Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi

Chương 40

Cho đến lúc đến khách sạn, Đoàn Minh cũng chưa nói thêm lời nào.

Lương Tiêu thấp giọng quan tâm anh ta: “Đoàn ca, đừng nghĩ nhiều nữa.”

“Đều qua cả rồi, chỉ một lần này thôi.”

Lương Tiêu dựa người vào cửa, bảo đảm với anh ta: “Sau này tôi sẽ không gạt người nữa.”

Đoàn Minh nhăn chặt mi: “Tôi là bởi vì cái này sao?”

Lương Tiêu hơi giật mình, nghĩ nghĩ: “Học tập thật sự không được…… Nỗ lực.”

“Thật đấy.” Lương Tiêu sợ anh ta lại cho mình thêm mấy học bá nhân thiết, nên trước tiên thẳng thắn, “Không lừa anh đâu, tôi học lời kịch đều dựa vào tín niệm cùng trực giác……”

Đoàn Minh đang sầu muộn cũng bị cậu nói đến loạn cả lên, tức giận đầy người: “…… Tôi đây là đau lòng cho cậu!”

Lương Tiêu ngẩn người, không nói chuyện nữa.

“Cậu có biết Omega một khi pheromone bùng nổ cũng có thể mất mạng hay không?”

Đoàn Minh càng nghĩ càng sợ, hận không thể đem những lo lắng trong óc xả ra ngoài: “Cậu vẫn là lần đầu tiên! Chuyện đã xảy ra làm sao bây giờ?”

“Mạnh ảnh đế còn hỏi cậu sao mà tìm chết gần thế!” Đoàn Minh hung hăng trừng mắt nhìn cậu, “Chính là dựa vào hồi tưởng lúc ấy, có đúng hay không?!”

Đoàn Minh gần như không dám nghĩ lại: “Cậu khi đó mới lớn được tầm nào chứ? Lần đầu tiên phân hoá, không dùng thuốc ức chế mà một mình ngang ngạnh chịu đựng……”

Lương Tiêu sợ anh ta sẽ dọa đến trợ lý: “Đoàn ca.”

Đoàn Minh cứng lại, một lúc lâu sau nặng nề thở dài, cởϊ áσ khoác nhét cậu vào sô pha.

Đoàn Minh là beta, tuy nhiên không phải là cái gì cũng không biết về chuyện phân hoá của Omega.

Không giống như Alpha phân hoá là có thể lập tức tăng cường tố chất, kỳ phân hoá của Omega rất dài, thời điểm phân hoá chính thức cần phải có người giám hộ đến trấn an, lúc cần thiết còn phải theo dõi chữa bệnh.

Lương Tiêu bởi vì âm mưu của Long Đào mà nằm viện thời gian dài, Đoàn Minh chạy lên chạy xuống, đương nhiên cũng không sót việc trải qua hướng dẫn phân hoá.

Trong nhà có đứa trẻ Omega phân hoá, nào có chuyện không phải là cả nhà cùng nhau động viên, cha mẹ đuổi theo bác sĩ dò hỏi hỏi thăm, gia gia nãi nãi còn muốn ôm, một bên vỗ lưng một bên dỗ dành không sợ không khó chịu.

Nhưng phân hóa đến liều mạng như Lương Tiêu thì chưa thấy qua bao giờ.

“Khi đó, nếu như cậu tỉnh thì cũng tốt a.”

Đoàn Minh tóm lại vẫn không yên lòng nổi, giọng nói thấp hèn: “Dù cho là ôm cậu…… Nói với cậu rằng không khó chịu đâu.”

Lương Tiêu không cảm thấy: “Hắn sẽ khiến tôi đòi ông trời phải giáng sứ mệnh cho người này, nhất định sẽ làm hắn chịu nỗi khổ về tâm chí, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác.”

Đoàn Minh: “……”

Đoàn Minh thở sâu, gian nan: “Chạy trốn cũng được.”

Lương Tiêu cúi thấp gật gật đầu chấp nhận, nắm tay anh ta quơ quơ.

Đoàn Minh tất nhiên biết rõ sao lại thế này, chết lặng mà cùng cậu nắm tay, thở dài: “Được rồi…… Tôi lại nghĩ cách tiếp.”

Đoàn Minh vỗ vỗ hắn: “Cậu đừng làm gì cả.”

Lương Tiêu không muốn nhắc lại chuyện này, Đoàn Minh có thể hiểu được, cũng không muốn miễn cưỡng cậu nữa.

