Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi

Chương 23

Lương Tiêu không đợi phản ứng của Hoắc Lan.

Cậu suy nghĩ cả ngày, vẫn không biết nên nói như thế nào.

Nói bóng nói gió, ám chỉ vòng vo, nhờ quản gia chuyển lời, viết giấy nhét vào ngăn kéo thứ hai trong bàn làm việc của Hoắc tổng.

Cậu viết chữ lên trên tuyết bên ngoài văn phòng của Hoắc Lan, treo lên dây thép, gõ cửa sổ để Hoắc tổng xem.



Cho dù có dùng biện pháp gì, kỳ thật cũng chưa từng trực tiếp đến như vậy.

Nhưng cậu quả thật không chịu đựng nổi.

Đầu choáng váng vô cùng, thể lực tâm lực đều tới cực hạn, trên người đổ từng đợt mồ hôi lạnh.

Lương Tiêu cố tình không thèm nghĩ đến chiếc vòng báo động khẩn cấp trên cổ tay, không thèm nghĩ đến thuốc ức chế ở phòng khách, không thèm nghĩ đến cánh tay của Hoắc Lan đang đỡ lấy cậu.

Những tin đồn mơ hồ truyền đến phòng bệnh năm đó đều bị người đại diện nổi trận lôi đình rít gào rồi đạp tan liên tiếp hiện lên trong trí nhớ.

Dụng tâm kín đáo, gieo gió gặt bão, tính kế không thành, biến khéo thành vụng…

Cậu rũ tầm mắt xuống, kéo kéo khóe miệng, cố gắng không đoán xem Hoắc Lan đến tột cùng sẽ tin cái nào.

Hoắc Lan: “Ừ.”

Lương Tiêu: “Anh phải chuẩn bị đi.”

Lương Tiêu: “Hot sreach lúc trước không đơn giản đâu, Long Đào sẽ không dễ dàng buông tha. Cơ hội tốt như vậy, bọn họ rất có thể sẽ ――”

Lương Tiêu: “...”

Lương Tiêu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Hoắc Lan.

Khí tức của Hoắc Lan có thêm vài dấu chấm hỏi.

Lương Tiêu cảm thấy đó có thể là ảo giác của mình, trầm ngâm hai giây rồi nghiêm nghị nói: “Hoắc tổng, tôi chính là Omega kia.”

Hoắc Lan: “...”

Hoắc Lan thật ra không quá rõ vì sao cách hồi phục cũng có yêu cầu, nhưng nhìn thấy người trên giường lung lay sắp đổ vẫn đè tính tình của mình xuống, sửa lại: “Biết.”

Lương Tiêu ngẩn ra một lúc, thò người tới cầm lấy cốc nước đã vơi đi quá nửa kia, đổ lên đầu anh.

Hoắc Lan nhíu mày, giơ tay cản cậu: “Làm gì đấy?”

Lương Tiêu bị Hoắc tổng trong giấc mơ ngăn cản nên tỉnh lại, còn bị tịch thu cốc nước, ngơ ngác ngồi một lúc, giơ tay sờ sờ trán mình.

Cậu gần như đã bị thiêu chín, Hoắc Lan nhìn cậu lăn qua lộn lại rồi sờ soạng nửa ngày nhưng vô ích, nhấc chân lảo đảo chuẩn bị rời khỏi giường.

Hoắc Lan khó khăn duỗi tay bắt lấy cậu, đặt trở lại giường, kéo chăn ở bên cạnh sang.

Lương Tiêu ở dưới giường một vòng, đã xác định được độ tỉnh táo của mình, đầu váng mắt hoa thở dốc: “Hoắc tổng.”

Hoắc Lan gọi bác sĩ tư nhân: “Ồ.”

Đây là lần đầu tiên Lương Tiêu nghe thấy anh ồ lên, ý thức chạy trốn khỏi Hoắc tổng tan đi theo tiếng nói đó, quả thực có thể ở chung tốt được: “Anh… Xem bệnh án rồi?”

Cậu nhảy lên, Hoắc Lan nghĩ nghĩ: “Xem rồi.”

Có dự cảm nó sẽ sớm hơn một chút.

Long Đào giấu rất kỹ, mấy năm nay cũng chưa từng bị bại lộ, nhưng không thể không đặt một chân vào hot search, cuối cùng cũng lộ ra một chút manh mối.

Hợp đồng của Lương Tiêu lại được bảo mật lạ thường.

Giữ kín như bưng, liền có vẻ giấu đầu hở đuôi.

Lúc này, Lương Tiêu mơ hồ cảm thấy bản thân như bị thiêu cháy, hơi thở nóng rực, cố gắng đè trán xuống: “Sau đó ―― Phó đài trưởng Bành vừa hay đi tìm anh…”

Hoắc Lan gật gật đầu, kê một cái gối lên vai cậu.

Lương Tiêu đã hoàn toàn hỗn loạn.

Anh thật sự không nghĩ ra, đến tột cùng là dạng chấp niệm gì mới khiến sau khi biết được thân phận thật sự của Hoắc tổng bèn cố ý rời khỏi công ty, cải trang vi hành ngàn dặm xa xôi đến nhà tìm anh.

