……
Gánh nặng của tình yêu.
Trong lòng Lương Tiêu rối rắm, sờ sờ cổ, dập tắt suy nghĩ tìm một sợi dây màu đỏ trong đầu.
Nếu cái này được xỏ vào sợi dây màu đỏ, e rằng nó không phải là mặt dây chuyền.
Mà là áo giáp.
Nhìn qua kích thước của chùm chìa khóa, vừa nghĩ đến Hoắc tổng cậu liền lấy ra đếm đếm, cậu không còn tâm trí mà nghĩ về Hoắc tổng.
Đoàn Minh thấy cậu ngẩn ngơ suy nghĩ, đưa tay lắc lắc một chút: “Nghĩ gì vậy?”
Lương Tiêu không dám đeo lên cổ, lẩm bẩm: “…Hoắc tổng rất tin tưởng tôi.”
Dù gì cậu là một Omega, cũng là Omega đã từng cầm “Từ điển chuyên về kiến thức y học ngày nay” đập lên đầu Hoắc tổng.
Bây giờ Hoắc tổng đưa cho cậu 300 chiếc chìa khóa, cho dù bỏ vào trong túi nilon, hay là lấy dây thừng xâu lại thành một chuỗi, một khi quay tròn ném ra ngoài…
Đập vào tường có thể thủng một lỗ to bằng cái bát.
Lương Tiêu sợ dọa đến người đại diện, lắc lắc đầu, đè xuống mấy suy nghĩ vẩn vơ: “Phòng ngủ…”
Lương Tiêu “khụ” một tiếng: “Phòng ngủ chính là cái nào?”
Trên chìa khóa đều có nhãn dán, Đoàn Minh tìm sơ qua, đưa cho cậu một cái.
Lương Tiêu tương đối thận trọng, suy xét kỹ lưỡng: “Phòng ngủ phụ đâu?”
Đoàn Minh lục lọi rồi đưa qua.
Lương Tiêu hít sâu một hơi, nhịp tim nhanh hơn bình thường, phẩy phẩy tay: “Có phòng cho khách không?”
Đoàn Minh xoay người đưa qua.
Lương Tiêu ho khan một tiếng, nuốt nước bọt: “Phòng sách—“
Đoàn Minh đưa qua.
Lương Tiêu nhỏ giọng: “Phòng làm việc…”
Đoàn Minh ngạc nhiên: “Cậu còn muốn ở phòng làm việc?!”
Lương Tiêu xấu hổ không dám nói ra khỏi miệng, tâm tư bị một câu của người đại diện xuyên thấu, cắn chặt môi, từ vành tai xuống cổ đỏ bừng rất nhanh.
“Muốn.” Lương Tiêu chẳng thèm quan tâm nữa, “Không được sao!”
“…Được.” Đoàn Minh gật gật đầu, “Dù sao cũng cần có lý tưởng.”
Đoàn Minh vỗ vỗ bả vai của cậu: “Nói không chừng có một ngày, hai người các cậu sờ từ phòng ngủ chính đến phòng ngủ phụ, hôn đến phòng ngủ cho khách, lăn đến phòng sách, sau đó Hoắc tổng sẽ bế cậu vào phòng làm việc.”
Lương Tiêu: “…”
Đoàn Minh qua cơn ngứa miệng, không làm khó cậu nữa, cầm kịch bản lên: “Nói chuyện chính.”
Bối cảnh của “Vân Kỳ” là hư cấu, nhân vật chính xuất thân từ Hầu phủ Trấn Viễn, cháu đích tôn của đương kim hoàng hậu, tiểu Hầu gia lá ngọc cành vàng.
“Khi hắn sinh ra, vừa đúng dịp sao Bạch Hổ chuyển động, Trấn Viễn hầu cho rằng hắn mang điềm xấu, bỏ mặc đặt ở ngoài sân.”
Đoàn Minh: “Hoàng hậu nhìn không nổi, dứt khoác ôm vào trong cung từ bé, chiều chuộng, nuôi nấng như hoàng tử.”
Lương Tiêu ra sức đè nén tâm trạng, lên tiếng, nhấn hạ cửa sổ xe hóng gió.
