Giấc ngủ trưa có hiệu quả cực kỳ tốt.
Hoắc Lan rất khó có được một giấc ngủ sâu, ôm cậu bình yên ngủ trong vài tiếng, khi tỉnh lại đã hoàn toàn khôi phục tinh thần.
Quản gia đã nhìn thấy chuyện này nhiều lần, nên đối với việc Lương tiên sinh xuất hiện ở trên người Hoắc tổng không có bất kỳ biểu hiện kỳ quái nào, ông bình tĩnh mà đem Lương Tiêu mới vừa từ trong lòng ngực Hoắc tổng chui ra tới, tiễn đi, mang theo hồng trà trở về: “Lương tiên sinh đã quay lại bệnh viện.”
Lương Tiêu tự mình rút kim tiêm chạy đi, buổi chiều còn phải truyền mất hai bình dịch.
Đoàn Minh cùng quản gia ngồi ở cửa bi thương hút xong một điếu thuốc, hoàn toàn từ bỏ kế hoạch đem người đi, chuẩn bị trở về cùng bệnh viện thương lượng, xem có thể hay không mang thuốc đến đây, để Lương Tiêu trực tiếp ở trong phòng tổng thống truyền dịch.
Quản gia giấu Lương tiên sinh việc mình bị hành động lúc đó của cậu làm cho sợ hãi, đặt ly hồng trà xuống, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt của Hoắc Lan: “…… Hoắc tổng?”
Hoắc Lan cúi đầu, thu hồi ánh mắt, đem máy tính mở ra.
“……” Quản gia nhanh chóng xóa đi hình ảnh cô đơn một mình của Hoắc tổng ở trong đầu, nhìn về phía cửa ho khan.
Hoắc Lan ngủ ngon, lúc này khí sắc đã khôi phục hơn phân nửa, xử lý công tác lưu loát dứt khoát, không nhìn ra dấu hiệu của thời kỳ nhạy cảm.
Chỉ là có chút bị cứng cổ.
Tuy rằng cũng không có ảnh hưởng đến tính cách trầm ổn bình tĩnh của Hoắc tổng, nhưng thỉnh thoảng, Hoắc Lan nâng lên tay trái, bình tĩnh trầm ổn mà xoa bóp vai và cổ.
Lúc trước Quản gia còn buồn bã mất mát, nhưng thấy trạng thái hiện giờ của anh đã tốt lên rất nhiều, cũng vui mừng lên: “Hoắc tổng.”
Hoắc Lan ngước mắt.
Quản gia: “Ngài không nghĩ đến việc ở cùng Lương tiên sinh ……”
Quản gia nghĩ đến thời kỳ nhạy cảm của anh, cố hết sức tìm từ ngữ phù hợp: “Đồng thời —— ở trên giường tồn tại sao?”
Hoắc Lan: “……”
Quản gia rót một ly hồng trà, cùng một ít trà bánh đi qua, đặt ở trước mặt anh.
Lần đầu tiên là ở nhà Lương tiên sinh, liệu cơm gắp mắm còn chưa tính. Tới phim trường, giường trong phòng tổng thống rõ ràng là rất lớn, Hoắc Lan lại vẫn như cũ lôi đả bất động không cùng Lương tiên sinh lên giường nghỉ ngơi.
Quản gia không nghĩ ra trên giường là có thứ gì gây ảnh hưởng, đối diện với ánh mắt hiện lên một chút bất ngờ của Hoắc Lan, do dự khuyên: “Như bây giờ, rốt cuộc cũng không thoải mái……”
Hoắc Lan không nghĩ tới người quản gia từ trước đến nay luôn cẩn thận sẽ nói ra những lời như vậy, anh hơi nhíu mày một cái, nhắm mắt lại kìm nén tính tình của mình xuống.
Quản gia đã lớn tuổi, có lẽ đối với những việc như thế này hiểu biết không nhiều lắm, nên cũng không phải là cố ý khinh thường, chửi bới gì Lương tiên sinh.
Hoắc Lan mở mắt ra, kiên nhẫn nói với ông: “Đi ngủ là rất muộn.”
“……” Quản gia: “Vâng.”
Hoắc Lan thu hồi tầm mắt, click mở mấy phân báo cáo.
