Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 10: Hiện trường đầu tiên

Giản Tĩnh đi tới đi lui ở hiện trường vụ án tìm kiếm điểm đáng ngờ.

Lavabo bên ngoài không thể nói là sạch sẽ hay dơ được, trên mặt bàn có mấy sợi tóc rụng, vòi nước kiểu dáng xưa, trong chậu nhỏ có hai giọt son kem đã khô.

Cô nhớ rõ số màu này, hẳn là của Đường Vũ Nhiên, chứng tỏ cô ấy quả thực đã từng dặm lại lớp trang điểm.

Bên trong, cách cánh cửa chính là phòng vệ sinh, phía sau cửa có cây lau nhà và thùng nước.

Cô đi tới xem thử, phát hiện mảnh vải dưới cây lau nhà có vết máu đỏ còn sót lại, đến sát vào ngửi thử, mùi hôi thối nồng nặc che đi tất cả.

Lại đi phòng thứ ba xem xét.

Hiện trường tử vong của Đường Vũ Nhiên có máu lan rộng, cảnh tượng rất dễ khiến cho người ta sợ hãi, có thể dọa đến rất nhiều người dân bình thường.

Nhưng cố tình Giản Tĩnh đã đạt được kiểm tra tri thức đơn giản, trong mắt cô, vết máu trong phòng cách vách chỗ nào cũng đầy ba chữ ‘không khoa học’.

Đầu tiên, trên người Đường Vũ Nhiên có mấy miệng vết thương, chảy ra lượng máu tươi lớn, không có hung khí, nhìn ra hẳn là bị vũ khí sắc bén đâm bị thương.

Nếu nơi này là hiện trường đầu tiên, như vậy lúc hung thủ rút hung khí ra, hẳn là sẽ phun ra lượng máu rất lớn, hình thành phạm vi vết máu bắn ra ở hiện trường, cũng chính là dưới áp lực trong cơ thể mà máu sẽ bị bắn ra.

Đường kính giọt máu bình thường nhỏ hơn 4 mm, hình thành hình tròn bất quy tắc, trừ điểm này ra, xung quanh cũng nên có những giọt máu nhỏ khác.

Nhưng phòng cách vách máu nhiều thì nhiều đó, vết máu trên cánh cửa và vách ngăn đều kéo một cái đuôi thật dài.

Đây là điển hình cho vết máu bị nhỏ giọt, dưới sự tác động của hung khí hoặc tứ chi chuyển động gây ra xuất huyết mới có thể xuất hiện.

Chẳng lẽ Đường Vũ Nhiên vừa chảy máu, vừa khiêu vũ ở trong WC sao?

Ngoài ra, vết máu nhiều nhất là vết máu bị lau đi, một đống dấu tay máu đáng sợ.

Trên tay Đường Vũ Nhiên quả thật có lưu lại vết máu, nhưng thử nghĩ xem, cả người bị thương nặng ở trong WC, bản năng cầu sinh nhất định sẽ khiến cô ấy mở cửa, đi ra ngoài xin giúp đỡ, mà không phải nổi điên ở trong WC để lại nhiều dấu tay máu đến vậy.

Mấu chốt là, chốt cài cửa không có máu.

Không thể tưởng tượng nhất chính là, thời gian trôi qua nhanh như vậy, mà ở hiện trường, vết máu vẫn chưa từng đông lại.

Phải biết rằng, tốc độ máu đông lại rất nhanh, lâu như vậy mà không đông lại, hoặc là Đường Vũ Nhiên có bệnh bạch cầu, hoặc là… Đống máu này thoạt nhìn giống như ‘máu’, nhưng không phải là máu chân chính.

Giản Tĩnh để sát vào ngửi thử, cảm thấy mùi máu tươi quả thật quá ít.

Gϊếŧ con gà cũng chẳng có chút mùi như vậy đâu.

Đây không phải máu, đây là đạo cụ đi? Theo cô biết, có đôi khi vì để quay cảnh đổ máu, cần phải dùng đến một số dạng máu đặc thù, có thể là huyết heo hoặc máu dê, sau khi thêm vào thuốc chống đông máu thì có thể luôn giữ tươi mới được.

