến việc dày vò tâm linh, tinh thần người khác.

Mặt trời lặn về tây.

Cung Cửu ngủ trưa tỉnh dậy, lại phát ngốc thêm nửa ngày mới chậm rì rì bò xuống giường, thay quần áo đi về phía đình viện.

Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy một bóng người lén lút, bèn âm thầm nhảy lên nóc nhà, chỉ thấy đối phương dẩu mông ngồi trên mái hiên, vừa thấy liền biết không phải làm chuyện tốt, thế nên hắn nhấc chân, đá vào mông đối phương một cái, chất vấn: "Ngươi là ai?"

Dịch dung thành tiểu nhị -Tư Không Trích Tinh, suýt chút nữa bị người đá một cú từ trên nóc nhà rơi xuống, quay đầu lại, hoá ra kẻ vô thanh vô tức tới gần mình cư nhiên là cái tiểu quỷ, nội tâm thầm kinh hãi, hỏi lại: "Ngươi lại là ai?"

Cung Cửu nói: "Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi hành động khả nghi, ta quyết định đem ngươi đưa đi gặp quan."

Nhìn Cung Cửu xụ mặt ra vẻ ông cụ non, Tư Không Trích Tinh buồn cười nói: "Tốt nha, vậy ngươi nhanh đưa ta đi gặp quan, bất quá ngươi trước bắt được ta lại nói."

Cung Cửu chắp tay sau lưng, hừ lạnh một tiếng nói: "Nể tình ngươi là bằng hữu của Lục Tiểu Phụng, tha cho ngươi đó."

Tư Không Trích Tinh kinh ngạc nói: "Ngươi làm sao biết ta là bằng hữu của Lục Tiểu Phụng?"

Cung Cửu nói: "Bởi vì các ngươi đều là là những tên quỷ quái đáng ghét thích đùa giỡn."

Tư Không Trích Tinh: "......"

Tư Không Trích Tinh ho nhẹ một tiếng, nói: "Lục Tiểu Phụng đâu?"

Cung Cửu nói: "Đại khái lại đi dụ dỗ mấy tiểu cô nương, yêu cầu ta giúp ngươi đi gọi hắn tới sao?"

Gây trở ngại người khác yêu đương sẽ bị lừa đá, nếu tiểu quỷ nguyện ý nhận việc, Tư Không Trích Tinh đành biết nghe lời phải: "Vậy ngươi đi nhanh về nhanh."

Trên đường phố, Lục Tiểu Phụng cùng một tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu nói nói cười cười.

Cung Cửu chạy ra, nhàn nhạt liếc tiểu cô nương một cái, nói: "Tiểu Kê ca ca, hoàng mao nha đầu (tiểu cô nương lông vàng) này là ai thế?"

Tiểu cô nương không cao hứng, nói: "Vì sao ngươi lại gọi ta là hoàng mao nha đầu?"

Cung Cửu duy trì vẻ thiên chân vô tà (ngây thơi vô tội): "Tóc ngươi buộc dây vàng (hoàng mao), dáng người chưa phát dục đầy đủ (nha đầu), không gọi ngươi là hoàng mao nha đầu thì gọi là gì?"

Tiểu cô nương: "......"

Khuôn mặt nhỏ đáng yêu như quả táo của tiểu cô nương tức giận đến đỏ bừng, đôi mắt linh động nhìn Lục Tiểu Phụng, dường như muốn y giúp nàng ra mặt.

Cung Cửu cũng nhìn Lục Tiểu Phụng, mắt sáng như đuốc nói: "Tiểu Kê ca ca, ngươi cảm thấy ta nói sai sao?"

Lục Tiểu Phụng cười khổ, tuy rằng Cung Cửu nói không dễ nghe, nhưng là ít nhất chưa nói sai.

Tiểu cô nương tựa hồ minh bạch ý của y, cắn môi, dậm dậm chân, tựa hồ chưa hết giận, lại hung hăng dẫm vào chân Lục Tiểu Phụng.