Lúc hai người ở chung, Hoắc Lan rõ ràng thấy được, chỉ là chạm vào phía dưới đỉnh, Lương Tiêu đều sẽ khẩn trương tới mức không kiểm soát được.
Anh vì dỗ Lương Tiêu ngủ, tự nhiên muốn chịu trách nhiệm đến cùng, tuyệt không vì chính mình ở trên giường hưởng thụ, làm Lương Tiêu trằn trọc không ngủ được.
Quản gia lo lắng mà nhìn anh, thậm chí còn nghĩ muốn tìm cho Hoắc tổng mấy quyển cầm tù cưỡng chế yêu: “Vậy ngài —— là tính toán vẫn luôn như vậy sao?”
Nếu từ giờ trở đi, mãi cho đến khi có thể cùng Lương tiên sinh cộng độ quãng đời còn lại phía trước, Hoắc tổng mỗi cái buổi tối đều tính toán như vậy ngồi ngủ, có lẽ ông nên liên hệ bác sĩ tư nhân, hẹn thời gian làm một ít trị liệu vật lý xương cổ.
tố chất thân thể Alpha cường tráng, Hoắc Lan cũng không cảm thấy làm như vậy có vấn đề gì, xoa xoa vai và cổ: “Tôi không có vấn đề gì .”
Hiện tại quản gia còn đang nghĩ muốn hẹn gặp bác sĩ, nghĩ nghĩ, tạm thời bình tĩnh lại: “Ngài là không có gì……”
Lời này của ông hiển nhiên còn có hơn nửa câu chưa nói, Hoắc Lan đợi một lúc lâu, có chút không kiên nhẫn, ngước mắt nhìn ông.
“…… Nhưng thời điểm Lương tiên sinh rời đi, nói ngủ không được thoải mái.”
Quản gia nói tiếp: “Lương tiên sinh ở nhà, đều thích ôm gối ngủ, gối ôm chất lượng tốt là chưa bao giờ ngồi.”
Hoắc Lan: “……”
Quản gia: “……”
Hoắc Lan ở những lĩnh vực chính mình am hiểu thì vô cùng rõ ràng, anh cũng chưa bao giờ ôm gối ôm, Hoắc thị cũng không có khai thác qua thị trường chăn ga gối đệm, trong lúc nhất thời bị lời nói của quản gia dọa đến: “Rất nghiêm trọng?”
“Rất nghiêm trọng.” Quản gia ở trong lòng cấp Lương tiên sinh bồi tội, “Lương tiên sinh thật sự yêu cầu ôm gối, ngài không phát hiện, ngài ấy hôm nay chính là ôm ngài ngủ sao?”
Hoắc Lan không nhịn được nhăn mi lại.
Anh có tâm sửa đúng, cũng không phải Lương Tiêu ôm chính mình, mà là Lương Tiêu một đường từ bả vai cọ đến chính mình ngực, cho nên bị chính mình ôm lấy.
Nhưng lại cảm thấy lời nói như thế này nói ra có vẻ như có chút xấu hổ, giống như mình đối với Lương Tiêu thiếu sự tôn trọng.
Quản gia không rõ nội tình, còn làm theo những kinh nghiệm mà Lương Tiêu đã từng truyền thụ, dẫn dắt suy nghĩ của Hoắc tổng vào sâu vấn đề: “Lương tiên sinh lúc gần đi còn thở dài, tiếc nuối hôm nay tâm trang không được tốt.”
Hoắc Lan thật sự bị lời ông nói làm cho có chút đứng ngồi không yên, khẩn khương buông con chuột ra.
Tim quản gia đập nhanh, lặng lẽ nuốt nước miếng.
…… Sự thật đương nhiên không phải như vậy.
Sự thật là Lương tiên sinh vừa từ trong lòng ngực Hoắc tổng chui ra, cả người trước sau đều ở trong trạng thái chấn kinh cùng hoảng hốt. Bị ông cùng người đại diện đưa đến dưới lầu, mới tỉnh táo lại, loạng choạng từ trên bả vai người đại diện mà lắp bắp nói một lần hôm nay cốt truyện so với phía trước kí©ɧ ŧɧí©ɧ bao nhiêu.
Nhưng hai người phát triển tình cảm, còn không phải là thường xuyên sẽ có người hơi chút nhượng bộ sao.
Thường hay bao dung đối phương, làm ra một ít hy sinh để không ảnh hưởng toàn cục.