Nếu như không đi Tinh Quan thì quay lại tìm Hoắc quản gia lén thương lượng, cũng không phải không thể nghĩ ra cách.

Đoàn Minh quyết định như vậy, đưa người vào trong phòng nói: “Mau trở về, ngủ một giấc đi.”

Lương Tiêu còn muốn nói chuyện lại bị anh ta đẩy về phòng, phản ứng không kịp, đã nằm xuống giường: “Đoàn ca.”

Đoàn Minh giúp cậu dém chăn, nghe thấy vậy thì dừng lại động tác, cau mày chờ cậu nói tiếp.

Lương Tiêu từ trong tay người đại diện nằm xuống, chính mình bị gói kỹ lưỡng đến mức chỉ lộ ra cái đầu: “Tôi vẫn tốt.”

Lương Tiêu lớn lên rất đẹp, lông mày, lông mi lẫn đôi mắt rất đẹp, ánh mắt trong trẻo, người không biết nhất định sẽ nhìn không ra cậu đã phải chịu những khổ cực gì.

Cứ như vậy bọc kín mít thành cái cuốn Mexico, nằm im không nhúc nhích, chăn che đến cằm, trông ngoan đến cực độ, tính mê hoặc cũng tràn đầy.

Lúc trước khi nằm viện, Đoàn Minh đã thấy cậu dùng một chiêu này rất nhiều lần, nghẹn một lúc lâu sau, vẫn là không nhịn xuống được mà cong khóe miệng: “Ừ, tôi cũng thế.”

Lương Tiêu thấy sắc mặt anh ta hòa hoãn hơn hẳn thì thả lỏng cả người, cười cười.

Đoàn Minh vỗ vỗ cậu, mở điều hòa trong phòng cao thêm hai độ, kéo màn lên, nhẹ nhàng đi ra cửa.

-

Lương Tiêu nằm trên giường, nghe thấy tiếng cửa đóng lại, nhắm mắt.

Cậu thật ra cũng đã rất lâu chưa nghĩ lại chuyện này.

Lúc ấy tuổi còn nhỏ, rất nhiều việc suy xét không chu toàn, có rất nhiều việc bây giờ nghĩ lại mới thấy đó đều là chuyện không nên làm.

Nhưng làm cũng là rồi, không còn cơ hội hối hận nữa.

Tuyến thể lại có bất thường, Lương Tiêu lấy tay đè đè, tính toán thời gian, từ trong túi lấy ra thuốc ức chế.

……

Tuy rằng làm người đại diện tức giận vô cùng, nhưng ngay lúc đó Lương Tiêu kỳ thật cũng không thấy sợ hãi chút nào.

Từ nhỏ chuyện gì cũng đều là tự mình chịu đựng, tuyến thể phân hoá, pheromone bùng nổ, chỉ đơn giản là so với những cái khác khó chịu hơn chút mà thôi.

Bàn về trình độ thống khổ, so ra còn kém xa việc ngâm nga toàn văn viết chính tả 《 Ly Tao 》, sau đó phát hiện 《 Ly Tao 》 kỳ thật không cần toàn văn ngâm nga cũng có thể viết chính tả.

Lương Tiêu xuất thần suy nghĩ một trận, không nhịn được mà hạ khóe miệng, bọc chăn trở mình.

Tình hình ngay lúc đó, cũng không muốn gọi người dậy, thật ra cũng không phải không thể lưu lại tờ giấy kể lại tình huống rõ ràng.

Nhưng Tiểu Lương Tiêu mười một năm trước cô độc một mình, không ở quá lâu tại bất cứ địa phương nào cũng không biết thế nào gọi là bạn bè.

Tiểu Lương Tiêu lúc ấy cố chấp đã ăn sâu thành một hệ thống logic.

Chỉ cần không hỏi tên, hai người sẽ không dược tính bằng hữu, chính là quan hệ lừa ăn lừa uống đầy lạnh lùng mà thôi.

Chỉ cần cậu nghĩ cách để đối phương thoát nạn, sẽ tính xem còn mấy ngày tiền cơm.

Chỉ cần cậu không kêu đau thì sẽ có thể chịu đựng được.

Lúc mở cửa sổ chạy ra ngoài, Tiểu Lương Tiêu thật ra ngay cả đứng cũng đã đứng không vững. Liều mạng không biết từ đâu ra được một hơi, chống đỡ được đến lúc lên xe lửa thì hoàn toàn chết ngất đi.