Cung Cửu vỗ tay nói: "Dẫm hay lắm, ngươi nên dẫm thêm mấy cái."

Tiểu cô nương nghe hắn nói vậy, hỏi: "Vì sao?"

Cung Cửu nói: "Tình nhân của Tiểu Kê ca ca tìm tới, tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ tiểu lục không lâu nữa sẽ tới đây gây chuyện, giờ ngươi không thừa dịp dẫm thêm mấy cái, lát nữa bị tình địch đánh đến mặt mũi bầm dập, làm sao có thời giờ dẫm hắn xả giận."

Tiểu cô nương ngẩn ra, đến khi hiểu mình nằm trong số tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ tiểu lục kia, tức thì vừa tức lại vừa thẹn, chân mang giày thêu liền hung hăng dùng sức nghiền trên mu bàn chân Lục Tiểu Phụng, chửi ầm lên: "Ngươi là đồ cầm thú, lang băm, phong lưu đa tình!"

Mắng một hồi mới thống thống khoái khoái bỏ của chạy lấy người.

Lục Tiểu Phụng: "......"

Lục Tiểu Phụng nhìn chằm chằm Cung Cửu, cười như không cười nói: "Tình nhân của ta đâu? Sao ta không nhìn thấy thân ảnh của nàng?"

"Ngươi nghe lầm." Cung Cửu nói: "Ta không có nói tình nhân, ta nói chính là thân nhân."

Lục Tiểu Phụng nhéo mặt hắn, nghiến răng: "Lỗ tai ta rất tốt, sao có thể nghe lầm."

Cung Cửu hất tay y ra, nói: "Tiếng phổ thông của ta không tốt, nói không rõ ràng, không được sao? Bất quá, xác thật có người tìm ngươi."

Lục Tiểu Phụng nói: "Ai?"

"Tư Không Trích Tinh." Cung Cửu chế nhạo: "Hắn là tình nhân, vẫn là thân nhân của ngươi?"

Lục Tiểu Phụng dở khóc dở cười nói: "Tiểu tử thúi."

Tư Không Trích Tinh không phải tình nhân của Lục Tiểu Phụng, cũng không phải thân nhân, mà là hảo huynh đệ của y.

Hoàng hôn, ráng chiều phủ bầu trời.

Một con Tiểu Kê cùng một con Hầu Tinh ngồi trong viện đào giun, một tiểu ma đầu khoanh tay, thời thời khắc khắc giám sát bọn họ, không cho họ lười biếng.

"43 con giun......" Lục Tiểu Phụng nói: "Bảy con nữa."

Tư Không Trích Tinh đắc ý nói: "Ta còn ba con."

"Các ngươi sai rồi, Lục Tiểu Phụng thiếu chín, Tư Không Trích Tinh thiếu bốn con." Cung Cửu nói: "Liền đếm số còn làm không tốt, hai người các ngươi là đại ngu ngốc sao?"

Lục Tiểu Phụng cùng Tư Không Trích Tinh liếc nhau, cảm giác kẻ ngốc nhất định là đối phương mà không phải mình, lại cúi đầu đếm lại một lần.

Lục Tiểu Phụng nói: "Ngươi thiếu mấy con?"

Tư Không Trích Tinh hạ giọng nói: "...... Ba con? Còn ngươi?"

Lục Tiểu Phụng cũng nhỏ giọng nói: "Bảy con."

Hai người hai mặt nhìn nhau, kinh nghi bất định mà liếc về phía sau, Cung Cửu vẻ mặt nghiêm túc, nhìn không giống nói giỡn.

Tư Không Trích Tinh nhỏ giọng nói: "Bằng không hai chúng ta đổi, ngươi đếm của ta, ta đếm của ngươi?"

Lục Tiểu Phụng nói: "Được."

Một lát sau, Tư Không Trích Tinh nói: "Ta bắt được mấy con?"

Lục Tiểu Phụng nói: "Không nhiều không ít, 47 con. Ta thì sao?"

Tư Không Trích Tinh nói: "Không nhiều không ít, vừa đúng 43 con giun."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Tư Không Trích Tinh: "......"

