[Lục Tiểu Phụng Truyền Kỳ] Vai Ác Nghịch Tập Thành Công

Chương 2

Cung Cửu đang chuẩn bị nhấc chân ra khỏi cửa, một tiểu cô nương đáng yêu như con thỏ trắng với hai búi tóc hai bên tung tăng nhảy nhót đến gần. Cô bé này chính là muội muội của Cung Cửu, tên là Cung Chủ. Thấy hắn, cô nhóc ngọt ngào cười: "Cửu ca, huynh đi đâu thế?"

Cung Cửu đem ngân phiếu nhét vào trong tay áo, nghiêm trang nói: "Ta phát hiện một con gà con đáng yêu, định ra cửa bắt nó."

Cung Chủ nói: "Loại việc nhỏ như bắt gà, sao đáng giá Cửu ca tự mình đi làm, phân phó hạ nhân đi làm là được rồi."

Cung Cửu nói: "Con gà con này không giống những con gà khác, y thông minh lại giảo hoạt, còn cùng cá chạch dường như, trơn trượt vô cùng. Chỉ có ta tự thân xuất mã, mới có thể bảo đảm vạn vô nhất thất." (không có sơ suất)

Cung Chủ đầy mặt tò mò: "Trên đời này có con gà như vậy?"

Cung Cửu nói: "Không chỉ như vậy, con gà nhỏ này còn có bốn lông mày."

Cung Chủ chu môi đỏ, nói: "Cửu ca gạt người, con gà nào có lông mày."

"Cho nên......" Cung Cửu nói: "Đây là con gà độc nhất vô nhị."

Cung Chủ đảo mắt, ngộ ra: "Cửu ca nói gà con căn bản không phải gà, mà là một người đúng không?"

Cung Cửu nói: "Còn không quá ngốc."

Cung Chủ nói: "Ta có thể đi cùng ngươi sao?"

Cung Cửu lập tức từ chối: "Không được."

Cung Chủ không cao hứng: "Vì cái gì không được?"

Cung Cửu nói: "Ta sợ ngươi coi trọng y."

Cung Chủ khuôn mặt nhỏ đỏ lên, thẹn thùng nói: "Người ta mới 6 tuổi, yêu đương còn quá sớm."

Cung Cửu nói: "Phòng bị khi chưa xảy ra."

Cung Chủ: "......"

Nàng cắn môi nói: "Ngươi có thể đi, ta liền không thể đi sao?"

Cung Cửu giải thích nói: "Ta tìm y có chuyện quan trọng."

Cung Chủ hỏi: "Chuyện quan trọng gì?"

"Khả năng dùng roi của y tốt hơn ngươi, ta muốn tự mình lĩnh giáo." Nhìn nàng chăm chú, Cung Cửu hỏi lại: "Này chẳng lẽ không phải một chuyện quan trọng?"

Hệ thống nói: "Chuyện này thì quan trọng thế quái nào được? Coi chừng muội muội của ngươi tố cáo chuyện xấu của ngươi cho ông già nhà ngươi biết."

Cung Chủ giật mình, thuận theo gật đầu, nghiêm trang nói: "Đây quả là chuyện quan trọng, Cửu ca đi nhanh về nhanh, Cung Chủ ở nhà chờ ngươi trở về." Khi nói, nàng đầy mặt tươi cười, còn cười đến ngọt ngào.

Hệ thống: "......"

Là nó tư tưởng lạc hậu, hay là tư tưởng của nha đầu này có vấn đề? Vì cái gì tư duy của họ lệch lạc đến vậy?

Này rốt cuộc là loại thế giới gì!

Cung Cửu chắp tay sau lưng, bước chân ưu nhã như cũ, người khác nhìn vào sẽ thấy buồn cười cũng thật đáng yêu. Thấy hệ thống trầm tư, một đống số liệu rối loạn bay ra ngoài, hắn liền mở miệng: "Ngươi làm sao thế?"

Hệ thống: "Ta đang nghĩ, muội muội củ ngươi với ta, đến tột cùng ai có vấn đề."