Quản gia dưới đáy lòng thổn thức một câu, quyết tâm sau này nhất định phải chiếu cố thật tốt với Lương tiên sinh, ngẩng đầu kiên định mà nhìn Hoắc tổng.
Hoắc Lan trong lòng trầm mặc.
Anh nguyên bản chỉ nghĩ muốn dỗ Lương Tiêu đi ngủ, nhưng vừa lơ đãng, chính mình ngược lại ngủ trước, cũng không có phát hiện Lương Tiêu không ngủ được.
Hoắc Lan bị lời nói của ông làm cho có chút tự trách, trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc nhượng bộ: “Chờ bệnh tình cậu ấy tốt lên.”
Quản gia ánh mắt sáng ngời: “Ngày mai ——”
Hoắc Lan: “Ngày mai không được.”
Nghiêm túc mà nói, lần này Lương Tiêu kỳ thật cũng không tính là bị bệnh, mà chỉ là bị cuốn vào, không hiểu làm sao lại thay người đại diện của Giang Bình Triều vào bệnh viện.
Nhưng di chứng lớn nhất khi pheromone bùng nổ, chính là tuyến thể rất dễ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chỉ cần hơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút liền rất dễ chuyển sang trạng thái kích động.
Cho nên mới luôn phải dùng các loại ức chế tề đặt biệt để áp chế.
Lần này Lương Tiêu chủ động dừng phát pheromone , làm cho bộ phận tuyến thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nên cho dù được bệnh viện phối hợp dùng thuốc, cùng với việc lúc trước Hoắc Lan đã đánh dấu tạm thời nên đã được điều tiết và thuyên giảm, nhưng cũng cần phải nghỉ ngơi mấy ngày nữa thì mới có thể một lần nữa hoàn toàn khôi phục ổn định.
Nhưng đối với Lương Tiêu tới nói, bị loại trạng thái này nhiều một ngày, liền nhiều thêm một phần nguy hiểm.
“Chờ cậu ấy khỏe lên đã.” Hoắc Lan miễn cưỡng nói: “Tôi nằm xuống…… Làm cậu ấy ôm.”
Quản gia vui vẻ vỗ lòng bàn tay: “Được!”
Hoắc Lan còn đang suy nghĩ về việc buổi chiều Lương Tiêu ngủ không ngon, nên cũng không bị cảm xúc của quản gia làm ảnh hưởng, ấn ấn cái trán áp xuống tự trách, đem tâm trí một lần nữa đặt lên công việc.
-
Lương Tiêu uống chất lỏng trong ba ngày, phối hợp với việc lúc trước đánh dấu, tuyến thể một lần nữa ổn định hơn phân nửa.
Chỉ là cả người vẫn như cũ cảm thấy không được khỏe.
Cùng với việc ba ngày này chưa được ngủ ngon, cả người ngồi ở bên sân, ôm chặt kịch bản, nhắm mắt ngủ gà ngủ gật một chút.
“Lại làm sao vậy?” Đòan Minh giúp cậu nhìn chằm chằm Weibo, kịp thời duỗi tay, đem người kéo lại trên ghế, “Cậu ở cùng Hoắc tổng ngủ không ngon sao?”
Lương Tiêu muốn nói lại thôi, thở dài: “…… ừ.”
Đòan Minh nhìn cậu một cách khó hiểu, thuận tay chụp hình cấp trăm vạn người hâm mộ trên Weibo để lại kỷ niệm.
Weibo của Lương Tiêu cũng đã đăng ký được ba ngày, lượng truy cập nhìn chung cũng ổn định, dưới sự xúi giục của biên kịch, thừa dịp nhiệt độ đang nóng đã phát hai đoạn clip cưỡi ngựa tiếp viện và bị tra tấn trên ghế điện.
Lôi kéo người xem đúng là việc cấp bách vào thời điểm này, sự nổi tiếng của Vân Liễm đã thật sự tăng lên gấp đôi. Khi biết bộ phim vẫn chưa hoàn thành, có không ít bình luận ở official weibo của đoàn phim kêu gọi, lượng like tăng vọt, chỉ cầu mong cho Vân Liễm có một kết cục tốt.
Lương Tiêu nhận di động, lật vài trang bình luận trên Weibo, cuối cùng không bình tĩnh được nữa, trả di động lại cho Đoàn Minh, lại thở dài.
