“Ba chuyện mà cậu kiên trì nhất là gì?”
Đối mặt với vấn đề mà Tưởng Hạ vứt tới, Thẩm Xu Mạn lời ít mà ý nhiều: “Tồn tại, độc thân… Yêu thầm.”
Nghe vậy, Trình Đồng đối diện thân mặc váy dây sắc hồng gợi cảm bát quái mà dương cao thanh: “Di ~ cây vạn tuế nở hoa a! Tiểu Mạn Mạn nhà ta yêu thầm ai a? Yêu thầm bao lâu rồi? Ân ~”
Thẩm Xu Mạn khuôn mặt nhỏ nóng lên, trái tim theo âm nhạc DJ ở quán bar mà leng keng hữu lực nhảy lên.
Cách lối nhỏ nửa thước ở bên trái các cô là một ghế dài ngồi sáu người cả trai lẫn gái.
Mà người trong lòng cô lại ngồi ở chỗ cách cô cánh tay, thứ bản thân mong muốn, nhưng lại không thể có được.
Bởi vì sự tồn tại của anh, mà cô đêm nay dáng ngồi cũng không đoan chính như trong quá khứ, cô không tự giác mà tay phải chống cằm, chính diện nghiêng về bên phải.
Cô thất thần mà cùng Tưởng Hạ, Trình Đồng chơi trò “Nói thật lòng hay đại mạo hiểm”, mà đại bộ phận tâm tư đều dùng để trộm ngắm người đàn ông thanh quý ưu nhã kia——
Một thân sơ mi trắng đơn giản cùng quần tây đen, phong thái tiêu sái mà có vẻ xa hoa lịch sự tao nhã.
Anh đem tay áo cuốn đến khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay mạnh mẽ hữu lực, khớp xương ngón tay rõ ràng lười nhác mà cầm mấy tấm bài poker, trong tầm tay là một ly rượu Cocktail màu lam nhạt.
Đèn nê ông lập loè, lúc sáng lúc tối, khuôn mặt tuấn mỹ khắc băng ngọc trác của anh lộ ra vài phần mạc danh lười biếng, khó gần.
“Tớ đã trả lời xong vấn đề,” Thẩm Xu Mạn thoái thác, “Kế tiếp, có phải đến phiên tớ xoay bình rượu không?”
“Hừ.” Trình Đồng môi đỏ dẩu lên, “Cố tình không nói trọng điểm.”
Ba người đã hiểu biết hết về nhau chơi “Nói thật lòng hay đại mạo hiểm” kỳ thật rất không thú vị.
Vỏ chai rượu xoay xoay, không tới mấy vòng, lại lắc lư mà chỉ hướng về phía Thẩm Xu Mạn.
Trình Đồng tươi cười ái muội: “Chọn nói thật hay là đại mạo hiểm? Nếu chọn nói thật, thì nói ra đối tượng thầm mến của cậu là ai.”
Nghe vậy, Tưởng Hạ nhấp môi cười nhạt.
Cô ấy cùng Thẩm Xu Mạn từ sơ trung quen biết đến nay, trong lòng cất giấu cái bí mật gì, cô ấy có thể đoán không được sao?
Chỉ là giả ngu giả ngơ thôi.
Cô ấy ngó mắt nhìn người đàn ông ngồi trong góc kia——
Người nọ đang khí định thần nhàn mà đánh mấy lá bài cuối cùng, đôi tay nhất quán, tươi cười tà nịnh, một đôi mắt đào hoa mê ly say lòng người kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà nhìn mặt năm người khác đang ngao ngao kêu to.
Bọn họ bên kia một chỗ ầm ĩ, cùng các cô bên này một chỗ yên tĩnh, hình thành nên liên minh đối lập.
Không khí khẩn trương mà vi diệu.
Thẩm Xu Mạn cắn môi dưới, nỗ lực khống chế chính mình không hướng nhìn về chỗ anh, “Đại mạo hiểm thì sao?”
“Đại mạo hiểm?” Trình Đồng vui vẻ, cô ấy dùng ánh mắt điên cuồng ý bảo, “Nhìn thấy anh đẹp trai bên cạnh cạnh cậu kia không?”
Thẩm Xu Mạn theo tầm mắt cô ấy nhìn lại.
Soái ca trong miệng cô ấy chính là người cho dù chỉ là khoanh tay trước ngực, ăn không ngồi rồi mà tĩnh tọa, đều có thể bằng vào khí chất tuyệt luân bất phàm mà nháy mắt đoạt đi ánh mắt của người khác.
Trình Đồng là hai năm trước mới vào đại học luật Túc Minh học nghiên cứu sinh.
Lúc đó, người mà chỉ mới 22 tuổi đã lấy được học vị tiến sĩ y học, sau đó được đến bệnh viện Hoa Ân trực thuộc Túc đại làm việc.