Xe kia chạy mười bảy tiếng đồng hồ, Lương Tiêu hôn hôn trầm trầm, khi mở mắt ra trên phân cách giữa các khoang tàu thì phát hiện ra còn có mười phút nữa là đến trạm.

Vết thương trên cánh tay còn chưa kịp xử lý, máu thấm đầy qua hai lớp quần áo.

May mắn rằng lúc ấy sau khi mặc quần áo xong còn gắt gao ôm lấy cặp sách ngăn trở nên không ai phát hiện.

Lương Tiêu giơ tay che mắt, híp ngụm khí lớn.

Sau đó lại trải qua càng nhiều chuyện phức tạp, rất nhiều hình ảnh đã bị thời gian ảm đạm nuốt chửng, làm công kiếm tiền ra sao, tìm nơi dừng chân như thế nào, cậu cũng không nhớ rõ nữa.

Cho đến sau này, chính là dựa vào lúc bị ép học kia, hơn nữa lừa ăn lừa uống mà rèn luyện ra kỹ thuật diễn xuất, thi đỗ vào học viện diễn xuất.

Lúc phân hoá lúc trước bị bùng nổ pheromone rốt cuộc cũng để lại di chứng, không có thuốc ức chế đặc hiệu, bệnh viện cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùng thuốc khống chế, pheromone của cậu sau này lại bị mất khống chế ở quy mô nhỏ vài lần.

Cũng vẫn là tự chịu đựng như vậy.

Mãi cho đến khi dược nghiệp Phi Dương chế tạo ra Valu mới có thể có biện pháp giải quyết hoàn toàn.

Lương Tiêu không thường nói chuyện cũ với người khác, hôm nay khó có được một lần tâm tình thả lỏng, lẳng lặng nằm một phen, dịch tay lên trên, sờ sờ đầu mình.

Lương Tiêu nhớ tới lời Đoàn Minh, cảnh giác nhìn ra phía cửa một hồi, xác nhận không có ai mới ấn đầu thấp giọng: “Không khó chịu.”

……

Lương Tiêu cảm thấy người đại diện hơn phân nửa là lừa cậu, cậu nhanh chóng thu tay, nhắm mắt lại, quấn chặt chăn rồi ngủ.

-

Chuyện cũ vốn ngủ yên nay bị khơi dậy, Lương Tiêu một người lại một người hoảng loạn tỉnh lại từ trong mộng,mở mắt liền cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, cả người không thoải mái.

Lương Tiêu bò dậy, tự mình đo nhiệt độ, không thấy có gì không ổn cả.

Không sốt không ho khan, tóm lại cũng không phải cảm.

Lương Tiêu lật xem dự báo thời tiết, tìm được chút thuốc đi kèm của xưởng dược, rồi lại cố ý rót nhiều thêm mấy cốc nước ấm.

Lúc trước, sau khi xuất viện, Lương Tiêu thật thật tại tại bị người đại diện quan tâm quá độ trông gà hoá cuốc dọa đến vài lần, Đoàn Minh nói loại việc này thông thường bất hòa, hơn phân nửa tự mình chậm rãi, cũng sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì.

Có thể là tuyến thể cần Hoắc tổng.

Lương Tiêu xoa xoa cổ, không để trong lòng, vui vẻ ra cửa tìm trợ lý đi mua sắm đồ dùng cần thiết cho ngày hôm sau.

Mấy ngày kế tiếp, bữa sáng đều sẽ nhiều hơn so với thường ngày.

Chi phí hao tổn làm tiết mục Lương Tiêu đã làm được đâu ea đấy, tích cóp cũng đã bốn ngày, so với tiền trong kế hoạch mua áo ngủ cũng không kém là bao.

“Muốn đưa người đi sao?” Biên đạo mấy ngày này cũng đã thân với cậu hơn, tò mò hỏi thăm, “Bạn bè? Người nhà?”

Lương Tiêu lướt giao diện website mua sắm, cười cười, dường như đáp ứng.

Biên đạo đi theo cùng cậu xem: “Cái này không đắt lắm, nhưng mặc lại rất thoải mái.”

Lương Tiêu vừa lướt xem, thuận tay ấn mua: “Tĩnh điện sao?”

“Ừ.” Biên đạo gật đầu, “Đặc biệt là hai người không thể cùng mặc loại này, trong đêm tối sẽ biến thành đèn cầu lóng lánh.”

