Tổng giám đốc Hoắc thản nhiên, nói ở cùng là ở cùng, nhắm mắt rồi đưa tay che góc chăn cho cậu.
Một trận khó chịu trong lòng còn chưa qua, Lương Tiêu không thể ngủ được, nhắm mắt nằm một lúc.
Từ nhỏ đến lớn, Lương Tiêu không ở một chỗ nào quá lâu.
Khi còn nhỏ, cậu tung hoành khắp nơi, sáu cô nhi viện trước đó cũng đã đóng cửa, về sau thật sự cũng không dám chà đạp cuộc sống của những đứa trẻ khác, dần dần cũng quen một mình tùy tâm sở dục tự do tự tại.
Một thân một mình, không có mơ ước cũng không khó chịu.
Hoắc Lan thì khác.
Hoắc Lan nhất định đã từng có mơ ước.
Cha mẹ cũng tốt, họ hàng trong nhà cũng tốt, bất kỳ người nào bên cạnh anh đều tốt.
Ngay cả khi chỉ gần hơn một chút.
Lương Tiêu không cho phép mình suy nghĩ tiếp, quấn chăn rồi đấu tranh tâm lý một lúc, sau đó dịch thêm hai cm về phía Tổng giám đốc Hoắc.
Hoắc Lan không có phản ứng.
Lương Tiêu to gan lớn mật, dịch thêm hai cm nữa.
Hoắc Lan vẫn không có phản ứng.
Tổng giám đốc Hoắc thật sự khoan dung quá mức, Lương Tiêu chờ bạo tuyết nửa ngày, rốt cục chính mình nhịn không được, nhẹ giọng khuyên anh nằm xuống: “Tổng giám đốc Hoắc, thật ra cũng không cần quá để ý.”
Lương Tiêu có kinh nghiệm, thò người tắt đèn, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, chủ động nằm thẳng làm mẫu cho anh: “Nằm xuống là được, không cần lo lắng, anh nhìn tôi ——”
Hoắc Lan đưa tay vuốt ve tóc của cậu.
Vừa rồi tâm tình của Lương Tiêu bị kích động, cũng không nhận ra sự biến hóa cảm xúc sau đầu, vừa rồi cũng chỉ lo di chuyển từ từ về phía Tổng giám đốc Hoắc, không ngờ lại xảy ra biến cố này làm cậu trở tay không kịp: “…”
Hoắc Lan phát hiện ra cậu có gì đó không đúng: “Làm sao vậy?”
Lương Tiêu bị anh sờ đầu, bất ngờ không kịp đề phòng cứng đờ hai giây, cả người nhanh chóng trở nên tức giận.
Mặt của Lương Tiêu đã nóng, nhỏ giọng lên tiếng: “…Quá, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”
Hoắc Lan: “…”
Lương Tiêu quấn chăn, thể xác và tinh thần hoảng hốt, tự mình quay cuồng đến cuối giường bên kia.
Hoắc Lan đúng lúc giơ tay ngăn cậu lại, không để cho cậu xoay đến cuối giường bên kia.
Người Lương Tiêu nóng ran, nhìn qua cũng không giống với dáng vẻ yếu ớt do sốt cao. Hoắc Lan nhìn còn thấy cậu có sức lực hơn bình thường, cũng yên tâm phần nào, nhỏ giọng an ủi cậu: “Tôi không làm gì.”
Lương Tiêu chưa từng bị người khác sờ đầu, lúc này còn chưa kịp bình tĩnh, cuộn chăn không nói nên lời.
Hoắc Lan thật sự không rõ nên dùng phương pháp nào để có thể làm cho Lương Tiêu cảm nhận được tình cảm cha mẹ, tận lực suy nghĩ một lúc lâu, nhớ lại tư thế gặp qua ở phân gia mấy lần, vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về: “Ngủ đi.”
Hoắc Lan: “Tôi sẽ không đi đâu.”
Bản lĩnh dỗ dành người khác ngủ của Tổng giám đốc Hoắc thật đáng nể.
Lương Tiêu tự cảm thấy đầu óc đã bị kích động, cho rằng cả đêm nay sẽ không nhắm mắt được, kết quả trằn trọc được mấy vòng, cứ như vậy mà ngủ lúc nào không hay biết.
Mở mắt ra lần nữa thì trời cũng đã sáng.