Hai người thâm tình nhìn nhau, ngươi trong mắt có ta, ta trong mắt có ngươi.

...... Cho nên, ngu ngốc rốt cuộc là ai a?

Bọn họ không tự chủ được mà quay đầu nhìn về phía tiểu ma tinh.

Cung Cửu không chút nào chột dạ nói: "Các ngươi nhìn ta làm gì? Ta thông minh như vậy, muốn học cái gì, một chút liền thông, chẳng lẽ sẽ đếm sai?"

Hệ thống giờ đã đổi mới đánh giá về trình độ vô sỉ của ký chủ, không thể tưởng được trên thế giới còn kẻ chẳng biết xấu hổ đến thế, rõ ràng phép cộng trừ trong vòng 100 còn không làm tốt, còn sĩ diện kiên quyết không thừa nhận sai lầm.

Nhưng mà, Lục Tiểu Phụng cùng Tư Không Trích Tinh không nghĩ như vậy, bọn họ sở dĩ đào giun ở đây, là bởi vì đánh cuộc thua Cung Cửu.

Nửa canh giờ trước.

Cung Cửu cùng Lục Tiểu Phụng đã trở lại.

Tư Không Trích Tinh nhìn người, há mồm liền nói: "Lục Tiểu Kê, ngươi cư nhiên không cần mỹ nữ, ngàn dặm xa xôi đuổi trở về? Huynh đệ như ta thật quá cảm động."

Lục Tiểu Phụng nói: "Ta cũng không phải là vì gã hầu tinh như ngươi chuyên môn gấp gáp trở về, mà là nghe nói tình nhân nào đó của ta tìm tới, không thể không trở về."

Tư Không Trích Tinh: "......"

Tư Không Trích Tinh thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, mở to hai mắt trừng về phía tiểu quỷ môi hồng răng trắng, Cung Cửu hơi mỉm cười, nói: "Ngươi trừng ta làm gì, ngươi không phải tình nhân của Lục Tiểu Phụng, hà tất chột dạ? Hay là ngươi đối với Lục Tiểu Phụng có ý đồ mờ ám, mới có thể có tật giật mình?"

Tư Không Trích Tinh: "......"

Lục Tiểu Phụng cười nói: "Mặc kệ ngươi đối ta có ý đồ gì, đáng tiếc ta chỉ thích nữ nhân, trừ phi hầu tinh ngươi thay hình đổi dạng, biến thành nữ nhân, ta sẽ suy xét một chút."

Tư Không Trích Tinh xì một tiếng, khinh miệt mắng: "Thôi đi Lục đại gia thối! Đại gia ta cũng chỉ thích nữ nhân, mặc dù ngươi đối ta tình thâm nghĩa trọng, biến thành nữ nhân, ta cũng sẽ không suy xét ngươi!"

"Nếu các ngươi đều muốn biến thành nữ nhân, ta có thể giúp các ngươi làm thuốc chuyển đổi giới tính, làm các ngươi sâu sắc cảm nhận được niềm vui của nữ giới." Cung Cửu cười tủm tỉm nói: "Nếu chuyển giới thất bại cũng không quan trọng, ta có phương pháp, có thể đem các ngươi đưa vào cung làm thái giám, dựa vào tài trí của hai người, không lo bò không đến chức đại nội tổng quản. Các ngươi cảm thấy Lục Tiểu Hoàng đại tổng quản cùng Tư Không Trích Điểu đại tổng quản như thế nào? Có đủ uy phong vang dội không?"

Lục Tiểu Phụng: "......"

Tư Không Trích Tinh: "......"

Hai người đồng thời run run một chút.

Nếu không phải chính mình cũng là "Tổng quản đại nhân", tuyệt đối sẽ không bỏ qua thời cơ ngàn năm một thuở này để cười nhạo đối phương.

Tư Không Trích Tinh nói: "Tiểu quỷ, ngươi rốt cuộc là ai?"