“……” Đoàn Minh chết lặng mà giúp cậu nâng cái đầu lên: “A a a quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”
Bên tai Lương Tiêu nóng rực, suýt chút nữa đã cùng anh ta nói, khó khăn lắm hoàn hồn lại, kìm nén nói: “Anh Đoàn, anh đang đùa em sao?”
Đoàn Minh nhất thời không biết nói cái gì, có trời mới biết lần này cậu lại bởi vì sờ tay Hoắc tổng hay là chạm vào cặp mông kia của Hoắc tổng nên chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thật sự lười đến hỏi lại, thay cậu đeo bịt mắt lên: “Cậu cùng Hoắc tổng nếu đã là loại quan hệ này, liền điều chỉnh tốt tâm lý, không cần chuyện gì cũng bất ngờ……”
Đầu Lương Tiêu từ từ nóng lên, bối rối nói: “Loại quan hệ nào?”
Đoàn Minh chán nản, lấy áo khoác bọc lấy cậu, nhét trở lại ghế tựa: “Ngủ.”
Tuyến thể sau gáy Lương Tiêu bị hai từ này kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhảy lên, cậu ho khan vài tiếng, mới có thể che giấu.
……
Cậu ngủ không được, cũng không phải bởi vì ở cạnh Hoắc tổng.
Từ trước đến nay Hoắc Lan bồi cậu nghỉ ngơi đều luôn khắc chế, chỉ ngồi ở đầu giường, cũng không chịu nằm xuống. Cậu bởi vì chuyện này nên có chút lo lắng, lén lút hỏi riêng quản gia.
Quản gia mặt lộ vẻ khó xử, ấp úng muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng ông ta chỉ cam đoan rằng, trước mắt thân thể Hoắc tổng sẽ không có vấn đề gì.
Lương Tiêu suy nghĩ thật lâu muốn tìm ra biện pháp, mấy ngày nay cậu đều nghĩ tới chuyện này.
Nhịp tim vẫn không thể bình tĩnh lại, Lương Tiêu mang áo khoác, che mặt, thở sâu, hơi thở nóng rực phun ra tới.
…… Cậu sẽ không bao giờ biết được, truyện người lớn thế nhưng là thật sự.
Từ khi Hoắc Lan quyết định muốn giúp cậu bình phục pheromone , đánh dấu tạm thời không còn chỉ là một ngụm cắn là xong việc. Tình cờ đυ.ng phải thời kỳ nhạy cảm của Hoắc tổng, sự cứng rắn của thiếu niên Hoắc Lan va chạm cùng sự cương quyết của Hoắc tổng, mấy ngày nay cậu đều phải cùng Hoắc tổng làm các thực nghiệm đánh dấu khống chế tạm thời.
Cắn bao sâu, cắn bao lâu, lượng pheromone rót vào cùng lượng tin tức nguyên lấy ra.
Còn có ảnh hưởng của các yếu tố khác đến việc giảm bớt sức căng vào thời điểm đánh dấu tạm thời.
Ôm lực độ, diện tích thân thể tiếp xúc, ngồi ở trên sô pha, trên giường cùng với trên bàn làm việc.
Vẫn là…… trên đùi Hoắc tổng.
Lương Tiêu làm thực nghiệm làm đến cả người nhũn ra, vừa nhớ tới lúc bị Hoắc tổng ôm ở trong lòng ngực, cúi đầu tỉ mỉ mà tinh tế cắn cổ cậu, mặt cậu liền nóng lên đến khó có thể mở miệng, cố tình ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, ngay cả trong lúc ngủ đều có thể ở trong mộng hiện ra tới nhắc nhở cậu.
“Đáng đời.” Đoàn Minh không rõ nội tình, nhưng anh vẫn bởi vì tuyến thể của cậu không thoải mái, làm cho lo lắng, lại nhịn không được lải nhải cậu, “Cậu còn dám tự mình dừng phát pheromone, hiện tại còn biết không dễ chịu?”
Lương Tiêu khóe miệng giật giật: “Sự tình nguy cấp……”
Đoạn Minh thở dài, sờ sờ cái trán của cậu, đem áo khoác bọc cậu đến kín mít.