Đường Vũ Nhiên trên tay có máu giả, lại so sánh với dấu tay máu trong phòng cách vách, lớn nhỏ trùng khớp.

Giản Tĩnh phán đoán, Đường Vũ Nhiên không biết xuất phát từ nguyên do gì lại sắp xếp hiện trường giả như vậy để làm loạn, chẳng lẽ là muốn đùa giỡn? Nhưng cuối cùng thành hiện trường giả dối bảo vệ cho cái chết của cô ấy.

Chẳng qua ngoài máu giả ra, có vài giọt máu đã khô, dường như máu thật.

Mấy vết máu này đường kính khoảng 5 mm, là trạng thái điển hình của vết máu, hình tròn hoàn hảo, hơn nữa còn dính không đều trên gờ ráp.

Dưới trạng thái yên tĩnh này, vết máu ở gà ráp nhỏ giọt dài ngắn đều nhau, nếu hoạt động thì sẽ không phải như vậy.

Căn cứ vào dài ngắn của gờ ráp, có thể phán đoán phương hướng của vận động, vết máu này phần ngắn gần cửa, phần dài gần gờ ráp, nói cách khác, đây là giọt máu khi người đi từ ngoài vào.

Mặc kệ là hung thủ hay là Đường Vũ Nhiên tự lưu lại, không thể nghi ngờ rằng đây là một hiện thực.

Nơi này không phải hiện trường vụ án đầu tiên.

Hung thủ gϊếŧ Đường Vũ Nhiên, lại dọn cô ấy đến cái địa điểm ngụy trang gϊếŧ người này, lợi dụng một số tiểu xảo ở cửa phòng cách vách, ngụy trang thành cảnh tượng phát hiện vụ án.

Người đó trước khi rời đi, lau vết máu khác đi, lại không lưu ý máu thật để lại ở phòng cách vách.

Giản Tĩnh đi ra khỏi WC, cẩn thận lưu ý hai bên vách tường, cuối cùng ở đi đến bên cạnh cầu thang thông xuống dưới, lại tìm thấy một vết máu.

Dưới WC nữ chính là WC nam, hay là… Cô quẹo vào WC nam.

Gì cũng không có.

Cũng đúng, Đường Vũ Nhiên chết ở WC nam quá kỳ quái, một cô gái rất khó mà dưới tình huống vô duyên vô cớ đi vào WC nam. Hơn nữa WC lúc nào cũng đều có khả năng có người tới, hung thủ không lý chọn nơi này để gϊếŧ người cả.

Vậy hiện trường đầu tiên của vụ án ở đâu?

Trong toàn nhà đều là phòng học, động thủ ở bất kỳ chỗ nào đều sẽ lưu lại lượng máu lớn.

Giản Tĩnh cưỡi ngựa xem hoa, quan sát mỗi phòng học một lần, đều không thu hoạch được gì. Nhưng ở trong WC nữ lầu hai lại phát hiện một số dấu máu khả nghi.

Xung quanh toilet có đọng lại chút máu.

Nhưng vết máu bên trong WC nữ là gì cũng không dễ nói, không nhất định là do Đường Vũ Nhiên để lại.

Cho dù thế thì nơi này cũng chưa chắc là hiện trường đầu tiên… Nếu như gϊếŧ người do kích động, đại biểu cho đối phương cùng đường ở chỗ này hoặc chỉ do ngẫu nhiên gặp phải, người hiềm nghi kia nhất định là nữ sinh, nhưng sức lực của Tả Hinh có thể khiêng cô ấy lên lầu sao? Nếu đã ủ mưu, nên làm ở WC lầu bốn, không có ai lầu của mình thì không đi lại chạy xuống hai tầng lầu để giải quyết, trừ phi WC lầu bốn bị hỏng rồi.

Nhưng cô vừa kiểm tra qua, không phát hiện WC lầu bốn có vấn đề.

Khả năng bên ngoài phòng càng cao hơn.

Cần phải quay về nhìn lại thi thể của Đường Vũ Nhiên.

Giản Tĩnh lên lầu bốn lần nữa, mang theo bao tay dùng một lần, kiểm tra xác chết của Đường Vũ Nhiên. Thi thể của cô ấy dường như có chút cứng, nhưng bởi vì không có được tri thức pháp y, nên không cách nào đoán được thời gian tử vong cụ thể, chỉ có thể tiền hành phán đoán từ các dấu vết khác.