Cung Cửu cảm thấy hệ thống thật khờ: "Đừng nhìn Cung Chủ tuổi còn nhỏ, 5 tuổi nàng đã học gϊếŧ người, dưới sự dạy bảo cẩn thận tỉ mỉ của Tiểu Lão Đầu tính tình đã sớm hư hỏng. So với ta đây tính cách cổ quái, xử sự cực đoan, nàng cũng không thua kém chút nào, bằng không ngoại hiệu 'Ong Mật' của nàng làm sao có được?"

Tựa như Tiểu Lão Đầu nói, Cung Chủ chính là loại ong mật cùng ong đực xxx xong, liền đem tình nhân nuốt vào trong bụng. Đời trước nếu Tiểu Lão Đầu không kịp thời ra tay ngăn lại, Lục Tiểu Phụng đã sớm chết dưới tay nàng và mấy kẻ ái mộ Cung Chủ, một nữ nhân như vậy, đâu phải dễ đối phó. Dù nàng hiện tại tuổi còn nhỏ, cũng không thể coi khinh nàng, nếu không chết như thế nào cũng không biết.

*****

Lúc Cung Cửu tìm được Lục Tiểu Phụng, y đang ở cùng một nữ nhân. Nữ nhân quần áo hỗn độn, gương mặt ửng hồng, bộ dáng động tình đầy mị hoặc. Tay Lục Tiểu Phụng đặt trên ngực nàng, họ đang làm gì không cần nói cũng biết.

Cung Cửu như u linh lặng yên không một tiếng động lẻn vào phòng, hai người trong phòng đang động tình nên không chú ý tới phòng nhiều thêm một người. Hắn ngồi trên ghế, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm bọn họ ở trên giường kịch liệt hỗ động.

Bị một tầm mắt nóng rực nhìn chằm chằm như vậy, Lục Tiểu Phụng rốt cuộc nhận thấy không thích hợp.

Phòng tối, cửa sổ rộng mở, ánh trăng bàng bạc chiếu vào, trên mặt đất phản chiếu một cái bóng người ngồi trên ghế. Lục Tiểu Phụng thấy lạnh cả người, tựa như bị người đem nước đá xối vào đầu, ngọn lửa trong thân thể nháy mắt bị dập tắt.

Nữ nhân kiều diễm trong lòng ngực y thở dốc hỏi: "Sao vậy?"

Ánh mắt nàng theo ánh nhìn của nam nhân nhìn qua, giữa đêm u tĩnh bỗng vang lên một tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ.

Nữ nhân đôi mắt trợn to, cứ thế mà hôn mê tại chỗ.

Lục Tiểu Phụng: "......"

Cung Cửu: "......"

Hệ thống: "......"

Cung Cửu thở dài: "Lá gan quá nhỏ."

Hệ thống đặt mình vào vị trí nữ nhân đang bất tỉnh, cũng bị hù đến trái tim run lên, giận dữ hét: "Hơn phân nửa đêm, người ta đang bận việc, ngươi như ma quỷ ngồi chỗ này xem, nhát gan sớm bị ngươi hù chết! Ngươi còn nói người ta lá gan không đủ lớn, không cảm thấy lương tâm bất an sao?"

Cung Cửu nói: "Sa Mạn từng nói, ta là ma quỷ, ma quỷ làm gì có thứ gọi là lương tâm chứ."

Hệ thống: "......"

Trời xanh a! Vì cái gì cho nó gặp được loại ký chủ thế này!

Lục Tiểu Phụng thấy nữ nhân chỉ là bị dọa ngất xỉu, nhẹ nhàng thở ra, đem người đặt trên giường, đem chăn đắp lên. Y bước xuống giường, phủ thêm chiếc áo choàng đỏ thẫm tượng trưng cho thân phận của y, thắp đèn dầu. Đến khi thấy rõ tiểu quỷ ngồi trên ghế, hơi kinh hãi, nói: "Nhóc là con cái nhà ai?"

Tuy rằng đối phương chỉ là cậu nhóc bảy tám tuổi, y cũng không hoàn toàn mất đi cảnh giác, một hài tử bảy tám tuổi có thể không kinh động y lẻn vào phòng, đủ thấy việc không đơn giản.