Tình hình lúc ấy rất khẩn cấp, nếu không phải cách ứng cứu khẩn cấp của Lương Tiêu dứt khoát và có hiệu quả, thì người đại diện của Giang Bình Triều dù có sống sót, cũng phải nằm ở bệnh viện mười ngày nửa tháng.
Lương Tiêu hàng năm dùng ức chế tề, cùng với việc tuyến thể hoạt động không có vấn đề gì lớn, chỉ cần trong khoảng thời gian này cảnh giác nhiều hơn. Cùng kết hợp với thuốc của bệnh viện, hơn nữa còn có Hoắc tổng luôn hỗ trợ đánh dấu tạm thời, nên tốc độ ổn định lại đã nhanh hơn rất nhiều so với việc cậu tự mình điều chỉnh.
“Giang lão sư cũng thật là, không biết làm sao mà ba ngày rồi còn chưa có trở về?”
Đoàn Minh trong lòng biết rõ, đơn giản là người một nhà nên tự mình đau lòng, cũng không có tiếp tục nói gì cậu: “Cũng không biết hai người kia đang làm cái gì……”
“……” Lương Tiêu cách bịt mắt, cảm thấy giật mình vì chính mình có khả năng biết hai người kia đã làm gì trong ba ngày qua, khó khăn lắm mới giữ mình mình tĩnh lại, đem lời sắp nói ra nuốt vào lại.
“Bên đoàn phim đã sắp xếp xong rồi.” Đoàn phim còn chưa bắt đầu quay, Đoàn Minh không có chuyện làm, nên ở cạnh cậu tán gẫu: “Cậu cũng điều chỉnh trạng thái một chút, chờ Giang lão sư trở về, cảnh quay cuối cùng làm cho tốt, sau đó chúng ta liền đóng máy.”
Lương Tiêu mơ hồ đáp lại một tiếng, tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt tập trung lấy lại tinh thân.
Đoàn phim đã được nhà đầu tư mới rót vốn đầu tư, nên tự tin lên hơn nhiều, họ đã trau chuốt kỹ lưỡng cảnh quay cuối cùng, ba ngày này đã sắp hoàn thành.
Chỉ cần chờ Giang Bình Triều trở về, cảnh quay cuối cùng liền có thể bắt đầu quay.
Tống Kỳ sợ bọn họ mấy ngày nay chậm trễ không đóng phim, nên mỗi ngày vẫn như cũ đem mấy diễn viên chính gọi đến, thường xuyên cùng nhau bàn luận về diễn xuất.
Nhân vật của Lương Tiêu không giống họ, nên không thể đi theo Tô Mạn, Mạnh Phi Bạch bọn họ nghe ám chiến kịch liệt cùng phong vân quỷ quyệt, mơ mơ màng màng ngủ một chút, thì bị Đoàn Minh đánh thức: “Đã bắt đầu quay rồi.”
Lương Tiêu sờ soạng lấy được bịt mắt xuống: “Giang lão sư đã quay về rồi sao?”
Đoàn Minh nhìn một bên sân chỉ chỉ, kéo tay cậu làm cậu ngồi dậy.
Lương Tiêu mới vừa tỉnh ngủ, nên còn chưa hoàn hồn, nhìn Giang Bình Triều và Trì Triệt cùng Tống đạo nói chuyện xong liền lập tức đi về phía mình, có chút sửng sốt, khó khăn nắm lấy cánh tay Đoàn Minh làm mình ngồi thẳng.
Giang Bình Triều đi đến trước lều, liền ngừng ở bên cạnh, để một mình Trì Triệt đi tới.
“Lương tiên sinh.” Trì Triệt đè lại Lương Tiêu, không kêu cậu đứng lên, “Ngày đó…… Xin lỗi.”
Trì Triệt hít vào một hơi: “Thái độ của tôi đối với ngài ——”
Lương Tiêu cười cười: “Ai gặp phải đều sẽ không dễ chịu.”
Trì Triệt bị cậu chặn đứng câu chuyện, không thể nói tiếp được, ngẩng đầu lên nhìn về phía Lương Tiêu.
“Tôi không có vấn đề gì.” Lương Tiêu lúc ấy không nhịn được tiến lên giúp đỡ, đã qua lâu như vậy không để ý tới việc này hiện tại nói đến làm cậu có chút lo lắng: “Làm sao vậy, không còn vấn đề gì chứ?”