Trên tóc và quần Đường Vũ Nhiên cũng không ẩm ướt, bởi vậy, cô ấy có khả năng tử vong trước khi mưa và bị hung thủ mang về tòa nhà. Đế giày và góc áo có dính chút bùn đất, mà gần khu dạy học đều là nền xi-măng, chỉ có ở hoa viên nhỏ sau tòa nhà mới có thể dính vào được.

Cô ấy hẹn người kia ở chỗ đó?

Từ từ.

Giản Tĩnh kinh ngạc phát hiện, bao tay dùng một lần nhìn vết máu nhạt.

Cô kiểm tra lại lần nữa, sau ót Đường Vũ Nhiên phát hiện một miệng vết thương khá ẩn, máu đã đông lại, còn phát hiện một số vụn bùn đất li ti. Đây là vết thương trí mạng, vết dao da^ʍ là sau khi chết mới có?

Thiếu đi kiến thức nên hoàn toàn không thể nào phán đoán.

Đầu Giản Tĩnh căng cứng, đành phải về phòng học trước.

Đẩy cửa vào, Tả Hinh lập tức mách lẻo: “Vương Hạo cậu ta tránh ra rồi, cậu xem đoạn ghi hình này.” Cô ấy không đợi Giản Tĩnh phản ứng lại, tay chân lanh lẹ mà mau vào đến phút thứ 22:35, trên màn hình xuất hiện ngay cảnh tòa dạy học.

“Cậu xem nơi này.” Tả Hinh cũng là người yêu thích trinh thám, quan sát tinh tế tỉ mỉ: “Góc trái bên dưới có bóng dáng của cậu ta, nhưng mà lúc phút thứ 36, bóng dáng đó đã biến mất, mấy phút tiếp theo cũng không còn xuất hiện nữa.”

Camera Vương cãi lại: “Tôi đổi chỗ đứng không được à? Nơi đó muỗi nhiều muốn chết.”

Giản Tĩnh không tỏ ý kiến, chỉ là hỏi: “Có quay được lúc nào mưa không?”

“Quay được, 23:02 bắt đầu.” Tả Hinh nói.

Giản Tĩnh tính nhẩm nhanh trong lòng, rất tốt, người hiềm nghi cũng chưa kịp rửa sạch.

Cô sờ cằm, nói với camera Vương: “Ngại quá, cậu cởi giày ra để tôi xem thử.”

“Dựa vào cái gì phải cho cô xem?” Camera Vương phản ứng kịch liệt.

Lúc này chủ tịch câu lạc bộ Hồ cảm thấy không đúng, nghiêm túc nói: “Anh Vương, anh phản ứng lớn như vậy làm gì?”

“Cô ấy nghi ngờ anh, anh cũng sẽ giống tôi như vậy thôi.” Camera Vương lạnh lùng nói.

Giản Tĩnh đang lo lắng làm sao để thuyết phục, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, nam chính La và đạo cụ Đặng đã trở lại. Hai người chưa vào cửa đã nghe thấy hai bên đang tranh chấp, không khỏi hỏi: “Các người đang làm gì?”

“Các người có tìm thấy manh mối không?” Giản Tĩnh hỏi.

Đạo cụ Đặng đặt một cánh của con bướm khảm trong thủy tinh lên trên bàn: “Ở phía sau hoa viên nhỏ tìm được thứ này, là thứ trên bông tai của Đường Vũ Nhiên.”

Giản Tĩnh mới vừa kiểm tra qua thi thể, xác nhận trên bông tai của cô ấy thiếu mất một chiếc cánh: “Đường Vũ Nhiên đi qua hoa viên nhỏ phía sau, ai hẹn cô ấy?”

Hồ và Tả Hinh đồng thời nhìn về phía camera Vương, trăm miệng một lời: “Anh cởi giày ra!”

Sắc mặt camera Vương xanh mét.

Nhưng mà, cậu ta biết rõ, lúc này càng từ chối, hiềm nghi càng lớn, nếu như khiến cho nhiều người tức giận, không chừng sẽ cùng tới đè cậu ta xuống tháo giày ra.