"Ta tên Cung Cửu." Hắn chỉ vào nữ nhân ngất xỉu trên giường, biết rõ còn hỏi: "Nàng vì sao lại ngất xỉu?"

Lục Tiểu Phụng: "...... Đại khái là bị nhóc dọa sợ."

"Nói bừa." Cung Cửu nói: "Ai cũng nói ta phi thường đáng yêu."

Ánh nến chớp động, ánh sáng lập lòe.

Lục Tiểu Phụng quan sát tiểu hài tử thật kỹ lưỡng, môi hồng răng trắng, ngũ quan hình dáng dị thường tinh xảo xinh đẹp, xác thật là phi thường đáng yêu, chính là việc làm thực không đáng yêu. Mặc cho ai đang làm chuyện đó bị quấy rầy, tâm tình đều không tốt. Nhưng đối phương chỉ là một đứa trẻ, Lục Tiểu Phụng chưa bao giờ sẽ tức giận với trẻ con.

Y nói: "Nhóc làm thế nào chạy đến phòng của ta, cha mẹ nhóc đâu?"

Y đoán, nơi này là khách điếm, có lẽ là khách nhân nào đó ở đây vô tâm không trông coi kỹ con mình.

Cung Cửu nói: "Bọn họ bận việc của họ, không rảnh quản ta."

Lục Tiểu Phụng vừa rồi cũng 'bận việc' nên nghe thế sắc mặt liền trở nên kỳ quái, nghĩ thầm: "Đôi cha mẹ này cũng quá vô trách nhiệm."

Cung Cửu nhảy xuống ghế, đi quanh Lục Tiểu Phụng một vòng, nhìn bộ râu trên môi y được tu bổ giống hệt hai cái lông mày bèn khen ngợi: "Râu của ngươi trông khá xinh đẹp." Từ trước kia hắn vẫn luôn nghĩ vậy.

Lục Tiểu Phụng vuốt râu của mình, đắc ý dào dạt mà cười nói: "Nhóc thật nghĩ vậy à? Rất nhiều người đều cảm thấy râu của ta khó coi." Đặc biệt là những tiểu cô nương trẻ tuổi.

Cung Cửu nhìn y chăm chú, thiệt tình thực lòng nói: "Đại khái là nếu ngươi cạo râu, bọn họ dù đứng trước mặt cũng khó có thể nhận ra ngươi. Rốt cuộc ngươi có một gương mặt thanh tú như em bé, bộ dáng khi có râu cùng không có khác nhau như trời với đất."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Đáng giận tiểu quỷ, Lục Tiểu Phụng nghiến răng, ra vẻ hung ác nói: "Ngươi như thế nào biết ta có một gương mặt như em bé?"

Cung Cửu làm như không thấy ánh mắt hung ác của y, chắp tay sau lưng, kiêu ngạo nói: "Bất quá nhiều hai cái râu, xuyên thấu qua hiện tượng xem bản chất không phải chuyện thực dễ dàng sao?"

Lục Tiểu Phụng: "......"

Tiểu quỷ này không đáng yêu chút xíu nào.

Chỉ thấy tiểu quỷ không-đáng-yêu giống cái người lớn chắp tay sau lưng, thong thả đến mép giường nhìn tình nhân của y, cất giọng thanh thúy hỏi: "Đây là hồng nhan tri kỷ của ngươi?"

Lục Tiểu Phụng nói: "Xem như đi."

Cung Cửu sắc bén chỉ ra: "Bất quá là sương sớm tình duyên, nơi nào so được với hồng nhan tri kỷ."

"......" Lục Tiểu Phụng nói: "Nhóc biết còn hỏi?"

Cung Cửu: "Ta chỉ là đang nghi ngờ ánh mắt chọn nữ nhân của ngươi."

Lục Tiểu Phụng: "??"

Cung Cửu chỉ vào nữ nhân trên giường, bắt đầu bình phẩm từ đầu đến chân: "Ngươi xem nàng, phía trước không đủ lớn, mặt sau không đủ đẫy đà, vòng eo không đủ tinh tế, chân vừa không thẳng tắp vừa không đủ dài, diện mạo sao? Miễn miễn cưỡng cưỡng đủ tư cách. Thật không biết ngươi coi trọng nàng cái gì."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Lục Tiểu Phụng quan sát kỹ lưỡng nữ nhân trên giường, y vốn dĩ cảm thấy đối phương cũng đủ quyến rũ động lòng người, bị tiểu quỷ một phen đánh giá, không biết như thế nào, cảm giác có lý.