“Không có gò bó như hoàng tử, thiên phú của hắn lại tốt, từ hoàng thượng hoàng hậu đến chủ tử, không ai không quen hắn.” Đoàn Minh nói: “Được nuông chiều quá độ, đứa trẻ rất nghịch ngợm, cả hoàng cung không có mái nhà nào mà hắn chưa từng giẫm qua.”
Đoàn Minh có lòng lật vài tờ kịch bản, “Hoàng thượng tiếp kiến sứ thần, triều đình ca hát lễ nhạc, hắn trộm hạt dẻ ngồi trên nóc Chiêu Minh điện ăn.”
Lương Tiêu khẽ thở dài.
“Làm sao vậy?” Đoàn Minh hỏi, “Không muốn lên mái nhà hay không muốn ăn hạt dẻ?”
Lương Tiêu muốn được bế vào phòng làm việc, ho nhẹ một tiếng để bình tĩnh: “Không phải.”
Lương Tiêu đã trò chuyện với đạo diễn về kịch bản cả một ngày, gần như đã quen thuộc với cốt truyện: “Hắn không những trộm hạt dẻ, mà còn trộm lấy một bó pháo hoa lớn, nửa đêm bày ra chơi.”
Không giống với Vân Liễm, đây là một vai diễn hoàn toàn nổi trội trong giai đoạn đầu, thiếu niên hăng hái tiên y nộ mã, có lẽ ở trong cung đã quen với việc vô pháp vô thiên, lại kinh tài tuyệt diễm đến nỗi không người nào có thể cáu kỉnh với hắn.
Đoàn Minh nắm được tiểu sử của nhân vật cũng chỉ đến phần này, quả thật không kiềm chế được tò mò: “Sau này thì sao, sẽ thế nào?”
Lương Tiêu: “Chết rồi.”
Đoàn Minh: “…”
Lúc trước Lương Tiêu diễn cảnh bị tra tấn, kỳ thật cũng đã cảm thấy có điềm, thở dài một hơi: “Bọn họ thích nhìn quần áo của tôi đều là lỗ thủng, trên ngực có vết thương, toàn thân đầy máu, hấp hối bò trong tuyết.”
Đoàn Minh không biết có nên khen cậu hiểu rõ vị trí của bản thân hay không: “…Ừm.”
Mấy ngày nay Đoàn Minh thay cậu canh chừng Weibo, ấn tượng với số liệu vô cùng sâu sắc. Đoạn phim Vân Liễm bị tra tấn kia lượt like, comment, share đều là cao nhất, bây giờ ở dưới blog chính thức của đoàn phim còn có không ít kiến nghị, mong rằng đoàn phim có thể quay thêm một vài cảnh nữa về chủ đề này.
Đoàn Minh ho một tiếng: “Càng ngược—càng có khí phách.”
Lương Tiêu: “Thật ư?”
Trong lòng Đoàn Minh thầm nói làm sao có thể, bọn họ chính là mê cơ thể của cậu: “Thật đó.”
Lương Tiêu cảm thấy được an ủi một chút, yên tâm gật đầu, mở kịch bản ra một lần nữa.
“Vân Kỳ” cái tên này lấy từ “Cửu Ca” của Khuất Nguyên, mang cờ mây và hình con rắn, coi mây như ngọn cờ quyết liệt cho cuộc viễn chinh, ẩn chứa tinh thần chiến đấu chinh phạt lạnh thấu xương.
“Hắn dẫn binh năm mười sáu tuổi, hễ đánh thì đều thắng trận.” Lương Tiêu: “Còn chưa trưởng thành, hoàng thượng đã muốn phong một chức vị hầu tước cho một mình hắn, nhưng vào lúc này, nhà bọn họ lại cuốn vào cuộc chiến tranh giành quyền kế vị.”
Bản thân hoàng hậu không có con nối dõi, Trấn Viễn hầu quy phục Lục hoàng tử, sạch sẽ hay ô uế đều làm qua, trên tay dính quá nhiều máu, cuối cùng phạm vào thiên uy.
Hoàng hậu lúc này vốn đã mang theo bệnh, đột nhiên nghe thấy tin tức chấn động, từ giã trần đời.
Hầu phủ Trấn Viễn một khi bị lật đổ, tịch thu tài sản, tru di tam tộc, chỉ có duy nhất một tiểu Hầu gia chưa được đội mũ quan chạy thoát.
Đoàn Minh suy đoán theo bản năng: “Nhiều năm sau, hắn trở về báo thù, rửa sạch oan ức, khiến nhiều người trước đây nợ máu phải trả bằng máu?”