Lương Tiêu: “……”

Biên đạo xem cậu xử lý xe mua sắm một cách nhanh chóng, không nhịn cười được: “Có mấy cái thẻ bài, tôi quay lại hỏi cậu một chút.”

Lương Tiêu ngẩng đầu cười: “Cảm ơn.”

Biên đạo xua xua tay, giúp người giúp tới cùng, lấy di động ra phát mấy tin tức lên diễn đàn.

Lại có người đến mua đồ ăn sáng, Lương Tiêu lên tiếng, buông di động đứng dậy chuẩn bị đi, trước mắt bỗng nhiên không mất tiêu cự, quơ quơ hấp tấp mới đứng vững được.

Đoàn Minh nhanh chóng chạy lại đỡ lấy cậu: “Làm sao thế?”

“Không có việc gì đâu.” Lương Tiêu ổn định lại, tầm nhìn dần rõ ràng trở lại, “Có chút choáng…… Không sao cả.”

Đoàn Minh không yên tâm, nhăn chặt mi nhìn cậu.

Lương Tiêu đè đè cánh tay anh ta, đi đến cửa sổ, muốn đem đồ ăn sáng đi hâm nóng rồi mới bày ra.

“Ngồi xuống chậm một chút.”

Biên đạo cũng hoảng sợ, bước nhanh đến: “Hôm nay là ngày cuối cùng, tư liệu sống cũng tích cóp đủ rồi…… Hai người đóng máy xong thì ở lại đây luôn đi? Vất vả nhiều rồi.”

Tinh Quan trước tiên phát công hàm giải thích, biên đạo cũng biết rõ đoàn phim muốn kéo dài thời hạn đóng máy ba ngày, có chút áy náy: “Nên thương lượng một chút, đem chút thời gian sai lệch tính toán lại chút.”

Lương Tiêu chỉ là nhất thời choáng đầu lại không ngờ lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, cậu cười cười: “Thật sự không có việc gì đâu.”

“Mọi người cũng vất vả rồi.” Lương Tiêu thành khẩn, “Mấy ngày nay đã lăn lộn cùng tôi.”

Biên đạo liên tục xua tay, đi liên hệ với tổ tiết mục gọi xe đến.

Đoàn Minh đỡ cậu ngồi xuống, sắc mặt xấu đến không tả được: “Bắt đầu từ bao giờ?”

Lương Tiêu ho nhẹ một tiếng: “Từ hôm qua……”

Cậu nhìn nhìn Đoàn Minh, sửa lại: “Hôm trước.”

Đoàn Minh phỏng chừng muốn hỏi sao lại còn có thể biến thành hai ngày trước rồi lại thành ba phần tư ngày trước thế này, anh ta nặng nề mà thở dài: “Lại không để trong lòng rồi, có đúng hay không?”

Lương Tiêu khó thấy được anh ta phân rõ phải trái, nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy.”

Mấy ngày nay tuy rằng không thoải mái, nhưng dù sao cũng không rõ ràng, chỉ là ẩn ẩn mệt từ trong xương cốt ra bên ngoài, so với mệt mỏi tàn nhẫn cảm lạnh sinh bệnh trong dĩ vãng cũng không giống nhau.

Lương Tiêu tự mình còn cẩn thận đề phòng cả nửa ngày, sau lại không phát hiện tình huống đặc thù gì mới buông lỏng cảnh giác.

Cậu không thoải mái nhiều cũng đã thành quen, lần này thật sự không có gì nghiêm trọng, càng không nhiều chuyện xảy ra.

“Qua hai ngày nữa đi kiểm tra sức khoẻ.” Đoàn Minh không yên tâm, “Đêm nay ngồi phi cơ về khách sạn ngủ một giấc, tôi cùng Tiểu Cung đưa cậu ra sân bay.”

Lương Tiêu không muốn khiến bọn họ lo lắng, gật đầu đáp ứng: “Được.”

Biên đạo cũng liên hệ với xe của đoàn phim, vội vàng đến đây, sắp xếp nhân viên công tác giải quyết tốt hậu quả.

Cột ngày cuối cùng này cũng đã tới hồi kết, tư liệu sống hữu dụng đều đã thu thập xong xuôi, biên tập chỉ cần cắt ghép lại là có thể cho ra thành phẩm.

Biên đạo đưa bọn họ lên xe, cố ý dặn dò: “Chương trình của Tinh Quan đã xong rồi, chương trình tiếp theo trình tự viễn trình cũng giống như vậy.”