Nên cô ấy không biết được anh chính là một nhân vật phong vân cũng thực bình thường.
“Kêu anh ta giúp cậu uống ly rượu này.” Trình Đồng chỉ chỉ ly rượu trong tay Thẩm Xu Mạn.
Ly rượu này Thẩm Xu Mạn mới chỉ nhấp một ngụm nho nhỏ, lượng rượu cơ hồ chưa thay đổi nhưng mà “Như vậy hình như không tốt lắm?”
“Vậy nói thật đi!” Trình Đồng chắc chắn cô bởi vì có hội chứng sợ đàn ông rất nhỏ nên cực dễ thẹn thùng mà không dám đến gần người ta.
Thẩm Xu Mạn do dự, sau khi hít sâu một cái, cô ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Trình Đồng cùng Tưởng Hạ mà bưng lên chén rượu, đứng dậy, đi đến chỗ người đàn ông bên cạnh.
Yêu thầm anh đã mười bảy năm, cô rốt cuộc tìm được cơ hội lần thứ hai cùng anh bắt chuyện.
Bọn họ một bàn người kia, thấy cô đi tới, đều là kinh ngạc.
Mấy người đàn ông trong mắt hiện lên một tia kinh diễm chi sắc, du͙© vọиɠ ngo ngoe rục rịch.
Chỉ có anh, nhìn cô như là đang nhìn một đám mây, một thân cây bình thường.
Cô khẩn trương, hơi nước từ ly rượu lạnh lẽo cùng mồ hôi trong lòng bàn tay trộn lẫn với nhau, hại cô có chút cầm không được.
Anh nhướng mày, chờ cô nói chuyện.
“Có thể giúp em uống hết ly rượu này không?” Cô sợ hãi nói.
Tiếng nhạc DJ ồn ào, ngay cả cô cũng nghe không rõ chính mình nói cái gì, càng không nói đến anh.
Anh hơi hơi nhíu mày.
Thẩm Xu Mạn quýnh lên, cúi xuống thân mình, để sát vào anh, đề-xi-ben cao hơn chút: “Học trưởng Nguy Thời, em vừa mới chơi trò chơi thua, có thể giúp em uống rượu không?”
Cô mặc một chiếc váy liền chiết eo ưu nhã, khi cúi người, tuyết nhũ đầy đặn cao ngạo cùng vải dệt trước ngực đối kháng, tựa như muốn phá tan trói buộc mà nhảy ra tới.
Nếu là đặt ở quá khứ, cô có lẽ sẽ dùng tay che đậy. Nhưng hiện tại ở trước mặt anh, cô giống như một con khổng tước cực lực hướng người khác phái bày ra mị lực.
Anh tùy ý nhìn lướt qua, ánh mắt tối sầm lại.
Anh ở trong ánh mắt không thể tưởng tượng được của mọi người mà tiếp nhận ly rượu trong tay cô, lơ đãng mà nhẹ nhàng lắc ly, thế nhưng lại để văng ra vài giọt rượu, bắn đến trên ngực cô.
Ẩm ướt lạnh lạnh, hoàn toàn đi vào nhũ mương, khiến cô sợ tới mức nhanh chóng che lại ngực.
Hoảng hốt nghe được anh dùng giọng điệu có thể nói là hài hước mà xin lỗi.
Sau đó anh một ngụm uống cạn rượu trong ly, yết hầu gợi cảm nhô lên hoạt động trên dưới.
Cô như bị ma quỷ ám ảnh, si ngốc mà nhìn, quên cả hoàn hồn.
Thẳng đến khi anh đem ly rượu đưa cho cô. Ngón tay cùng ngón tay cô khẽ chạm vào, một dòng điện lưu từ đầu ngón tay truyền đi, khiến đầu quả tim của cô run lên, tình cảm cầm tù nhiều năm thiếu chút nữa kìm nén không được mà phun trào ra.
Tay cô run run.
Anh có lẽ là đã nhận ra, bàn tay nâng tay nhỏ của cô, giúp cô cầm ổn ly rượu.
Da thịt mu bàn tay tinh tế, cảm giác được đầu ngón tay anh hơi lạnh cùng ướŧ áŧ, chọc đến trái tim cô đập bịch bịch, thiếu chút nữa thét chói tai ra tiếng.
Ở khoảnh khắc anh thu hồi tay, cảm giác mất mát nồng đậm nảy lên trong lòng, cô âm thầm than tiếc: Quá nhanh.
Cô còn muốn ở bên cạnh anh nhiều hơn chút, đáng tiếc lại tìm không thấy lý do.
Sau khi cô nói lời cảm ơn, liền xoay người muốn chạy, nhưng cổ tay tinh tế trắng nõn rũ tại bên người bỗng nhiên bị người khác một phen túm chặt.