Sau khi cân nhắc lợi và hại, camera Vương lựa chọn cởi ra giày: “Chuyện này có thể chứng minh điều gì?”

Đế giày có dấu vết bùn đất.

“Đúng vậy, tôi từng đi qua hoa viên nhỏ, lấy cảnh chẳng lẽ không cần đi xem khắp nơi sao?” Cậu ta mang giày vào, vẫn biện giải như cũ.

Đạo cụ Đặng rũ mắt tự hỏi một lát, đột nhiên nói: “Lúc trước tôi đi rửa tay bèn đến nhà vệ sinh, nhìn thấy Đường Vũ Nhiên đi ở phía sau, anh chưa từng gặp qua cô ấy?”

“Khi nào?” Giản Tĩnh hỏi.

“Thuốc màu bị dính không dễ rửa, tôi giặt sạch cũng phải mất khoảng mười phút, sau khi giặt xong mới đi. Cửa sổ trong mặt kia vừa hay đối diện với ngã rẽ, tôi đã nhìn thấy Đường Vũ Nhiên đi qua bên kia.” Đạo cụ Đặng giải thích nói: “Vừa rồi tôi nhớ tới chuyện này nên nới kéo La đi ra sau xem thử.”

Nam chính La gật đầu, chứng thực lời của đạo cụ Đặng.

Chủ tịch câu lạc bộ Hồ phân tích: “Khoảng 22:20 đi, người ra ngoài tiếp theo chính là anh Vương đó, có phải anh hẹn gặp với Đường Vũ Nhiên không?”

“Đúng thì thế nào?” Ngoài dự liệu của mọi người, camera Vương thế mà thừa nhận. Cậu ta không kiên nhẫn nói: “Tôi với cô ấy có chút việc muốn nói, hẹn ở hoa viên nhỏ nói hai câu, tôi sắp xếp camera xong thì đi qua.”

Giản Tĩnh nhướng mày: “Nói chuyện bao lâu?”

“Hai, ba phút gì đó, chuyện chúng tôi nói rất đơn giản.” Camera Vương nói: “Hẳn là sau khi cô ấy trở về mới bị người theo tới WC gϊếŧ, không liên quan gì tới tôi.”

Giản Tĩnh như suy tư gì: “Vậy lúc cậu kêu Hồ xuống…”

“Đã nói xong rồi, tôi đi ngang qua hoa viên bên cạnh, cảm thấy bên kia có cây cối khá được, cho nên mới gọi cậu ta.” Camera Vương tự thuật trật tự rõ ràng, trước sau hợp lý: “Anh Hồ, lúc anh xuống dưới, tôi ở dưới tán cây đi?”

Chủ tịch câu lạc bộ Hồ gật đầu.

Tả Hinh nói: “Sau đó các người tách nhau ra?”

Chủ tịch câu lạc bộ Hồ bất đắc dĩ mà gật đầu lần nữa.

Tả Hinh làm thủ thế ‘cậu xem đi’, giọng điệu bình đạm: “Việc này không thể đại biểu cho điều gì.”

Giản Tĩnh trái ngược với cô ấy, cô cảm thấy camera Vương thừa nhận việc gặp mặt ở hoa viên nhỏ, ngược lại làm giảm đi hiềm nghi của cậu ta, tuy rằng lúc trước cậu ta che giấu gặp mặt với Đường, nhưng suy xét đến cái chết của Đường, loại tâm lý tị hiềm này có thể lý giải được, nhưng nếu hiện trường vụ án đầu tiên là hoa viên, sau khi camera Vương thừa nhận, hiềm nghi sẽ gia tăng mạnh hơn.

Cậu ta hoàn toàn có thể nói bùn đất bị dính từ chỗ khác, tỷ như trước khi đến đây hôm nay, không cần phải mạo hiểm thừa nhận.

Từ đó xem ra, lời nói của cậu ta có thể tin được, khoảng 22:40, Đường Vũ Nhiên còn sống. Kế tiếp, chủ tịch câu lạc bộ Hồ, Tả Hinh, nam chính La và đạo cụ Đặng lần lượt rời đi, ai có khả năng là hung thủ gϊếŧ người nhất?