"......"

Lục Tiểu Phụng cảm thấy chính mình quá xấu rồi, nữ tử này vô tội nhường nào, bị tiểu quỷ châm biếm không đáng một đồng liền thôi, chính mình còn tán đồng lời của tiểu quỷ. Lục Tiểu Phụng a ngươi lương tâm đâu? Ngươi đã quên nàng là nữ nhân cùng ngươi trải qua đêm đẹp?

Lục Tiểu Phụng hổ thẹn không thôi, thật sâu lay tỉnh chính mình. Một lát sau, thấy tiểu quỷ còn chưa đi, nhịn không được nói: "Đã trễ thế này, nhóc sao không trở về nhà? Cha mẹ nhóc nếu không thấy nhóc sẽ lo lắng."

Cung Cửu lại nói: "Lúc ta đi đã báo với họ rồi."

Lục Tiểu Phụng: "......" Cha mẹ thế này cũng quá dễ yên tâm a.

Cung Cửu hất tung giày khỏi chân, thong thả bò lên giường, không ngừng oán hận: "Giường nhỏ như vậy, sao đủ ba người ngủ. Thôi, miễn miễn cưỡng cưỡng chen lấn một chút."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Ngại giường nhỏ, về nhà ngủ giường lớn a! Miễn cưỡng chính mình làm gì?

Lục Tiểu Phụng bất đắc dĩ nói: "Nhóc đây là tính toán ăn vạ ta sao? Vì cái gì cố tình là ta?"

Cung Cửu ngồi ở mép giường, đong đưa chân: "Bởi vì ta cố ý tới tìm ngươi bàn chính sự."

Lục Tiểu Phụng 'ồ' một tiếng, nói: "Nhóc biết ta là ai?"

Cung Cửu nói: "Lục Tiểu Kê? Lục Tiểu Điểu? Lục Vô Điểu?"

Lục Tiểu Phụng: "......"

Lục Tiểu Phụng khóe miệng run rẩy, tiểu quỷ này quả nhiên đáng ghét!

Lục Tiểu Phụng đem áo choàng đỏ thẩm của mình ném lên trên giá, khoanh chân ngồi trên giường, hiếu kỳ nói: "Nhóc tìm ta có chuyện gì?" Một cái tiểu quỷ biết y, còn tìm y bàn chính sự, này thật là thú vị.

Cung Cửu nói: "Ta có một cái yêu cầu quá đáng, cầu ngươi đáp ứng."

Lục Tiểu Phụng nhướng mày nói: "Trước hết nói xem đó là chuyện gì."

Cung Cửu nói: "Quất ta."

"...... Cái gì?" Lục Tiểu Phụng ngoáy ngoáy lỗ tai, lỗ tai y nhất định bị hư rồi.

Cung Cửu nhìn y chăm chú, gằn từng chữ một nói: "Ta muốn ngươi dùng roi quất ta, hung hăng mà quất ta."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Lục Tiểu Phụng mí mắt giựt giựt: "Nhóc đang nói giỡn?"

Cung Cửu nói: "Lục Tiểu Phụng cũng coi như kiến thức rộng rãi, như thế nào không biết có người trời sinh thích chịu ngược? Ngươi càng đánh hắn, hắn càng hưng phấn sảng khoái."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Trẻ con ngày nay thật đáng sợ.

Lục Tiểu Phụng gian nan mà nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Nhóc vì sao lại nhờ ta làm loại chuyện này?"

Cung Cửu nói: "Môn công phu ngươi am hiểu nhất là Linh Tê Nhất Chỉ, đúng không?"

Lục Tiểu Phụng nói: "Đúng vậy."

Cung Cửu đương nhiên nói: "Công phu đầu ngón tay của ngươi tốt như vậy, nghĩ đến dùng roi cũng mạnh mẽ oai phong hơn những người khác, tư vị nhất định tuyệt vời, ta không tìm ngươi tìm ai?"