“Không có, Hầu phủ Trấn Viễn bị lật đổ không hề oan.” Lương Tiêu lắc đầu, “Nhà bọn họ cố gắng lấy lòng người có quyền lực vì lợi ích làm xáo trộn mọi thứ, loại trừ những người không cùng phe phái với minh, hắn lớn lên ở trong cung, cũng không biết.”
Lương Tiêu lật lại kịch bản: “Hắn trốn đến năm thứ năm, biên giới cấp báo tình hình khẩn cấp.”
Lúc này hoàng thượng đã trở thành tiên đế, Tân hoàng đế lên ngôi, chính là Lục hoàng tử mà Trấn Viễn hầu quy phục năm đó.
Nền tảng của Tân hoàng đế không vững, muốn danh chính ngôn thuận, những người đi theo hắn năm xưa đều bị nhổ bỏ tận gốc, lau chùi sạch sẽ, đương nhiên cũng sẽ không bỏ sót tàn dư của Hầu phủ Trấn Viễn.
“Trong triều hỗn loạn, không một ai có thể dẫn binh ra trận.”
Lương Tiêu: “Hắn vó ngựa, bị triều đình liên tiếp đuổi gϊếŧ, máu và người lăn hai ngàn dặm đường.”
Biên cương loạn lạc, binh tan như núi đổ. Vị tướng trẻ tuổi bất khả chiến bại năm đó mang theo trên người đầy vết thương và vệt máu, đơn thương độc mã lấy mây làm cờ, kiên định huy động tàn binh, tập hợp được mấy trăm người.
Mấy trăm người tàn binh này, một đường băng qua chiến trường, chặn quân địch ở biên giới Tây Bắc.
“Người truy đuổi hắn không gϊếŧ hắn, giúp hắn phòng thủ phía sau lưng.” Lương Tiêu: “Hắn thúc ngựa suốt mấy đêm liền, đuổi theo ba mươi dặm đường, một thương đâm chết người đứng đầu Nhung địch, bị trăm mũi tên xuyên thành cái rây.”
Đoàn Minh không được mà đau theo: “Vậy là hết rồi sao?”
“Còn một chút nữa.” Lương Tiêu nhìn qua kịch bản, “Khi người phụ trách truy đuổi hắn đuổi đến, hắn nằm trên nền tuyết thấm đẫm máu, dựa vào tảng đá, đốt pháo hoa cho bản thân chơi.”
“…” Lương Tiêu cố gắng nhịn xuống, nhưng vẫn không kiềm được: “Tại sao nhất định phải có tuyết?”
“Đẹp.” Đoàn Minh thúc dục cậu: “Sau đó đâu?”
“Những người đó muốn dẫn hắn đi trị thương.”
Lương Tiêu: “Hắn không cho động, ngại đau.”
Đoàn Minh gấp muốn chết: “Sau đó---“
Lương Tiêu lắc đầu: “Không có sau đó.”
Đoàn Minh sững sờ.
Lương Tiêu nhìn lại lần nữa, khép kịch bản lại.
Máy quay kết thúc ở cảnh này.
Tuyết màu đỏ thẫm, trong đống pháo hoa còn sót lại, vị tướng trẻ tuổi một mình cưỡi ngựa ra sức xoay chuyển tình thế cuối cùng đã kiệt sức mà nhắm mắt lại.
Tiểu Hầu gia năm đó – người đã quen với vô pháp vô thiên, cúi đầu oán giận một chữ “Đau.”
-
“Lương tiên sinh thảo luận xong kịch bản, sẽ trở về.”
Quản gia nhìn thời gian: “Muốn ra cửa đón cậu ấy không?”
Hoắc Lan mở sách ra: “Không cần.”
Quản gia nhìn quyển sách trong tay anh, hắng giọng một tiếng, đi về phía cửa không chút lưu tình: “Lương tiên sinh chưa quen đường, tôi vẫn nên—“
Hoắc Lan: “Năm 1645.”
Quản gia: “…”
Hoắc Lan lật thêm hai trang, nhăn chặt mày: “Công hội Anh Quốc, Bắc Ireland, Armagh…”
“Hoắc tổng.” Quản gia lập tức mở miệng, “Chắc là Lương tiên sinh không thích “Lược sử thời gian”.”