Cung Cửu trầm tư một lúc lâu, chỉ vào Lục Tiểu Phụng nói: "Ta là phu quân nuôi từ bé của hắn."

Tư Không Trích Tinh thiếu chút nữa cắn trúng lưỡi.

Lục Tiểu Phụng tình huống cũng không khá hơn là bao. Phu quân nuôi từ bé gì cơ? Đây là vu khống.

Cung Cửu còn tiếp tục nói hươu nói vượn: "Nếu không phải phu quân nuôi từ bé của hắn, ta sao có thể để mặc cho hắn quất?"

Tư Không Trích Tinh mở to mắt: "Quất?"

Cung Cửu vén tay áo lên, chỉ thấy trên làn da trắng như tuyết của y có một vết roi rất nhạt.

Tư Không Trích Tinh nhìn chằm chằm Lục Tiểu Phụng, chậc lưỡi hai tiếng, cực kỳ không thể tưởng tượng nói: "Lục Tiểu Phụng a Lục Tiểu Phụng, hôm nay ta mới biết bản tính của ngươi a."

Lục Tiểu Phụng: "......" Không không không! Tội này y không nhận.

Cung Cửu như còn thấy không đủ, bổ sung một câu: "Hắn còn không muốn chịu trách nhiệm với ta."

Tư Không Trích Tinh nhìn Lục Tiểu Phụng như nhìn một tên cầm thú.

Lục Tiểu Phụng: "......"

Nhìn ta thì làm được gì chứ!

Vết roi trên tay Cung Cửu khẳng định do tự nó tạo ra! Cùng y không có bất kỳ quan hệ nào! Hơn nữa ngươi biết tên nhóc này nói chịu trách nhiệm là có ý gì không? Cũng không biết một đứa nhóc bảy tám tuổi vì sao có thể có tật xấu kỳ quái đến thế. Dù sao Lục Tiểu Phụng cảm thấy trải qua miêu tả của Cung Cửu vừa rồi, trong khoảng thời gian ngắn, thanh danh của y nhất định bị bôi đen đến khó mà rửa sạch được.

Tư Không Trích Tinh đối với Lục Tiểu Phụng thất vọng tột đỉnh. Cung Cửu ngồi ở trên băng ghế, lộ ra biểu tình sung sướиɠ khi hại Lục Tiểu Kê thành công.

Hệ thống nghẹn lời nói: "Ngươi biến thành phu quân mà nam chính nuôi từ bé, có gì đáng cao hứng?"

Cung Cửu đung đưa chân, nói: "Hôm qua, ngươi nói nghe được một ca khúc hay, hiện tại học xong sao?"

Hệ thống lập tức bị dời lực chú ý: "Vừa mới học được, ngươi chờ, ta hát cho ngươi nghe. Tiểu Kê Tiểu Kê Tiểu Kê Tiểu Kê Tiểu Kê Tiểu Kê, yeah yeah yeah, gà mái gà mái gà mái gà mái gà mái gà mái, yeah yeah yeah. Gà trống gà trống gà trống gà trống, ai trộm thóc của ta. Yeah yeah yeah yo yo yo ah......"

Cung Cửu: "......"

Trong nháy mắt, ma âm chấn động màng nhĩ, lần đầu tiên trong đời nghe được thần khúc như vậy, Cung Cửu không có kinh vi thiên nhân*, chỉ có vô hạn các từ Tiểu Kê gà mái gà trống yeah yeah yeah xoay mòng trong đầu hắn.

Kinh vi thiên nhân: Nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới có thể đạt được trạng thái hay trình độ đó

Một bài hát kết thúc, Tư Không Trích Tinh cùng Lục Tiểu Phụng bắt đầu khoác lác, nói chính mình cỡ nào tài giỏi, dù có khó đến đâu cũng chỉ cần thấy hai lần liền học được, bộ dạng đắc ý dào dạt đến chói mắt.

Cung Cửu nói: "Các ngươi học hai lần liền biết, ta vừa học liền biết."

Tư Không Trích Tinh lắc lắc ngón trỏ, nói: "Còn nhỏ đã học nói khoác, không được."