Bên tai Trì Triệt bất giác nóng lên, khóe môi mím lại, gật gật đầu.
Lương Tiêu đột nhiên hiểu ra, nhưng nghĩ đến cảnh tượng kia nên nhịn xuống “Cậu cũng như vậy” tầm mắt, giọng nói hạ xuống, đem ý niệm trong lòng áp xuống.
“Cảm ơn…… Lúc đó ngài đã giúp tôi.”
Trì Triệt im lặng một lúc lâu, mới một lần nữa nói: “Chúng tôi có nghe nói về việc của điện ảnh Long Đào.”
Lương Tiêu nghe hiểu lời cậu ấy nói, nhận lấy bình giữ nhiệt mà Đoàn Minh đưa qua, uống một ngụm nước ấm.
“Mấy ngày này, bên phía điện ảnh Long Đào vẫn luôn tạo áp lực cho tất cả mọi người.”
Trì Triệt nói: “Nếu ngài có ý muốn cùng điện ảnh Long Đào giải ước, phòng làm việc của Giang lão sư có thể cung cấp hợp đồng nghệ sĩ.”
Lương Tiêu cũng không nghe Hoắc Lan nhắc qua điện ảnh Long Đào, nhưng trên mạng đều nói điện ảnh Long Đào bị Tinh Quan áp chế gắt gao, không dám ngẩng đầu, cho đến bây giờ vẫn như cũ không thể tìm được một cơ hội nào để bôi đen cậu, đương nhiên không chắc chắn bọn họ không ở địa phương khác động tay động chân.
Lương Tiêu trong lòng hiểu rõ, cười cười: “Không cần…… cảm ơn.”
Trì Triệt: “Ngài muốn vào Tinh Quan?”
Cậu hỏi thẳng, Lương Tiêu cầm bình giữ ấm, im lặng một lúc rồi cười: “Đúng vậy.”
“Tinh Quan thực lực xuất chúng, đãi ngộ cũng hợp lý.”
Trì Triệt: “Ngài quen biết Hoắc tổng sao?”
Lương Tiêu nghẹn một tiếng: “…… Quen biết.”
Trì Triệt: “Hiểu được bao nhiêu?”
Lương Tiêu: “……”
Lại thêm mấy ngày nữa, cậu có khả năng liền hiểu biết xong mỗi vị trí trên cơ thể Hoắc tổng.
Lời này bất luận như thế nào cũng không thể nói ra, Lương Tiêu nắm chặt bình giữ ấm đang bốc lên nhiệt khí, cẩn thận xem xét nói: “không ít cũng không nhiều…… Hiểu biết một chút.”
Trì Triệt tận mắt nhìn thấy quan hệ hai người không đơn giản, khách quan mà nói, cậu cho rằng với tài năng và thực lực của Lương Tiêu, thì cần gì phải dựa vào chủ tịch của một công ty điện ảnh và truyền hình để đổi lấy tài nguyên.
Cậu được Lương Tiêu giúp đỡ, nên cũng không có ý định can thiệp vào quyết định của Lương Tiêu, chỉ là cậu ta muốn báo đáp ân tình này, nên nhắc nhở anh một chút: “Hoắc tổng là một người làm ăn.”
Lương Tiêu nhăn mày lại, nâng lên tầm mắt.
“Hoắc tổng là một doanh nhân thành công.”
Trì Triệt: “Cũng không có gì phải lo, hãy bình tĩnh, thận trọng từng bước, bất kể anh ta muốn thứ gì thì đều có thể chiếm được.”
Mấy ngày nay, một loạt động thái lớn của Tinh Quan, đều làm những người trong nghành sợ hãi, đều thấp thỏm lo lắng Tinh Quan muốn độc chiếm tài nguyên và cắt đứt đường sống của người khác.
Mấy năm nay điện ảnh Long Đào xuống dốc, bị Tinh Quan toàn lực chèn ép, suy sụp chỉ là chuyện sớm muộn. Lương Tiêu không có khả năng vẫn luôn ở điện ảnh Long Đào được, đến nỗi đường lui sau này, còn muốn chính cậu tự mình quyết định.
“Mới ngày hôm qua.” Trì Triệt nói: “Tinh Quan chặn đứng hai cái đại ngôn ngàn vạn của điện ảnh Long Đào, làm mất một nguồn tài nguyên hàng đầu ở khu vực Châu á - Thái Bình Dương.”