Hoắc Lan trầm mặc, khép sách lại.
Quản gia cùng anh đi chọn sách một buổi chiều, trơ mắt nhìn Hoắc tổng của bọn họ chọn từ “Loài người sinh ra” đến “Nguồn gốc của vũ trụ”, thật sự rất muốn ra ngoài hít thở không khí, chào đón Lương tiên sinh sắp trở về.
Quản gia nhìn anh, có chút do dự: “Sao ngài lại muốn chọn ở chỗ này…”
Phòng sách này cũng không phải là của Hoắc Lan, là sách mà tiên sinh và phu nhân để lại trước đây. Phu nhân cảm thấy hứng thú với rất nhiều lĩnh vực, tiên sinh liền kêu người làm một tường sách, mấy sách kinh tế học sợ phu nhân xem không hiểu, đều cố ý chọn “Chiến tranh tiền tệ” loại tác phẩm diễn giải dễ hiểu, phổ thông một chút.
Bản thân Hoắc Lan cũng có phòng sách, quản gia không hiểu vì sao anh không đi: “Sách của ngài, không phải ngài càng biết nhiều hơn một chút sao?”
Hoắc Lan: “Cậu ấy không thích.”
Quản gia sửng sốt: “Vì sao?”
Hoắc Lan lắc đầu, đem quyển sách kia đặt lại trên giá sách, xoay người rời khỏi phòng sách.
Quản gia đóng cửa lại, vội vàng đuổi theo, đang muốn nói chuyện, ngoài cổng biệt thự bỗng nhiên phảng phất một trận huyên náo.
Quản gia nhíu mày, túm lấy một bảo an đang hấp tấp chạy qua: “Xảy ra chuyện gì?”
Bảo an muốn nói lại thôi, lúng ta lúng túng đối diện với ánh mắt của Hoắc Lan, chỉ chỉ ngoài cửa sổ.
Quản gia nhìn thoáng qua bên ngoài, trong lòng chùng xuống.
Đội trưởng đội bảo an chạy tới, nhìn thấy Hoắc Lan, khó khăn lắm mới kìm được mấy lời muốn nói, vội chào hỏi, nhanh chóng kéo quản gia đi.
“Là mấy chi nhánh hay phụ trách chăm sóc Hoắc tổng năm đó.”
Đội trưởng đội bảo an kéo ông một đường tới tận cầu thang, thấp giọng lo lắng: “Sao lại thế này, là bởi vì Hoắc tổng đem chìa khóa của mình cho Lương tiên sinh sao?”
Quản gia bình tĩnh lắc đầu: “Liên quan gì đến bọn họ.”
Quản gia nghẹn hai giây, trong lòng vẫn có chút chua xót: “Hoắc tổng cũng không đưa chìa khóa của mình cho Lương tiên sinh, chìa khóa mà Hoắc tổng đưa là của tôi.”
Đội trưởng đội bảo an: “…”
Dạo gần đây không hiểu sao trong biệt thự lại rất phổ biến những cái ôm an ủi, đội trưởng đội bảo an là một người có ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh, chần chừ hồi lâu, mới nhắm chặt mắt lại vươn cánh tay về phía ông.
Quản gia đành phải cắt lại một bộ mới, thở dài một hơi, dịch cánh tay của cậu ấy ra: “Chắc là chiêu trò gây rối của Long Đào.”
Quản gia phụ giúp việc trong công ty đã lâu, ông rất quen thuộc với những thủ đoạn này: “Hôm nay gây náo loạn, ngày mai sẽ lên hot search. Hào môn tranh chấp, Hoắc thị ức hϊếp chi nhánh, chặn con đường sống của các công ty con.”
Như việc giao thiệp trong giới kinh doanh, nghiêm khắc như Hoắc Lan chỉ dùng thủ đoạn thương mại, chỉ ra điều kiện một cách khôn khéo chứ không dùng những chiêu trò bẩn, không bao giờ hại người vô tội, không bao giờ liên lụy đến người nhà, nhưng cũng rất hiếm khi.
Long Đào ngày càng suy yếu, nếu như trực tiếp ra mặt đối đầu thì chiếm không đến nửa phần ưu thế, vậy nên mới phải dồn hết sức lực đánh vào những nơi ánh sáng không chiếu tới.
“Long Đào xúi giục chi nhánh của chúng ta đến làm loạn?”