Lương Tiêu bó gối, ngây ngô, cố gắng tính toán xem mình nhẫn tâm đến mức nào.
Lương Tiêu tính toán hai giây, quay trở lại, một lần nữa thuận theo ý nghĩ lúc đầu.
Lương Tiêu: “…”
Hoắc Lan đã tỉnh từ rất sớm, chỉ là nhất định không nhúc nhích, nhận thấy cậu có ý định đứng dậy, kịp thời vươn tay kéo cậu trở lại giường.
Lương Tiêu nhìn chân của Tổng giám đốc Hoắc, nhìn tay của Tổng giám đốc Hoắc.
Nhìn vào gối của mình ở phía góc tường xa xôi.
… Đây là cách ngủ khủng khϊếp bắt nguồn từ việc con chim bị néo vào rừng sâu. (?)
Lương Tiêu không dám tin tưởng hệ thống định vị ngựa quen đường cũ của mình, dùng sức lau mặt, mở mắt ra một lần nữa, quay đầu lại xác nhận.
“Quản gia hỏi qua rồi.” Hoắc Lan nhìn cậu đang hồn bay phách lạc, đỡ cậu, đặt người ngồi cẩn thận ở phía đầu giường, “Buổi sáng không có lịch quay phim.”
Tối hôm qua quay một cảnh quay lớn, người kiệt sức, ngựa hết hơi, Tống Kỳ dù có bóc lột thế nào, ngày hôm sau cũng phải cho nghỉ nửa ngày.
Thứ mà Lương Tiêu quan tâm không phải cái này, hít một hơi sâu, hốt hoảng: “Ồ…”
Lương Tiêu hoàn hồn, tử tế suy nghĩ một chút, gian nan bổ sung hình ảnh mình vừa rồi không biết vì sao gối lên đùi của Hoắc Lan, trước mắt tối sầm lại: “Quản gia… Đã tới đây sao?”
Hoắc Lan nhìn cậu có vẻ như vẫn chưa tỉnh táo, hơi trầm tư, gật đầu.
Trên thực tế, không chỉ có quản gia, đội trưởng vệ sĩ và người đại diện của Lương Tiêu cũng đã tới đây.
Buổi sáng anh có thói quen tập thể dục, buổi sáng quản gia sẽ tới đưa bữa sáng, đại khái là không tìm thấy người ở phòng ngủ bên canh nên đến phòng ngủ chính tìm anh.
......
Anh không tiện đi lại, chỉ bảo quản gia lấy nước nóng rửa mặt. Về phần vì sao quản gia không nhúc nhích ở cửa ước chừng năm phút, sau đó đội trưởng vệ sĩ cùng người đại diện kia vì sao xông lên, thật sự Hoắc Lan cũng không có thời gian tìm hiểu.
Dù sao lúc ấy Lương Tiêu vẫn còn chưa tỉnh, Hoắc Lan chỉ đơn giản lau mặt, hỏi vài câu, phân phó quản gia đưa công việc của anh đến bên giường, cũng quấy rầy anh nữa.
Lương Tiêu thừa nhận mình không có năng khiếu thực hành, nhưng tự hỏi tốt xấu gì kiến thức lý thuyết cũng nhiều hơn anh, nghe xong thì tay có hơi run rẩy: “Anh muốn nước nóng…”
Hoắc Lan nhíu mày.
Cho dù pheromone của anh chủ yếu là lạnh băng, thỉnh thoảng cũng không biết tại sao có những bông tuyết bay xuống thì anh vẫn là một con người.
Cũng cần phải rửa mặt bằng nước nóng.
Hoắc Lan không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, không hiểu vì sao quản gia xác nhận lần thứ hai với anh, Lương Tiêu còn muốn xác nhận lần thứ ba: “Đúng vậy.”
Lương Tiêu hít sâu một hơi, dập đầu ở đầu giường.
Hoắc Lan làm gối đầu cả buổi sáng, thấy Lương Tiêu tỉnh dậy rất có sức sống, tự cho rằng mình đã biết cách dỗ dành người khác, xách máy tính đặt trở lại bàn làm việc, đi vào phòng tắm rửa lại mặt cẩn thận.
Lương Tiêu dập đầu đến hoa mắt chóng mặt, bình tĩnh nằm xuống giường, từ từ hòa tan.
Chuyển các cảnh còn lại sang chế độ đen trắng.
Cậu không muốn rời khỏi căn phòng tổng thống này nữa.