Lương Tiêu không lên xe luôn, cố ý cùng mọi người tổ tiết mục nói lời cảm ơn, đối với bữa sáng trên xe sắp đến tay đầy tiếc hận: “Vốn dĩ còn muốn mời mọi người đi ăn uống một bữa no say.”

“Còn không tính là mời? Cậu mới sáng sớm đã ăn nhiều như thế, cậu ăn xong rồi trợ lý chúng tôi cũng đều phải đổi nghề mất rồi.”

Biên đạo cười cười trêu ghẹo cùng cậu: “Được rồi, trở về nghỉ ngơi cho tốt, hợp tác vui vẻ.”

Lương Tiêu cười cười, nắm tay từng người một rồi mới lên xe.

……

Rốt cuộc quay chụp cũng kết thúc, trạng thái căng cứng hoàn toàn được thả lỏng, Lương Tiêu trở về khách sạn nằm xuống, trên người không biết vì lý do tai hoạ ngầm gì mà rốt cuộc lăn lộn tới oanh oanh liệt liệt.

Rõ ràng là trước khi nằm xuống chỉ mặc áo ngủ đơn, còn cười trợ lý không đuổi kịp phi cơ, mang bữa sáng chạy xe về thủ đô đi.

Đoàn Minh không yên tâm, cách năm phút lại đi xem người, người đã nóng đến mức không còn phản ứng.

Trợ lý lúc ấy không đứng được nữa, bị Đoàn Minh xách lên ném văng ra, gọi cấp cứu.

Đoàn phim trước tiên liên hệ bệnh viện, nhanh như chớp đưa người đến, làm kiểm tra toàn thân.

……

Lương Tiêu mở to mắt, nhìn thấy một phòng đầy những dụng cụ đang chuyển động thì có chút hốt hoảng.

“Tỉnh rồi?” Đoàn Minh dựa vào mép giường, cả thể xác lẫn tinh thần đều đã mệt, “Lại như vậy thêm vài lần nữa, cả cậu lẫn tôi sớm muộn cũng sẽ chết sớm cho xem.”

Lương Tiêu nghẹn ngào: “Đoàn ca……”

“Không phải cậu muốn hù chết tôi à.” Đoàn Minh lạnh nhạt, “Chẳng qua là tôi nhịn không được ném cậu văng ra từ cửa sổ thôi.”

Lương Tiêu: “……”

Đoàn Minh thở sâu, xoa mặt cho hòa hoãn lại: “Được rồi, lần này quả thật không trách cậu”

Tình huống của Lương Tiêu quá đặc biệt, mấy năm nay vẫn luôn dùng thước ức chế, pheromone dao động cũng đều không có, nếu không có tuyến thể, có lẽ tự mình có đôi khi cũng sẽ không nhớ rằng mình là một Omega.

Không riêng gì Lương Tiêu, Đoàn Minh bọn họ cũng đều không ý thức được, Omega thân thể không khoẻ rõ ràng một loại chỉ hướng tính.

“……” Lương Tiêu không thể tưởng tượng, “Tôi cũng có kỳ động dục sao?”

“Vừa rồi ở phòng cấp cứu, mọi người ở nửa cái hành lang đều cho rằng trời mưa rồi đấy.”

Đoàn Minh: “Đến bác sỹ trị liệu cho cậu bây giờ còn có ba người dùng valu chữa cho chính mình.”

Lương Tiêu có chút hoảng hốt, đè đè cái trán.

Đoàn Minh cũng là lần đầu tiên biết được kiến thức về pheromone của cậu, thật sự nhịn không được: “Sao lại còn có pheromone trời mưa, sao lại lạ lùng như vậy chứ?”

“Không lạ.” Lương Tiêu nghĩ nghĩ, “Loại đặc thù tự nhiên là đặc thù điều khiển, loại đặc thù khoa đặc thù lệ thuộc.”

Lương Tiêu: “Một khoa ước chừng có ba loại pheromone .”

Đoàn Minh: “……”

Lương Tiêu vẫn dùng thuốc ức chế như cũ, tuy rằng mười mấy năm qua đây là lần đầu tiên tiến vào tự chủ động dục kỳ ngoài ý muốn, nhưng cũng không tạo ra tổn hại gì quá lớn.

Chỉ là bởi vì bị thuốc ức chế áp chế đến quá mức nghiêm trọng, lại không giống khi ở phim trường, có Alpha đánh dấu tạm thời, theo định kỳ lấy ra vừa phải số lượng tin tức nguyên.

pheromone ở trong cơ thể nghẹn đến mấy ngày, oanh oanh liệt liệt tạo phản trong cơ thể Lương Tiêu.