Cung Cửu nói: "Bằng không, chúng ta thi đấu đi."

Tư Không Trích Tinh nói: " Thi thế nào?"

Cung Cửu nói: "Ngươi không phải chuyên trộm vặt sao? Tùy tiện dạy ta một chiêu, ta chỉ học một lần, bảo đảm học được."

Tư Không Trích Tinh kêu lên: "Ta là thần trộm, không phải tên trộm vặt."

Cung Cửu nói: "Trừ tên gọi bất đồng, có gì khác nhau?"

Tư Không Trích Tinh: "......" Tiểu quỷ này thật đáng ghét!

"Chỉ thi đấu không có tiền đặt cược không có gì vui." Lục Tiểu Phụng nói: "Bằng không như vầy, ai thua, liền đào 50 con giun thế nào?"

Cung Cửu nói: "Một lời đã định."

Tư Không Trích Tinh biểu diễn một thủ pháp cao siêu để trộm đồ vật một lần, Lục Tiểu Phụng với Cung Cửu cùng nhau học.

Sau đó ——

Lục Tiểu Phụng quơ quơ ngọc bội trên tay, vẻ mặt khoe khoang: "Đa tạ đa tạ."

Cung Cửu hừ lạnh: "Khi dễ tiểu hài tử tính cái gì anh hùng hảo hán."

Tư Không Trích Tinh cùng chung kẻ địch: "Đúng vậy! Lục Tiểu Kê ngươi thật là quá không biết xấu hổ!"

Cung Cửu nói: "Có bản lĩnh khi dễ Tư Không Trích Tinh đi."

Tư Không Trích Tinh nói: "Đúng v...... Cái gì? Ta?"

Tư Không Trích Tinh chỉ vào mũi mình.

Cung Cửu vẻ mặt cao ngạo, từ trong tay áo móc ra một chiếc khăn tay thêu hoa mẫu đơn, trêu ghẹo: "Đây là tình nhân tặng cho ngươi?"

Tư Không Trích Tinh ngây ngẩn cả người, duỗi tay vào trong tay áo tìm nửa ngày, chỉ vào Cung Cửu lắp bắp: "Ngươi ngươi ngươi......"

Tư Không Trích Tinh đấm ngực dậm chân, hắn đường đường là một thần trộm lại thua một đứa trẻ mới bảy tám tuổi, chuyện này mà truyền ra mặt mũi hắn biết giấu ở đâu? Haizz, nhất thất túc thành thiên cổ hận (một bước sa chân ngàn lần ân hận). Người xưa nói không sai, đem tất cả dạy cho đồ đệ, sư phụ chỉ có nước chết đói!

Cung Cửu lợi hại như thế, lợi hại đến không giống người, quả thực là ma quỷ, Tư Không Trích Tinh cùng Lục Tiểu Phụng làm sao tin tưởng một hài tử lợi hại đến thế sẽ không biết đếm đâu?

Lục Tiểu Phụng đột nhiên nghĩ đến Tư Không Trích Tinh nói y ngàn dặm xa xôi vội vã trở về, nhỏ giọng hỏi đối phương: "Nhóc đó từ lúc nào ra ngoài tìm ta?"

Tư Không Trích Tinh nói: "Đại khái giờ Mùi một khắc."

Lục Tiểu Phụng nói: "Nhưng nó đến giờ Thân một khắc mới tìm được ta."

Tư Không Trích Tinh đang muốn nói, ngươi chạy xa vậy làm gì, tiểu hài tử tìm ngươi thật không dễ dàng, liền nghe Lục Tiểu Phụng nói: "Chính là từ chỗ này đến chỗ ta lúc ấy chỉ cần một nén nhang." Mà Cung Cửu mất một canh giờ mới tìm được y.

Tư Không Trích Tinh: "......"

Lục Tiểu Phụng: "......"

Hay lắm, bọn họ phát hiện Cung Cửu tuy là kỳ tài về võ học lại là tên mù đường, vậy thì không biết tính toán cũng không kỳ quái.