Đội trưởng đội bảo an không thể tưởng tượng nổi mà mở to mắt: “Vậy rồi mấy người này cũng đến thật?”
Đội trưởng đội bảo an không thể hiểu được: “Đều là người một nhà, có phước cùng hưởng, có họa cùng chia.”
“Tôi có đi hỏi qua, có tình huống gì sẽ làm cho Alpha xuất hiện biến thể đặc biệt.”
Quản gia trầm mặc hồi lâu: “Phía bệnh viện nói, phần lớn là bởi vì tuổi nhỏ lúc phân hóa quá mức nguy hiểm, từng có trường hợp nguy hiểm đến tính mạng.”
Từ trước đến giờ đội trưởng đội bảo an chưa từng nghĩ tới sẽ có liên quan đến chuyện này, nghe vậy liền kinh ngạc: “Nhà bọn họ--”
“Năm đó khi Hoắc tổng được gửi nuôi ở chi nhánh, tuổi còn rất nhỏ, bản thân cũng không biết vì sao lại thành ra thế này.”
Quản gia: “Nhà bọn họ nhận báo cáo kiểm tra sức khỏe của Hoắc tổng, cũng không biết sao?”
Sau lưng đội trưởng đội bảo an toát ra một lớp mồ hôi hột.
Quản gia nói nhỏ: “Cơ thể của phu nhân lúc đó, vốn dĩ không thích hợp để sinh thêm con.”
Đối với mấy người họ hàng trước đây mà nói, tiên sinh và phu nhân có ý định lui về, không có ai kế thừa nhà chính, người trong dòng họ hiểu rõ sớm muộn gì sản nghiệp cũng phải phân chia cho các chi nhánh cấp dưới.
Mà trở ngại duy nhất chính là vị thiếu gia trầm mặc, quái gỡ nhưng lại có tư chất hơn người kia.
Giọng nói của đội trưởng đội bảo an có hơi khàn: “Vậy bọn họ cũng không cần làm đến mức như thế này--”
“Bọn họ sẽ không chủ động xuống tay.”Quản gia nói, “Nhưng nếu như Hoắc tổng có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ cũng sẽ không quản.”
Quản gia: “Thậm chí…sẽ nghĩ cách giấu diếm.”
Hoắc Lan lúc nhỏ có ẩn chứa những nguy hiểm trong người, có thể ngay cả bản thân anh cũng không nhận thức được, nhưng kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện cũng không thể không có biểu hiện.”
Bệnh nhân còn nhỏ, bệnh viện sẽ chọn cách thông báo, chỉ có người giám hộ là người thân của bệnh nhân lúc ấy.
“Bọn họ không nói cho Hoắc tổng, cũng không nói cho tiên sinh và phu nhân, đem chuyện này giấu đi.”
Đáy lòng đội trưởng đội bảo an rét run: “Nếu vậy…lỡ như năm đó Hoắc tổng ở Giang Nam xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…”
Nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, những tài sản này chắc chắn sẽ được phân chia cho các chi nhánh thừa hưởng.
Long Đào vốn đã hay làm những chuyện mờ ám như vậy, chưa hẳn không có khả năng tra ra được ngọn nguồn năm đó.
Mặc dù không bị điều tra ra, Hoắc Lan bình an vô sự trở về đế đô, tiếp quản nhà họ Hoắc, lúc trước chuyện này đã trở thanh một con dao vĩnh viễn treo trên đỉnh đầu các chi nhánh.
Đội trưởng đội bảo an chợt bừng tỉnh: “Hoắc tổng có biết không?”
Quản gia không trả lời: “Đuổi họ đi.”
Đội trưởng đội bảo an hơi sốt ruột: “Hoắc tổng…”
Quản gia không nói gì thêm, xoay người bước nhanh lên lầu.
Hoắc Lan vẫn đứng ở trước cửa sổ như cũ.
Sắc trời đã tối đến mức không thể nhìn rõ, trong quanh ảnh mơ hồ, đôi vai anh vẫn lộ ra vẻ sắc lạnh như cũ.
Quản gia đi về phía anh, nói nhỏ: “Hoắc tổng.”
Hoắc Lan nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt lạnh nhạt.
Quản gia cũng trầm mặc theo.
Rất có khả năng…Hoắc Lan biết.
