Người đàn ông kia dường như ngăn cách với thế giới, ngồi ở bên trái sô pha, lo chính mình uống rượu.
Chiếc sơ mi trắng hơi nhăn, mơ hồ phác họa ra đường cong cơ bắp gãi đúng chỗ ngứa, cổ áo hơi hơi rộng mở, lộ ra một đoạn xương quai xanh tinh xảo.
Anh bưng ly rượu, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng.
Ly rượu mặt ngoài bám vào một tầng khí lạnh, ngưng kết thành từng viên bọt nước, theo đầu ngón tay anh lặng yên chảy xuống.
Anh nhìn rượu trong ly, đang muốn đưa đến bên miệng, thì bỗng như đã nhận ra cái gì, đột nhiên nhấc lên mí mắt, cặp mắt đào hoa câu hồn nhϊếp phách đúng khoảnh khắc đυ.ng phải tầm mắt nóng rực của cô.
Thẩm Xu Mạn hô hấp cứng lại, máu toàn thân nháy mắt đình trệ, lúc này mới kinh ngạc phát hiện——
Khi cách 5 năm, lại lần nữa nhìn thấy gương mặt anh tuấn khiến cô thương nhớ ngày đêm kia cô vẫn là vô pháp bảo trì thong dong bình tĩnh.
Người đàn ông híp híp mắt, đáy mắt lướt qua một mạt tính kế, dưới ánh mắt của cô, một ngụm uống cạn rượu còn sót lại trong ly.
Hương khí mạch nha nồng đậm tràn ngập ở trong miệng mũi, vị cay nồng liệt qua đi, là một vị thuần hậu.
Thẩm Xu Mạn không chớp mắt mà nhìn hầu kết gợi cảm nhô lên trên dưới hoạt động kia, cuối cùng, dừng lại một chút.
Anh buông ly rượu, đặt lên bàn trà, đôi mắt thâm thúy từ đầu đến cuối đều không rời khỏi trên người cô.
Trình Đồng thấy thế, liền cùng Thẩm Xu Mạn kề tai nói nhỏ: “Anh ta kêu Nguy Thời, chuyên môn mở đầu óc người khác, độc thân nhưng kì quái.”
Bốn chữ “Mở đầu óc người” làm người ta sởn tóc gáy.
Anh là bác sĩ khoa giải phẫu thần kinh!
Thẩm Xu Mạn vừa muốn sửa đúng lại cho cô ấy, nhưng miệng còn không có mở ra, đã bị cô ấy đẩy mạnh một phen, hại cô lảo đảo một cái, ngã vào trong lòng ngực anh.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, hai người đều không kịp phản ứng lại.
Cô nửa cái mông ngồi ở trên đùi anh, đôi tay chống lên vòm ngực cứng rắn, sờ thấy trái tim anh nhảy lên.
Thời gian tại một khắc này đều yên lặng, cô khẩn trương đến quên cả hô hấp, trái tim rung động mãnh liệt, làm cô sinh ra một loại ảo giác ngột ngạt như kề bên cái chết.
Cách tầng tầng vải dệt, không biết vì sao, khi cùng anh tương dán da thịt lại là nóng bỏng như vậy.
Cô cảm giác chính mình như là đang ngồi ở trên đống lửa, khói lửa mịt mù, thiêu đến nỗi cô mặt đỏ tai nóng.
Chuyện Nguy Thời độc thân cô có biết đến.
Ba năm trước đây, anh ở Cao Thiết nhanh chóng cấp cứu cho một người khách nhân, kết quả không cẩn thận bị người ta quay lại video, truyền tới trên mạng, một lần thành nhân vật đứng đầu internet.
Có người đi bệnh viện chụp lén anh, còn có phóng viên tới cửa phỏng vấn.
Bởi vì anh tuổi trẻ đầy hứa hẹn lại còn độc thân, thân cao chân dài giá trị cao nhan sắc, một kiện áo blouse trắng mặc ở trên người tự động mang lại hiệu quả như máy quạt gió, cho nên lập tức hấp dẫn một số lớn fans.
“Lớn hơn mười tuổi không là vấn đề, em yêu anh là được.”
“Ông xã em có thể ——”
“Anh ấy rất đẹp trai, tôi yêu mất rồi.”
…
Từ đó về sau, tình trạng tình yêu và hôn nhân của anh đã thành chuyện đại sự của các fan.
Ân… Với cô mà nói, thì đây cũng luôn là chuyện đại sự.
Nếu bọn họ là nam nữ độc thân, vậy cô, còn có cơ hội đi?
Cô vô thố mà ngửa đầu nhìn anh, phát hiện đôi mắt hắc diệu của anh, ánh lên tia sáng kích động phức tạp khó lường.
Anh đang đánh giá cô, nhìn đến thực cẩn thận, như là đang xác nhận cái gì.
Ánh mắt theo cần cổ thiên nga mảnh khảnh nhìn đi xuống ——
Cô hôm nay mặc kiện đầm ren tay lỡ màu vàng cam, bó sát vào người để lộ ra những đường con thân thể thướt tha.
Hai tay nội liễm, kẹp đến hai luồng tuyết nhũ kiêu ngạo chen chúc, tựa như muốn trào ra khỏi cổ áo hình chữ V.
Anh thu liễm ánh mắt, đại não lại hiện lên nhũ mương sâu không thấy đáy kia.
Tìиɧ ɖu͙© nóng bỏng theo cồn ở trong cơ thể len lỏi, anh nóng đến nỗi kéo kéo cổ áo, lại giải khai một cái cúc áo, loáng thoáng lộ ra phần ngực gợi cảm giữa hai tà áo.
Cảm giác được có một thứ đang nhô lên chống ở đùi cô, Thẩm Xu Mạn mới đầu không lắm để ý.
Thẳng đến khi phát hiện hình dáng vật kia càng ngày càng rõ ràng, cô không khỏi tò mò mà liếc mắt đi xuống.
Quần tây của anh không biết khi nào đã nổi lên một cái lều trại nhỏ, cự thú trong đũng quần ngẩng cao bành trướng, giống như muốn phá tan trở ngại, bại lộ ra bên ngoài.
Tim cô lộp bộp nhảy dựng, hoảng sợ.
Thấy cô ngây ngốc mà nhìn chằm chằm hạ bộ phồng lên của anh, Nguy Thời cảm thấy buồn cười: “Người đã bao lớn , lần đầu tiên thấy đàn ông cương cứng sao?”
Anh trêu đùa làm cô túng quẫn.