Trăng lên giữa trời.

Cung Cửu mở to mắt, nhìn chằm chằm màn giường, trong đầu còn vang vọng ca khúc hệ thống hát vào buổi sáng: "Đều tại ngươi, làm hại ta mất ngủ."

Hệ thống phản bác: "Một bài hát uy lực có thể có bao nhiêu? Đối với nam chính mà nói, uy lực của ngươi so bài hát này còn lớn hơn."

Cung Cửu không tin: "Ta thật khiến người ta chán ghét đến vậy?"

Hệ thống nói: "Đâu chỉ là chán ghét. Ngươi biết nam chính nhịn vất vả đến mức nào không? Ta thấy nếu ngươi lớn hơn vài tuổi, Lục Tiểu Phụng tuyệt đối đánh đến ngươi bán thân bất toại."

Cung Cửu thở dài: "Đáng tiếc ta mới tám tuổi, bằng không có thể làm nhiều chuyện thú vị."

Hệ thống: "......Những hình ảnh quỷ dị trong đầu ngươi là chuyện gì xảy ra?!"

Cung Cửu nói: "Điều ta chờ đợi, đáng tiếc Tiểu Kê không quá phối hợp."

Hệ thống: "...... Hắn phối hợp mới là lạ!"

Buộc chặt S/M, quất roi trong phòng tối, các loại khẩu vị nặng, trừ phi nam chính hắc hóa thành gã biếи ŧɦái run S, nếu không sao có thể để Cung Cửu được như ước nguyện!

Ba ngày sau, Lục Tiểu Phụng gặp một vị thiếu nữ yêu kiều đáng yêu mặc áo vàng, Cung Cửu lại đi gây sự.

10 ngày sau, Lục Tiểu Phụng gặp một vị nữ tử áo đỏ dữ dội như lửa, chuẩn bị phát triển tình chị em, Cung Cửu lại đi gây sự.

Nửa tháng sau, Lục Tiểu Phụng gặp một vị nữ tử xinh đẹp lạnh lùng, lại bị Cung Cửu làm hỏng chuyện tốt.

Một tháng sau, Lục Tiểu Phụng chạy tới hoa lâu hẹn hò, lần này Cung Cửu không có tới, bộ khoái tới, vì một vụ án mạng xảy ra tại hoa lâu, chuyện tốt ngâm nước nóng.

Một lần lại một lần chuyện tốt bị người phá hỏng, Lục Tiểu Phụng cơ hồ hỏng mất, muốn đi treo cổ tự tử.

Sau đó, Cung Cửu phủi tay chạy lấy người.

Lục Tiểu Phụng: "......"

Lục Tiểu Phụng cảm thấy như đang mơ, vạn phần không thể tin tưởng, còn có mừng như điên khi tiểu ma tinh đã rời đi. Mặt khác ——

"Tiểu tử thúi! Cứ thế không từ mà biệt!" Lần sau gặp được phải đét mông nó.

Cung Cửu cười nhẹ, thảnh thơi mà đi ở trên đường nhỏ.

Hệ thống nói: "Không phải nói muốn quấn lấy nam chính đến thiên hoang địa lão sao? Sao nhanh như vậy liền rời đi?"

Cung Cửu nói: "Hiện tại Tiểu Kê quá non, ta phải kiên nhẫn chờ đợi, chờ hắn lớn lên, thành gà trống lại tìm hắn chơi."

Hệ thống: "......" Nga, nam chính thật đáng thương.

Hệ thống lại nói: "Mấy tập phát sóng trực tiếp《 Bàn về những năm nam chính bị ta tập kích vào đêm đến héo úa 》nhận được nhiều lời khen ngợi, quà thưởng ta giúp ngươi đưa vào trong không gian."

Nhìn số phần thưởng phong phú nhận được, Cung Cửu lắc đầu nói: "Đây là thói hư tật xấu của con người, thích nhất cười vui trên nỗi đau khổ của người ác, sở thích mới thấp kém làm sao."

Hệ thống: "......"