Có thể Hoắc Lan năm đó còn nhỏ không hay biết, nhưng sau khi trở về Hoắc gia, Hoắc Lan là người luôn có cách để đạt được mục đích, nắm chắc cục diện trong tay, không có tí sơ hở nào, chắc chắn đã biết rõ tất cả chuyện xảy ra trước đó.
Biết rõ lúc trước không chỉ riêng cha mẹ đối xử lạnh nhạt với anh mà ngay cả những họ hàng chăm sóc anh cũng muốn mạng sống của anh.
Không có bất cứ chút ấm áp và tử tế nào là thật.
Quản gia nhìn thời gian, khẽ nhắc nhở anh: “Hoắc tổng, Lương tiên sinh sắp về rồi.”
Hoắc Lan ngước mắt lên.
“Bọn họ sẽ đuổi người đi ngay.” Quản gia thấy anh có phản ứng, vội vàng nói tiếp, “Sẽ không để Lương tiên sinh nhìn thấy.”
Hoắc Lan gật đầu: “Đi đón Lương tiên sinh.”
“Bây giờ sao?” Quản gia sửng sốt, có hơi chần chừ, “Vậy ngài…”
Hoắc lan xoay người, đi đến cuối cầu thang, bước vào một căn phòng không hề bắt mắt, đóng cửa lại.
Quản gia đứng nhìn hồi lâu, khẽ thở dài, xoay người bước nhanh xuống lầu.
-
Đội trưởng đội bảo an từ trước đến nay ra tay không chút lưu tình.
Lúc Lương Tiêu đến biệt thự, trước cổng đã được dọn sạch sẽ, không nhìn ra được chút dấu vết có người từng đến gây sự.
Quản gia đứng ngay cổng chào đón cậu: “Lương tiên sinh.”
“…” Lương Tiêu vác chùm chìa khóa, bị giật mình một phen: “Cũng không cần…”
Cũng không phải là cậu không biết đường.
Cho dù là cho thuê toàn bộ biệt thự, cũng không cần phải mỗi ngày khi về nhà có quản gia lớn tuổi đặc biệt tiếp đón.
Quản gia giật giật khóe miệng: “Ngài coi như Hoắc tổng chờ sốt ruột.”
Lương Tiêu ngẩn người, khẽ nhíu mày.
“Ngài vất vả rồi.” Quản gia giúp cậu nhận chìa khóa, “Bàn bạc có thuận lợi không? Nghe nói bộ phim này cũng là của một đạo diễn rất nghiêm khắc, đòi hỏi vô cùng cao…”
Lương Tiêu hơi ngạc nhiên: “Hoắc tổng làm sao vậy?”
Quản gia thở phào nhẹ nhõm: “…Xảy ra chút chuyện.”
Lương Tiêu đã cất tất cả chìa khóa cần thiết trong túi, phần còn lại thật sự cầm không nổi. Lương Tiêu nhờ quản gia đưa cho vệ sĩ, giúp đem đến phòng để hành lý cho cậu.
Lương Tiêu nhờ Đoàn Minh đi phụ một tay, sau đó đi theo quản gia về phòng: “Chuyện gì?”
Quản gia không biết nên nói như thế nào: “Xem như…chuyện trong nhà.”
Quản gia có thể bịa ra chuyện Hoắc Lan lúc nhỏ một mình ngồi nhặt thư dưới trời mưa, nhưng khi thực sự gặp phải chuyện tàn nhẫn và độc ác như thế này thì lại không thể nói ra khỏi miệng.
Hoắc Lan nhìn có vẻ lạnh lùng, sắc bén nhưng thật ra đối với những người xung quanh rất khoan dung, nhưng cho dù có khoan dung đến nhường nào cũng không cho phép họ kể ra những chuyện quá khứ không mấy tốt đẹp đó cho người khác nghe.
Quản gia có chút do dự, không biết nên đem chuyện xưa thêu dệt thành cái dạng gì, cố gắng không làm Lương tiên sinh lung lay.
Lương Tiêu nhìn ông một hồi: “Hoắc tổng đâu?”
“Ở…” Quản gia ngập ngừng một lúc, cũng không nói rõ: “Trong một căn phòng.”
Lương Tiêu: “…”
Quản gia làm khó: “Lương tiên sinh.”
“Lời này của ngài.” Lương Tiêu nói, “Có 327 lựa chọn khả thi.”