Buổi chiều bù lại chậm trễ tiến độ của ngày hôm qua, Lương Tiêu và Tô Mạn có một cảnh đối thủ.
Nhân viên đoàn làm phim cũng được nghỉ buổi sáng, đang bận rộn dựng cảnh, đạo diễn cùng biên kịch thảo luận kịch bản, không có thời gian nói kịch bản, để cho diễn viên tự mình phát huy dựa trên cốt truyện có sẵn.
“Tiến độ không thay đổi.”
Thật ra Tô Mạn không thể lý giải được thao tác buổi sáng ba hạt dẻ buổi tối bốn hạt dẻ cho đại diễn Tống, tận tâm đùa giỡn Lương Tiêu, dáng người uyển chuyển khoác vai cậu: “Có gì khác nhau?”
Lương Tiêu còn đang ở trong cuộc đối thoại thảm thiết buổi sáng chưa thoát ra được, nghe vậy thở dài: “Khác rất nhiều…”
Tối hôm qua bổ sung một cảnh đêm vốn dĩ sẽ quay hôm nay, sáng nay nghỉ nửa ngày, buổi chiều bổ sung cảnh ban ngày hôm qua chưa kịp.
Tô Mạn thậm chí còn tính toán một lúc: “Lớn thế nào?”
Lương Tiêu sửng sốt một chút, bất ngờ hoàn hồn, áy náy ấn huyệt thái dương: “Chị Mạn.”
“Ngủ không ngon?” Tô Mạn ném kịch bản, vỗ vỗ vai cậu, “Quay đêm quá mệt mỏi, tôi cũng không chịu được đây.”
Lương Tiêu hiếm khi thất thần, cười áy náy với cô.
Tô Mạn không để trong lòng, ngáp một cái, thuận thế ngồi xuống nói chuyện bát quái với cậu: “Xem chương trình tạp kỹ của chúng ta chưa?”
Lương Tiêu mấy ngày nay tinh thần không yên, có vẻ như đã quên sạch chuyện này, nghe vậy ngẩn ra: “Đã phát sóng chưa?”
“Phát sóng hôm qua rồi.” Tô Mạn bổ sung tin tức cho cậu, “Mỗi người chúng ta có một cái hot search, Giang Bình Triều không thích hot search của anh ấy, sáng nay còn phối hợp với Tinh Quan để rút nó đi.”
Lương Tiêu vắt nắp chai nước: “Là cái gì?”
Tô Mạn:#Kiểm kê những người mà thầy Giang có thể gây ồn ào #"
Lương Tiêu sặc một tiếng.
Đại khái cậu biết Giang Bình Triều cãi nhau cùng ai sau đó đều phải xem xét lại ba lần, nhưng cũng không nghĩ tới số người trong chuyện này ít đến mức có thể làm ra một cái kiểm kê.
Lương Tiêu uống hai ngụm nước, tuy rằng bọn họ quay lưng lại với Tổng giám đốc Hoắc là không tốt nhưng vẫn kinh ngạc nói tiếp: “Kết quả thế nào?”
Tô Mạn: “Không có.”
Lương Tiêu: “…”
Khó trách thầy Giang lại không thích.
Lương Tiêu tự nhận ra không nên lén lút nói sau lưng, cũng không nhịn được mím môi: “Của chị là gì vậy?”
“Vẫn là A không phải A kia, lời lẽ sáo rỗng.”
Tô Mạn bị fan gọi bao nhiêu năm nói muốn kết hôn, sớm đã không để trong lòng: “Mạnh ảnh đế chính là muốn nói chuyện phiếm.”
Lương Tiêu nhìn ra cô cố ý nhử, cười cười phối hợp: “Của tôi...”
Tô Mạn: “Thà chết chứ không chịu khuất phục.”
Tuyên truyền phim chỉ là dẫn đường, đoàn làm phim khi lên chương trình cũng không đưa ra giới thiệu rõ ràng, hơn nữa tác phẩm trong quá khứ của biên kịch chưa bao giờ bị đảo ngược, còn doanh trại cụ thể của những người khác hiện tại vẫn chưa rõ ràng lắm.
Nhưng của Lương Tiêu thì rất dễ phân tích.
“Bọn họ đều nói.”
Tô Mạn vỗ vỗ bả vai cậu: “Nhìn đoạn cậu trả lời câu hỏi của MC, đã biết cậu tuyệt mặc kệ sống chết, sẽ không vì tra tấn mà tiết lộ bất kỳ bí mật nào của bên ta.”