Bệnh viện kịp thời khai thông bộ phận pheromone , phần dư lại thì ổn định áp chế xuống, vấn đề cũng đã không nghiêm trọng.

Đoàn Minh sợ bóng sợ gió một hồi, lúc này cũng thả lỏng, nói chuyện phiếm với cậu: “pheromone không phải đều có tên à? Của cậu gọi là gì……”

Lương Tiêu nghĩ nghĩ: “Thảo sắc.”

Đoàn Minh kinh ngạc: “Không phải vũ sao?”

“Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô, thảo sắc dao khan, cận khước vô*”

*Nguyên văn là “天街小雨润如酥, 草色遥看近却无”, có nghĩa là “Mưa phùn làm đường đi bóng loáng/ Từ xa nhìn như có màu cỏ, lại gần chẳng có gì”. Đây là câu thơ trong bài thơ “Sơ xuân tiểu vũ” (Mưa phùn đầu xuân) của tác giả Hàn Du

Lương Tiêu vỗ vỗ hắn: “Đoàn ca, ngâm nga cũng viết chính tả.”

“……” Đoàn Minh xách cái gối đầu lên nhét vào trong lòng ngực cậu, đứng dậy đi rót nước.

Lương Tiêu ôm gối đầu, ở trên giường trở mình, nhìn sắc trời đêm đen ngoài cửa sổ một hồi bỗng nhiên hoàn hồn.

Chuyến bay buổi chiều.

Lương Tiêu có chút gấp gáp, chống cánh tay muốn đứng dậy.

“Làm gì đó?” Đoàn Minh bưng ly nước, chạy nhanh đến kéo lấy cổ áo cậu, “Cậu hôm nay không được động đậy.”

Lương Tiêu: “Vì sao chứ?”

“Bác sĩ nói, pheromone của cậu bây giờ ổn định chỉ là vì dùng thuốc ức chế khống chế chứ không phải là kết thúc kỳ động dục.”

Đoàn Minh ấn cậu về lại trên giường: “Thời gian lần đầu tiên của Omega có dài ngắn khác nhau, dài thì phải một tháng.”

Đại bộ phận Omega lần đầu tự chủ động dục đều là sau khi thành niên, tuyến thể của Lương Tiêu đã chịu qua hai lần trọng thương, mới có thể vẫn luôn kéo dài tới hiện tại.

Lương Tiêu là tình huống đặc biệt, cho dù là trong kỳ động dục, pheromone cũng nhất định phải bảo trì ổn định, cần thiết thì phải áp dụng thuốc ức chế loại mạnh.

Có được tất có mất, mệt mỏi suy yếu cũng là không tránh khỏi.

Lương Tiêu nghe xong đến nửa ngày vẫn khó có thể tin: “Không thể động?”

“Cậu thử xem.” Đoàn Minh nói, “Bây giờ cậu hẳn là có thể xuống giường.”

Lương Tiêu không cam lòng, cố gắng chống cánh tay thử, ai ngờ đầu váng mắt hoa ngã trên vai Đoàn Minh.

“Nhịn một chút đi.” Đoàn Minh kịp thời đỡ lấy cậu, “Thật sự không thể động, cậu ở cái giai đoạn này còn yếu hơn cả một Omega đấy.”

Tay Lương Tiêu có chút run: “Kỳ động dục của người khác là kỳ động dục, tôi đến kỳ động dục lại không thể vận động trên giường, chỉ có thể nằm trên giường?”

Không tính đến chuyện xác định quan hệ thì thôi, một người ở đâu cũng nằm, cậu bây giờ đã hạ quyết tâm muốn theo đuổi Hoắc tổng, đương nhiên là hy vọng hết thảy có thể thuận thuận lợi lợi phát triển.

Vì sao còn cố tình gặp phải chuyện đòi mạng này chứ!

Lương Tiêu bi thương: “Tôi đây là kỳ động dục hay là kỳ yếu sinh lý đấy trời?!”

“……” Đoàn Minh chỉ muốn bịt miệng cậu lại: “Cậu quan tâm cái này à?”

“Thế tôi đây nên quan tâm cái gì chứ?” Lương Tiêu không nghĩ ra, “Ngày thường tôi còn có thể ở trên giường mà ôm Hoắc tổng đấy!”