Quản gia kinh ngạc: “Ngài đếm thật rồi?!”
Lương Tiêu mở miệng ho khan một tiếng.
Trên đường trở về có hơi kẹt xe, làm chậm trễ thời gian.
Sau khi đọc kịch bản, cậu lại có chút nhớ Hoắc tổng.
Quản gia thật sự không thể nói cho cậu biết, vô cùng kín miệng, im lặng một hồi ới dè dặt tiết lộ thêm: “Tâm trạng của Hoắc tổng không được tốt cho lắm.”
Lương Tiêu không đoán ra được: “Vậy nên bây giờ tôi đi qua đó.”
Quản gia: “…”
Quản gia cẩn thận suy nghĩ một lúc, thậm chí không biết phải phản bác như thế nào: “Đúng vậy, nhưng mà…”
Phòng mà Hoắc Lan vào là phòng sách phụ.
Từ trước đến nay Hoắc Lan luôn có yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân, sẽ không tùy tiện bước vào căn phòng đó, đã vào thì sẽ không cho phép người khác đi theo, cũng không cho phép bất kì người nào bước vào.
Bảo an lần trước liều linh xông vào đã thay chân luôn rồi.
Quản gia nửa muốn nói nửa lại không: “Hoắc tổng…không tiện cho lắm.”
Quản gia: “Ngài có thể chờ Hoắc tổng ở phòng ngủ không?”
Lương Tiêu đối với chuyện ngày cũng không có ý kiến, gật gật đầu.
Quản gia thở phào nhẹ nhõm: “Ngài yên tâm, sẽ không quá lâu đâu.”
“Hôm nay tâm trạng của Hoắc tổng không tốt.” Quản gia sợ cậu đa nghi, nhỏ giọng giải thích, “Thật sự nhịn không được…nên mới như vậy.”
“Thật sự không thể nói cho ngài biết Hoắc tổng ở đâu.” Quản gia nói nhỏ, “Ngài cũng ngàn vạn lần đừng đi tìm ngài ấy.”
Lương Tiêu nghe vậy nhíu mày: “Hoắc tổng sẽ đập phá đồ vật này nọ hả?”
“Phải.” Quản gia đành liều theo, “Còn sẽ ném người ra ngoài cửa sổ.”
Lương Tiêu: “…”
Quản gia thật sự sợ cậu vừa đẩy cửa ra liền bị Hoắc tổng làm cho đóng băng, vì vậy cố gắng nghiêm túc hết sức nói: “Còn sẽ…”
Lương Tiêu ho một tiếng: “Sẽ…đẩy người xuống sô pha đánh đòn hả.”
Bản thân quản gia cũng đã quên mất đoạn này mình đã bịa ra từ lúc nào: “Hả?”
Mặt Lương Tiêu có hơi nóng lên, đè nén ý nghĩ trong đầu xuống: “Không có gì.”
Quản gia: “Tóm lại…ngài ở trong phòng ngủ chờ một chút.”
Quản gia bảo đảm: “Một chút nữa là ổn rồi.”
Lương Tiêu gật đầu, không hỏi nhiều nữa, một mạch được ông đưa về phòng ngủ.
Hôm nay biệt thự vô cùng yên tĩnh, nhân viên công tác ngày thường tay chân nhanh nhẹn hôm nay hận không thể tàng hình, buồn bực làm chuyện của mình, chào hỏi cậu cũng cực kì nhỏ giọng.
Lương Tiêu đến cuối cùng cũng không hỏi được Hoắc tổng ở phòng nào, tắm rửa, lau tóc, thay đồ ngủ ra khỏi phòng tắm.
Một chút ánh sáng cuối cùng cũng lọt hẳn khỏi cửa sổ.
Thời tiết đêm nay không đẹp lắm, mặt trăng không chiếu sáng, ngọn đèn đường cũng tối tăm, lấp lóe, tia sáng chỉ thấp thoáng chiếu đến bệ cửa sổ.
Lương Tiêu đứng bên cửa sổ hồi lâu, thấy quản gia dẫn mọi người ra khỏi biệt thự.
Lương Tiêu mang theo kịch bản, ôm bộ đồ ngủ kia của Hoắc tổng ra ngoài, vòng đến phòng chứa hành lý, lặng lẽ vác ra 300 chiếc chìa khóa.