Lương Tiêu ho khan hai tiếng, cũng cầm điện thoại di động, mở weibo lên xem một chút.
Đến bây giờ cậu vẫn chưa đăng kí Weibo, mấy người còn lại đều dùng hot search kèm tên thật, chỉ có của cậu là #Vân Liễm thà chết không khuất phục#
Nữ MC cũng không hỏi được cái gì, hỏi cậu ở trường còn lấy đoạn tự học kia làm thành ảnh chụp màn hình, thậm chí phát triển ra không ít biểu tình khó hiểu.
Lương Tiêu lướt xem, mơ hồ cảm thấy có gì đó không thích hợp lắm.
Ngay cả khi cậu vẫn chưa đăng ký Weibo, một lần nữa trở lại trong tầm mắt công chúng, Long Đào yên tĩnh như vậy cũng thật sự có hơi nghi ngờ.
Dựa theo dự đoán ban đầu của cậu, Long Đào đại khái sẽ gấp gáp không nhịn được nhảy ra bôi nhọ cậu, tiện thể sẽ nói bóng gió về việc có dính líu đến Hoắc Lan hoăc Tinh Quan.
Mấy năm nay bình tĩnh, chỉ là bởi vì Long Đào trăm trận trăm thắng, chỉ cần Long Đào không kiềm chế được mà ra tay, nhất định sẽ lộ ra sơ hở.
Có anh là đương sự trong việc này, Tinh Quan sớm đã chuẩn bị, its nhất sẽ khiến Long Đào ngã không nhẹ.
Nhưng trước mắt cậu trong cái hot search này vẫn là một mảnh yên bình ha ha ha ha ha.
“Có chuyện gì vậy?”
Nhà sản xuất còn đang sứt đầu mẻ trán đối phó Giang Bình Triều, không hiểu yêu cầu của anh: “Cậu cũng muốn rút hot search sao?”
“Không phải ...” Giọng Lương Tiêu hơi khàn khàn, “Tinh Quan không nhân cơ hội ra tay sao? ”
Đây là một cơ hội tốt, năm năm qua cậu vẫn luôn là sự cân bằng yếu ớt giữa Tinh Quan và Long Đào, Long Đào làm kẻ trộm chột dạ cực lực che dấu, Tinh Quan vẫn luôn che giấu thực lực chịu đựng không bộc phát.
Hoắc Lan bây giờ đã không còn là người mới lúc trước tiếp nhận Tinh Quan, chỗ đứng còn chưa ổn định, dư luận mà Tinh Quan nắm trong tay cùng thực lực cứng đã là kiệt xuất trong ngành, nay không còn như xưa, từ chỗ cậu phá vỡ cân bằng chính là thời điểm thích hợp.
“Cậu đang hỏi cái này à?” Nhà sản xuất mỉm cười, xua tay, “Không cần.”
Lương Tiêu khó hiểu: “Tại sao?”
“Tổng giám đốc Hoắc nói, đây là ván cờ giữa hai công ty.”
Nhà sản xuất trực thuộc Tinh Quan, lúc họp cũng có mặt, truyền đạt cho cậu: “Thương nhân trục lợi, làm mọi thứ, từ đầu đến cuối Lương tiên sinh vẫn luôn trong sạch.”
Lương Tiêu giật mình.
Nhà sản xuất còn muốn dỗ dành Giang Bình Triều, không nói nhiều với cậu, vội vã rời đi.
Lương Tiêu đứng một lúc, thở ra một hơi.
Lấy cậu làm ngòi nổ, nhiều nhất trong khoảng thời gian này cậu có hơi mờ mịt sương khói, Long Đào trong thời gian ngắn có thể đả thương gân động cốt.
Nhưng Hoắc Lan đã từ bỏ đường dây này.
Ở trong vòng một thời gian dài, không ai khó tránh khỏi bị bôi đen một vài lần, miễn là sau đó có thể nắm bắt làm rõ, cũng không phải là một vấn đề lớn.
Lương Tiêu đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng không để ý đến nó lắm.
Lương Tiêu có hơi muốn đi thăm Hoắc Lan, gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, quay lại ngồi xuống, nghĩ có nên nhắn tin cho Tổng giám đốc Hoắc hay không.