“Gần đây cổ phần của điện ảnh Long Đào thường xuyên giao dịch, trước mắt rất nhanh liền bị buộc tiến vào tử lộ.”
Trì Triệt: “Hôm nay chúng tôi tới phim trường trước, còn nhìn đến người phụ trách điện ảnh Long Đào tới tìm ngài.”
Lương Tiêu hơi ngẩn ra: “…… Cảm ơn.”
Lúc Hoắc Lan ở cùng cậu cũng không đề cập đến nội dung công việc, nếu không phải Trì Triệt nói, Lương Tiêu còn không biết hành động của Tinh Quan lại nhanh đến mức này.
Lương Tiêu rũ mắt, vặn nắp bình giữ nhiệt, nhớ tới buổi tối Hoắc Lan ngủ được hai tiếng, đầu giường lúc nào cũng đối diện với máy tính của Hoắc Lan, bỗng nhiên có chút muốn nhanh chóng chạy đến Tinh Quan.
Dù sao cậu cũng cấp Tinh Quan kiếm một số tiền.
Tiền Hoắc tổng mua điện ảnh Long Đào, tương lai cậu cũng có một phần mười vạn.
……
Sự kiêu ngạo của Lương Tiêu có chút chịu đả kích, thậm chí cậu còn muốn tìm một tờ giấy một lần nữa bình tĩnh tính lại số không, nhưng nhìn đến Trì Triệt còn ở đây, cậu đành đặt bình giữ ấm xuống trước: “Ở trong lĩnh vực này Hoắc tổng là một người kinh doanh thành công……”
Trì Triệt nhíu mày: “Có cái gì không giống nhau?”
“Không giống nhau.” Lương Tiêu nói.
Mấy ngày này cậu đều suy nghĩ chuyện này, Trì Triệt không rõ ràng lắm nội tình, đánh bậy đánh bạ, ngược lại kêu cậu thanh tỉnh không ít: “Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, thương nhân trục lợi, vì chính là tiền.”
Trì Triệt giật mình: “Vậy thì sao?”
“Tôi đi Tinh Quan.” Lương Tiêu cười, thở ra một hơi, thẳng thắn nói: “Không phải vì tiền.”
-
Trong văn phòng, Hoắc Lan lãnh đạm rũ mắt, khép máy tính trong tay lại.
“Ngài muốn cái gì?”
Tổng giám đốc điện ảnh Long Đào không kiên nhẫn hỏi: “Đại ngôn? Tài nguyên? Thị trường số định mức?”
Chuyện mua bán sáp nhập cần phải bàn bạc cùng chủ tịch, Hoắc Lan không muốn nói chuyện với anh ta, liền ra hiệu cho quản gia mời anh ta ra ngoài.
“Tinh Quan đây là làm hỏng quy củ trong giới!” Tổng giám đốc điện ảnh Long Đào trầm giọng nhắc nhở anh, “Đem điện ảnh Long Đào bức đến ngõ cụt, không sợ người người cảm thấy bất an, súng bắn chim đầu đàn ——”
“ Cạnh tranh hợp lý.” Hoắc Lan nói, “Tinh Quan không có ý định độc chiếm.”
Tổng giám đốc điện ảnh Long Đào cau mày nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, suy nghĩ một chút, hắn chợt nảy ra một ý nghĩ, mỉa mai nói: “Ngài là vì Omega kia?”
Hoắc Lan nhướng mày.
“Một cái Omega bị lộng hỏng……”
Biểu cảm của tổng giám đốc điện ảnh Long Đào không thể tưởng tượng nói: “Ngài thật sự thích loại hình như hắn? Ngài muốn bao nhiêu, chúng tôi cho người tìm đến ——”
Hoắc Lan: “Tiễn khách.”
Quản gia tiến lên một bước, tổng giám đốc điện ảnh Long Đào nhận thấy sự tức giận nơi đáy mắt của Hoắc Lan thấy được Hoắc Lan, trong lòng phát lạnh, tự động im lặng lùi hai bước.
“giám đốc Trương.” Quản gia giơ tay: “Mời.”
“Chỉ vì một cái…… Nghệ sĩ.” Dưới mái hiên, tổng giám đốc điện ảnh Long Đào chịu đựng lửa giận, miễn cưỡng sửa miệng, “Long Đào không phải không thể nhượng lại.”