Lục Tiểu Phụng: "......"

Mặc dù Lục Tiểu Phụng bị cả kinh á khẩu không trả lời được, cũng muốn khen ngợi một câu, đối phương năng lực phân tích không tồi.

Hệ thống thở dài: "Nhìn nam chính kìa, bị ngươi dọa tới mức mặt không còn chút máu."

Cung Cửu nói: "Ngươi quá coi thường trái tim cường đại của nam chính. Nhớ trước đây Lục Tiểu Phụng quất ta, quất rất cao hứng."

Hệ thống: "......"

Cung Cửu lại nói: "Hồi tưởng tư vị mỹ diệu đó, bản công tử quả thực sắp yêu y."

Hệ thống: "...... Không phải người ngươi thích là Sa Mạn sao?"

Cung Cửu nói: "Sa Mạn a, bản công tử là rất thích nàng, bất quá thích nhất chính là, bộ dáng mê người của nàng khi vung roi."

Hệ thống: "......" Mẹ nó, biếи ŧɦái chết tiệt! Nó cuối cùng đã hiểu thâm ý số liệu xuất xưởng của mình, có một cái ký chủ như vậy, không cần lo lắng nó không thể trở thành khách quen của trung tâm cấp cứu 120.

Ý tưởng của Lục Tiểu Phụng cũng không khác hệ thống là mấy. Y thực sự không nghĩ ra, đứa bé này còn nhỏ như vậy từ đâu ra ham mê kỳ quái này. Ôm ý tưởng cứu vớt một linh hồn sa đọa, Lục Tiểu Phụng tính toán đưa đối phương về đường ngay nẻo chánh.

Cung Cửu lại không cho y cơ hội mở miệng, từ bên hông rút ra một cây roi bạc mềm dẻo, đưa cho Lục Tiểu Phụng, trong mắt lập loè ngọn lửa kỳ dị nhìn chằm chằm nam nhân, đầy mặt chờ mong nói: "Chọn ngày không bằng đúng dịp, bắt đầu đi."

Lục Tiểu Phụng: "............"

Giữa màn đêm đen nhánh, gió lạnh thổi qua.

Hai bóng đen từ mái hiên thoáng chốc lướt qua, một bóng đen nhanh như tia chớp, một bóng đen quỷ mị như u linh màu trắng.

Lục Tiểu Phụng chạy trối chết.

Trong nháy mắt Cung Cửu đưa roi, túm lấy áo choàng đỏ thẫm trên giá, phóng qua cửa sổ bỏ chạy. Tiểu quỷ này quá cổ quái cũng quá đáng sợ, lúc này không trốn còn chờ đến khi nào?

Cung Cửu đuổi sát phía sau, oán giận nói với hệ thống: "Tiểu Kê thật quá đáng."

Hệ thống: "......" Rốt cục ai mới quá đáng a!!

Hệ thống thở dài một tiếng, nói: "Ta muốn thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng, không biết có thể hay không?"

Cung Cửu nói: "Xin cứ tự nhiên."

Hệ thống ho nhẹ hai tiếng, đem hết tình cảm mà cất giọng hát: "Là lá la, ta nguyện làm một con dê nhỏ, đi bên cạnh y, ta cầu nguyện, y mỗi ngày cầm lấy roi da, không ngừng nhẹ nhàng mà đánh vào người ta......"

Cung Cửu thở mạnh, nói: "Không đúng."

Đang hát vui vẻ bị cắt ngang, hệ thống khó chịu nói: "Không đúng chỗ nào?"

Cung Cửu nói: "Ta hy vọng y cầm roi da, hung hăng mà quất vào người ta, càng nặng càng tốt, càng tàn nhẫn càng tốt, như vậy mới thống khoái. Cho nên, hẳn là không ngừng hung hăng mà đánh mạnh vào người ta. Nào, đổi vài từ, tiếp tục hát đi."

Hệ thống: "......"

Rớt, rớt, rớt liêm sỉ, nhẹ nhàng mà rớt ở đâu rồi, mọi người mau tránh xa tên này ra......