Đoàn Minh trong lòng nói cậu bây giờ chỉ được cái mạnh miệng, thử quay đầu thấy Hoắc tổng xem, lúc ấy chỉ sợ lại muốn chết lặng mà thôi, sờ một chút liền nổi lên kí©ɧ ŧɧí©ɧ: “Nhịn một chút, ở đây nghỉ ngơi mấy ngày, lúc nào tốt hơn thì sẽ về nhà sau.”

Lương Tiêu không cam lòng: “Chúng ta không phải đã quyết định hôm nay sẽ mua vé máy bay sao?”

“Đúng rồi.” Đoàn Minh vỗ vỗ bả vai cậu, “Cho nên chúng ta phải trả tiền thủ tục hoàn vé.”

Lương Tiêu: “……”

“Liệu cơm gắp mắm.” Đoàn Minh ngoài miệng khuyên nhủ cậu, “Hoắc tổng sẽ hiểu thôi.”

Tình huống thân thể của Lương Tiêu bây giờ cũng chưa chắc có thể chịu được lăn lộn như vậy.

Cùng lắm là tỉnh lại nói nói vài câu, ngồi dậy lăn lộn một lần, đều đã đổ đầy mồ hôi lạnh, cánh tay cũng nhũn cả ra đến ngồi cũng không được.

Đoàn Minh nhìn cậu dùng hết sức lực nhắm mắt lại, trong lòng không dễ chịu chút nào, đỡ cậu ngồi dậy: “Trước mặt chúng ta không cần phải cậy mạnh.”

Lương Tiêu không gượng được nữa: “Tôi muốn đến chỗ Hoắc tổng.”

“Làm liên tục lâu như vậy, là ai cũng không chịu được, tốt xấu gì cũng nghỉ ngơi mấy ngày đã……”

Đoàn Minh nói đến một nửa, sửng sốt: “Cái gì?”

Lương Tiêu: “QAQ.”

Đoàn Minh có chút hoài nghi rằng Omega cũng có kỳ nhạy cảm, duỗi tay sờ sờ trán cậu.

Lương Tiêu ôm nỗi nhớ thương đọc sách được vài ngày, ngay cả trứng tráng cũng chiên chín cả mấy quả, đẩy tay anh ta ra, dựa vào gối đầu đầy uể oải: “Là tâm bệnh.”

“……” Đoàn Minh chết lặng thu tay về: “Hả.”

Lương Tiêu một vai vẫn nói không được, chờ đến vai diễn phụ: “Đoàn ca.”

Đoàn Minh: “Tâm bệnh còn cần tâm dược à.”

“Đúng vậy.” Lương Tiêu chỉ là ngủ một giấc, tỉnh lại thì đã bỏ lỡ chuyến bay, thực sự rất u buồn, “Chỉ nằm thôi thì không dưỡng tốt được.”

Đoàn Minh thở sâu, đè xuống xúc động muốn ném văng cậu ra từ cửa sổ, nhét ly nước vào trong tay cậu.

Làm việc chung lâu như vậy, trong lòng Đoàn Minh cũng biết rõ, Lương Tiêu mỗi lần lăn lộn như vậy đều không muốn khiến bọn hắn lo lắng nên mới cố ý chọc cười như thế.

Càng khó chịu thì càng phải lăn lộn, càng không thoải mái thì càng phải hồ nháo, để bọn hắn không có thời gian lo lắng cho cậu.

Nhưng…… Như vậy thật sự làm người ta quá là giận mà.

Đoàn Minh nhìn cậu, thậm chí lúc này còn bắt đầu có chút lo lắng cho thể xác lẫn tinh thần trong tương lai của Hoắc tổng, không biết lúc ấy có còn an toàn nữa hay không.

Lương Tiêu cả người đầy u sầu, uống hai ngụm nước, nhìn nhìn bầu trời đêm đen ngoài cửa sổ, lại khe khẽ thở dài.

Đoàn Minh bị cậu làm cho sầu cả người: “Bác sĩ nói, sớm nhất là hai ngày nữa có thể động đậy rồi.”

“Chờ hai ngày nữa.” Lương Tiêu buồn bã, “Hạch đào cũng ăn hết rồi.”

Đoàn Minh không phản ứng kịp: “Cái gì cơ?”

Lương Tiêu ở trong phòng băn khoăn cân nhắc cả một vòng, lúc tìm được áo khoác của mình thì toàn thân cũng đã run rẩy đến mấy lần.