Rốt cuộc hiện tại điện ảnh Long Đào cũng đã rơi vào thế yếu, hơn nữa hắn nghĩ đến giai đoạn trước bởi vì Lương Tiêu mà Tinh Quan bắt đầu hành động, đến lúc này, đã chuẩn bị sẵn sàng nhượng bộ.
Hoắc Lan ra hiệu cho quản gia xử lý, tổng giám đốc điện ảnh Long Đào giao ra hợp đồng của Lương Tiêu, cắn răng ký vào hợp đồng chuyển giao nghệ sĩ, nhưng vẫn nhịn không được mở miệng trào phúng: “Hoắc tổng thật là nhất vãng tình thâm.”
“Làm dư luận, tìm tài nguyên, lót đường……” Tổng giám đốc điện ảnh Long Đào: “Nghe nói Tinh Quan còn mua phòng ở cho hắn.”
Quy trình làm việc của Tinh Quan cũng không có làm công tác bảo mật, Hoắc Lan không ngạc nhiên việc hắn ta biết, liền gửi tin nhắn cho thư ký đi lên xử lý hợp đồng.
“Ngài mua tất cả mọi thứ cho hắn, là cho rằng hắn sẽ vì vậy mà thuộc về riêng mình.”
Tổng giám đốc điện ảnh Long Đào giễu cợt: “Hắn vì tiền mà ở cùng ngài, ngài cung cấp tiền đầy đủ, hắn dựa vào cái gì còn không đồng ý?”
Tổng giám đốc điện ảnh Long Đào cũng không phải chưa từng chơi qua nghệ sĩ, hắn biết rõ dù có nói nhỏ nhẹ như thế nào cũng không thể khiến Hoắc Lan hồi tâm chuyển ý. Với tình huống hiện giờ bắt buộc phải đem Lương Tiêu giao cho Tinh Quan, hắn có tâm mách lẻo, nửa thật nửa giả châm chọc nói: “Phòng ở có, tiền đồ có, hắn sẽ không rời đi, còn chờ kêu ngài cắn ——”
“Cậu ấy nên sớm có những thứ đó.” Hoắc Lan nói.
Tổng giám đốc điện ảnh Long Đào bị anh nói cho nghẹn một bụng, không nói được câu gì.
Hoắc Lan: “Cậu ấy không làm việc gì không nên làm, cũng không lấy tiền không nên lấy, không có quyền lợi được lựa chọn.”
Lương Tiêu không nói, nhưng mọi người vẫn biết sự việc xảy ra lúc đó. Tinh Quan một đường điều tra, nên đã sớm biết được việc Long Đào đã làm để Lương Tiêu kí hợp đồng.
Hoắc Lan thở sâu, áp xuống cảm xúc không liên quan: " Chuyện năm đó, Tinh Quan vẫn như cũ chịu trách nhiệm.”
Tổng giám đốc điện ảnh Long Đào sắc mặt trầm xuống, cũng không có lại mở miệng phản bác.
Từ khi điện ảnh Long Đào bị Tinh Quan dốc hết sức nhằm vào, nhiều lần có ý đồ tiếp xúc Lương Tiêu nhưng đều không thành công, liền đoán được việc năm đó đã không giấu được. Đi đến một bước như hiện tại, đã không cần thiết phí sức vùng vẫy.
Hoắc Lan rũ mắt, sắp xếp hợp đồng xong đặt qua một bên.
Anh đương nhiên biết rõ, điều Lương Tiêu muốn chính là tiền.
Mấy năm nay Lương Tiêu đã rất vất vả để kiếm sống, không kịp tiết kiệm tiền, không kịp có chỗ ở an ổn, không kịp nghĩ đến tương lai.
Những gông cùm xiềng xích này, đeo trên tay chân và cổ Lương Tiêu, đem cậu kéo ngã trên mặt đất, kéo cậu đến bên cạnh anh.
“Cuộc đời đối với cậu ấy khắc nghiệt, nên tôi giúp đỡ cậu ấy.”
Hoắc Lan: “Sau khi làm xong muốn đi hay ở, Tinh Quan sẽ không can thiệp.”
“Long Đào lãng phí 5 năm thời gian của cậu ấy.” Hoắc Lan: “Cậu ấy đáng lẽ ra nên có một tương lai tươi sáng."