Hoắc đăng một cảm nghĩ.
Lương Tiêu mở khung chat ra, vô thức kéo vào cái, vừa ngẩng đầu nghênh đón đội trưởng vệ sĩ cùng quản gia đi theo Đoàn Minh tới: “…”
Lương Tiêu hắng giọng, nhanh chóng cất điện thoại.
Quản gia lo lắng đề phòng cả buổi sáng, rốt cục tìm cơ hội lẻn ra, vội vàng đi qua: “Ngài Lương….”
“Không.” Lương Tiêu: “Tôi và Tổng giám đốc Hoắc trong sạch.”
Quản gia sửng sốt một chút, quên luôn những gì cần nói, theo bản năng dỗ dành cậu: “Đúng vậy.”
Lương Tiêu: “….”
Lương Tiêu cảm thấy thái độ của quản gia không được đoan chính, nghiêm mặt giải thích: “Thật đấy.”
“Tôi tin ngài.”
Thật ra quản gia cũng không cảm thấy tiến độ của Tổng giám đốc Hoắc sẽ nhanh như vậy, buổi sáng lúc nghe Tổng giám đốc Hoắc muốn nước nóng chỉ là đột nhiên kinh ngạc trong lòng, sau đó đã tỉnh táo lại: “Ngài Lương, có mấy chuyện muốn hỏi ngài...”
Quản gia sáng nay tới, thật sự là tìm Hoắc Lan.
Bệnh tình của Lương tiên sinh mới ổn, cảm lạnh trên trường quay là điều bình thường. Tối hôm qua Tổng giám đốc Hoắc cùng người đại diện của Lương Tiêu đã đề cập tới, gọi Lương Tiêu lên nghỉ ngơi, điều kiện tốt hơn một chút, Đoàn tiên sinh cũng đồng ý.
Theo suy đoán của bọn họ, ai dùng phòng tắm nào thì ở phòng nấy, hẳn là Tổng giám đốc Hoắc nên nằm nghiêng. (trắc ngọa)
Nhưng sáng nay Tổng giám đốc Hoắc không nằm nghiêng.
Quản gia lúc này cũng không nghĩ nhiều, tưởng rằng đại khái là Lương tiên sinh phú quý không thể dính da^ʍ ô nên đã trở về phòng ngủ, cho nên tổng giám đốc Hoắc ngủ ở phòng chính.
Kết quả vừa đẩy cửa, thị giác và nội tâm đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt.
“…” Lương Tiêu không muốn nghe tiếp, thà chết không chịu khuất phục: “Ông hỏi, tôi cũng nói thật.”
Tuy rằng vừa mới xóa mấy truyện người lớn trong điện thoại di động, nhưng những thứ nên xem cũng đều đã xem xong, vốn dĩ cũng nên đổi một bộ mới.
Lương Tiêu biết rõ tình hình sáng nay trong mắt người khác có bao nhiêu điều khó nói, chỉ cầu quản gia nhanh chóng hỏi, cậu cũng sẽ nhanh chóng trả lời.
Quản gia vui mừng gật đầu: “Được được.”
Quản gia: “Là Tổng giám đốc Hoắc muốn ở lại phòng ngủ chính sao?”
Lương Tiêu: “…”
Lương Tiêu: “Là tôi ở lại.”
Quản gia: “Những mốn ăn nhẹ…”
Lương Tiêu: “Tôi ăn.”
Quản gia sửng sốt: “Đèn phòng ngủ chính...”
Lương Tiêu trầm tư thật lâu: “Tôi tắt.”
Quản gia sửng sốt nửa ngày, vội vàng giúp cậu soi các chi tiết khác: “Là do Tổng giám đốc Hoắc dựa vào giường ngủ không cần thận làm quần áo nhăn nheo đúng chứ?”
“...” Lương Tiêu nhớ lại Hoắc Lan bị cậu điên cuồng xoa phía sau lưng, lẩm bẩm: “Tôi làm...”
Quản gia đã quen với những cơn bão và sóng lớn, cố gắng ổn định: “Vào buổi sáng, chúng tôi thấy... Đầu của ngài và chân của Tổng giám đốc Hoắc ở vị trí tương đối đặc biệt. Là Hoắc tổng ——”
Hai mắt của Lương Tiêu thất thần, đè cánh tay của quản gia, thất tha thất thểu đứng lên, nắm chặt điện thoại di động rời đi.