Đây là lần thứ hai cô nổi lên can đảm—— cô cư nhiên đem Nguy Thời say khướt, đem tới khách sạn.
Vừa nãy khi làm thủ tục đăng kí, cô chột dạ mà từ trong túi quần anh lấy ra ví tiền, móc ra thẻ căn cước của anh đưa cho nhân viên ở quầy.
Lễ tân không nghi ngờ gì, tay chân lanh lẹ mà giúp hai người mở một gian phòng, đem thẻ phòng cùng thẻ căn cước đưa cho cô.
Cô cất lại, sau đó dẫn anh nghiêng ngả lảo đảo mà đi vào thang máy.
Vào phòng, cô liền đem anh ném tới trên chiếc giường đôi có khăn trải giường màu trắng.
“Mệt chết…” Cô nhỏ giọng than thở, xoa xoa bả vai của mình.
“Hừ ~” Nguy Thời không khoẻ mà rêи ɾỉ một tiếng, kéo ra cúc áo sơmi, ngay tức khắc lộ ra một tảng lớn da thịt.
Cô liếc liếc mắt một cái, liền bị một thân cơ bắp kiện thạc của anh mê hoặc.
Cơ ngực của anh gãi đúng chỗ ngứa, no đủ lại không khoa trương. Cơ bụng rõ ràng, đều đều đối xứng, mắt thường có thể thấy được nó rắn chắc cường tráng.
Sơ mi trắng lỏng lẻo mà treo ở trên người anh, nửa che nửa lộ, càng thêm dụ hoặc.
Thẩm Xu Mạn thẹn thùng mà đỏ mặt, không nghĩ tới chỉ nhìn thân trên thôi, cô liền huyết mạch phun trào, cả người nóng lên.
Nếu nhìn hạ thân anh…
Cô cắn cắn môi, đầu ngón tay tựa hồ còn tàn lưu lại cảm giác dươиɠ ѵậŧ của anh khi cương cứng, trong xúc cảm mềm mại cũng mang theo cứng rắn.
Đôi tay cô che lại gương mặt đang nóng lên, tâm loạn như ma.
Cô chỉ là muốn tìm cơ hội kéo dài thời gian cùng anh ở chung mà thôi, như thế nào có thể giống người da^ʍ ma, sắc mị mà nhìn chằm chằm thân thể của anh chứ?
Kỳ thật a, chỉ cần có thể nhìn thấy anh, cô đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Nghĩ như vậy, cô buông tay, ghé vào mép giường, si mê mà nhìn anh.
Anh ngủ cũng không an ổn, vẫn luôn lôi kéo quần áo, trong miệng lẩm bẩm: “Nóng…”
“Nóng sao?” Thẩm Xu Mạn giương mắt nhìn điều hòa.
25℃, cô cảm thấy không nóng a, độ ấm vừa vặn tốt.
Không đợi cô đi lấy điều khiển điều hòa từ xa, người đàn ông nằm ở trên giường đã tay chân cùng sử dụng mà cởi ra quần áo, chỉ còn lại một cái qυầи ɭóŧ tứ giác màu đen che đậy bộ phận trọng điểm trướng phình.
“Ngô!” Cô xoay người chợt thấy liền sợ tới mức mở to hai mắt nhìn, sau đó lập tức che lại miệng mũi, sợ chính mình sợ hãi mà kêu ra tiếng.
Người đàn ông thích rất nhiều năm, đột nhiên chủ động ở trước mặt chính mình, cơ hồ cởi sạch sẽ, đây là loại thể nghiệm như thế nào?
Tuy rằng thực thẹn thùng, nhưng cô cũng là thật sự hưng phấn.
Cô nhìn không chớp mắt mà đánh giá anh, chỉ kém không hình tượng mà chảy nước miếng.
“Không được…” Cô đột nhiên lắc đầu, hơi chút bình tĩnh lại, một bước tiến lên, xốc lên chăn muốn phủ lên người anh.
Tuy nhiên tay cô lại cương ở giữa không trung.
Loại hình ảnh phúc lợi này phỏng chừng đời này, chỉ có đêm nay có thể gặp được, cô có thể tham lam mà nhìn nhiều hơn chút không?
Cô rối rắm một giây, cuối cùng, buông chăn, đứng đó vẫn không nhúc nhích mà lẳng lặng nhìn anh.
Trời đất tại một cái chớp mắt này đây như yên lặng lại, thời gian ôn nhu mà thong thả chảy xuôi, tựa như ảo mộng.
Nguy Thời hơi hơi nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú hiện ra vài phần không kiên nhẫn, có lẽ là gặp ác mộng.
Cô đau lòng mà duỗi tay vuốt phẳng mi anh, động tác mềm nhẹ, sợ hãi làm anh bừng tỉnh.
Cô phủ thấp thân mình, hai người dựa đến càng ngày càng gần.
Ánh mắt cô sáng quắc mà nhìn chằm chằm môi anh, hoảng hốt nhớ tới xúc cảm của cánh môi này.
Mềm mại, ôn nhuận, như là đang hôn môi với một khối thạch trái cây.
“Ân…” Người đàn ông nói mê một tiếng rất nhỏ, lôi trở lại suy nghĩ sâu xa của cô.
Cô như ở trong mộng mới tỉnh, không nghĩ tới bản thân cư nhiên lại lần nữa hôn lên môi anh!
Cô không hôn môi, chỉ là môi cùng môi đơn giản mà dán ở bên nhau.
Anh thở ra hơi thở nóng rực cùng cô dây dưa, đan chéo.
Cô ngửi được trên người anh có hơi thở của hormone giống đực, bên tai “Bùm bùm” tiếng tim đập, cô không rõ là của cô hay của anh nữa.
“Nguy Thời…” Cô nhẹ giọng gọi anh, bộ ngực không biết khi nào đã áp tới trên ngực anh, cách tầng tầng vải dệt, cô đều có thể tưởng tượng đến cơ bắp cứng rắn của anh, ép tới nối bộ ngực của cô đều biến hình.
Anh cảm thấy nóng, cô cũng thế, cái trán dần dần ngưng ra một tầng hồ hôi mỏng tinh mịn, khiến váy trên người cô đều dính ướŧ áŧ.