Đoàn Minh nhìn không được nữa, giúp cậu cầm lại đây: “Tìm tín vật đính ước với Hoắc tổng?”

Lương Tiêu không giải thích rõ được, mấy ngày này đã không còn phản bác nữa, lấy cái hộp tinh xảo nguyên vẹn từ trong túi ra.

Đoàn Minh khó lắm mới thấy cậu như thế, thật sự là nhịn không được nổi lên tò mò, thò lại gần xem: “……”

Đoàn Minh nhìn hộp nhân hạch đào, cả người đều không quá hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Hoắc tổng cho cậu?”

Lương Tiêu gật gật đầu, chọn cả nửa ngày mới tìm được miếng xấu nhất, bẻ một nửa bỏ vào trong miệng.

Đoàn Minh: “Hoắc tổng cảm thấy đầu óc cậu có vấn đề nên muốn bồi bổ à?”

“……” Lương Tiêu buông hạch đào xuống: “Như vậy không phải rất lãng mạn sao?”

Đoàn Minh thật sự không thể từ nhân hạch đào nhân mà nghĩ ra được cái gì lãng mạn, nhìn chằm chằm nhìn đến nửa ngày, đờ đẫn: “Lãng mạn lắm à.”

Lương Tiêu nói phải cho Hoắc tổng quà đáp lễ, lúc cậu đưa bộ áo ngủ, cậu còn có chút lo lắng khẩn trương, sợ người ta sẽ không nhận.

Bây giờ xem ra quả thực còn quá nhiều.

Có thể mua một xe hạch đào.

Còn có thể tặng một cây hạch đào.

Đoàn Minh lại nghĩ tới lúc trước Hoắc tổng phát ra hai bao tiền lì xì, vừa mừng vừa lo: “Tương lai cậu sẽ quản tiền sao?”

Lương Tiêu sửng sốt: “Hả?”

“Hai cái kho vàng sau này đều do cậu quản à

Đoàn Minh nhịn không được đau lòng cho cậu: “Cậu bảo quản tỉ mỉ hai năm, đột nhiên nảy sinh biến cố, tại thời điểm quan trọng nhất mở ra, kết quả phát hiện bên trong có hai khối tiền.”

Lương Tiêu nghĩ ngợi nửa ngày, bẻ cho anh ta một khối hạch đào nhỏ.

Đoàn Minh ăn không vào, xua xua tay lảo đảo lắc lư đứng lên: “Ngủ đi.”

Lương Tiêu mới vừa ngủ suốt cả một buổi trưa: “Tôi không buồn ngủ.”

“Không buồn ngủ cũng phải ngủ, ngủ nhiều chút.” Đoàn Minh nói, “Trong mơ cái gì cũng có.”

Cho đến bây giờ, Đoàn Minh cũng đã nhìn thấu, tang thương thở dài: “Ở trong mộng, Hoắc tổng có lẽ sẽ vung tiền như rác, thời điểm mở hộp nghe nói cậu sinh bệnh, người ta sẽ ngồi phi cơ tư nhân đến thăm cậu, rồi thuê máy bay mang người về……”

Lương Tiêu nghe được thì sửng sốt, khép hộp lại, cẩn thận đặt trở lại dưới gối đầu.

Tiểu thuyết sai người.

Tác phẩm nghệ thuật tổng tài quả nhiên đều là lừa người cả.

Cuộc sống thật không chỉ có thơ cùng phương xa, còn có nhân hạch đào cùng hai khối tiền.

Đoàn Minh vỗ vỗ bả vai Lương Tiêu, thở dài một tiếng, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nổ vang trời: “Tiếng gì thế?”

Lương Tiêu ôm gối đầu, theo tiếng nổ ngẩng đầu hướng lên trên.

Trợ lý mới vừa ôm mấy phần cơm chiều đến cửa, tò mò suy đoán: “Sửa chữa?”

“Chúng ta đang ở tầng cao nhất.” Đoàn Minh nói, “Sửa cái gì mà sửa, trên mái nhà cũng chỉ có sân bay.”

Đoàn Minh: “……”

Lương Tiêu: “……”

“Đoàn ca, nhanh.”

Lương Tiêu nhanh chóng quyết định, bắt lấy tay Đoàn Minh, để người đại diện hơn phân nửa là mở miệng rót nước: “Cậu có thể nói thêm vài câu nữa Hoắc tổng trong mộng trong tương lai có ngày sẽ bóp tôi, đem tôi ấn lên trên cửa không?”