… Để tra hỏi với một biểu cảm vô tội và đáng yêu như vậy.

Lương Tiêu cũng không dám hỏi, sợ khiến Hoắc Lan nhớ lại chuyện này: “Anh… Anh không có chuyện gì muốn nói sao?”

Hoắc Lan nhắn tin thúc giục bác sĩ, đưa tay lên sờ trán cậu: “Nói gì?”

Lương Tiêu mở miệng, không nói gì.

Hoắc Lan có lẽ đã điều chỉnh được pheromone , hơi thở lạnh băng phả vào trán cậu, áp chế được cơn sốt cao phần nào, khiến cả người cậu dễ chịu hơn so với lúc trước không ít.

Hai mắt Lương Tiêu nóng đến mức phát đau, được lòng bàn tay anh bao phủ, cơn đau giảm xuống, có vị chua xót mơ hồ.

“Hỏi tôi một chút…” Lương Tiêu không biết vì sao mình lại phải cố gắng nghĩ ra lời thoại cho anh: “Vì sao trở về, có phải lại âm mưu cái gì khác hay không, có phải lại muốn nghĩ cách tính kế Tinh Quan với Long Đào hay không…”

Bàn tay của Hoắc Lan trước mắt cậu ngay lập tức hạ nhiệt.

Lương Tiêu nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén cơn buồn ngủ chưa kịp an ủi đã bị sự lạnh lẽo vỗ về.

Bây giờ rõ ràng nên là cốt truyện anh cho tôi giải thích, anh nghe tôi giải thích, tôi không nghe anh giải thích với tôi.

Ngực cậu vẫn nặng nề như trước, rồi lại không biết vì sao mà bỗng nhiên cảm thấy thả lỏng.

.”Với Long Đào.”

Hoắc Lan chọn một câu trong đó: “Nghĩ cách tính kế Tinh Quan.”

Lương Tiêu lên tiếng.

Hoắc Lan: “Muốn tôi tức chết?”

Lương Tiêu: “...”

Tuy nhiên.

Lương Tiêu không biết phải phản bác như thế nào, ho nhẹ một tiếng: “Hoắc tổng, anh như vậy thì tôi không thể trả lời được.”

Hoắc Lan không nói chuyện, im lặng một lúc rồi thu tay về.

Lương Tiêu mở một mắt, liếc nhìn đuôi mày và khóe mắt của Hoắc tổng, có vẻ không tức giận lắm.

Hoắc Lan: “Lương Tiêu.”

Lương Tiêu không thường xuyên bị anh gọi tên, thỉnh thoảng bị điểm danh cũng nói là Lương tiên sinh, run run một tiếng: “Đây.”

Hoắc Lan ấn ấn trán cậu: “Ngủ đi.”

Chuyện nên nói cũng chưa nói cho rõ ràng, trong lòng Lương Tiêu không yên ổn, tự hỏi bản thân cho dù bị sốt tới 42 độ chỉ sợ cũng không ngủ được: “Hoắc tổng.”

Hoắc Lan: “...”

Hoắc Lan chịu đựng sự sỉ nhục, lấy tay đặt dưới đầu cậu.

-

Thời điểm bác sĩ tư nhân và Hoắc quản gia cùng nhau tới, người bệnh nằm trên tay Hoắc tổng ngủ đến mức bất tỉnh nhân sự.

“38 độ.”

Bác sĩ thu nhiệt kế lại: “Có chút làm việc quá sức… Chủ yếu vẫn là bệnh cũ.”

Ông đã đọc bệnh án của Lương Tiêu trên đường tới đây, nghe quản gia nói đó là Omega có độ tương xứng rất cao với Hoắc tổng, lập tức đọc không sót một chữ.

Lương Tiêu khôi phục kỳ thật không tồi, ngày thường chỉ cần chú ý nghỉ ngơi giữ ấm, sẽ không gặp trở ngại gì. Chỉ là lúc trước bị thương quá nặng, tuyến dưới qua hai lần tai nạn ngoài ý muốn dường như đã bị tàn phế mất một nửa. Mấy năm nay vẫn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, thời tiết biến đổi lại trở nên khó khăn.

“Tốt hơn là không nên uống thuốc.” Bác sĩ nói: “Sau khi hạ nhiệt thì không sao nữa.”

Đoàn Minh đã gấp đến độ xoay vòng 80 lần, nghe vậy lập tức đi lấy khăn lông và nước lạnh tới.

Quản gia hẹn Lương Tiêu buổi tối lại đến, quay đầu đã thấy một người sống sờ sờ bị nóng đến ngất xỉu thì áy náy không thôi, thậm chí còn lo lắng truy hỏi Hoắc tổng là tại sao lại xuất hiện trường hợp như thế này, đuổi theo cố gắng giúp đỡ: “Đoàn tiên sinh, tôi cũng ――”

Quản gia hạ giọng, trơ mắt nhìn Hoắc tổng bọn họ đoan túc trầm ổn, bất động như núi, nhiệt kế trên tường phía sau run rẩy hạ xuống nửa độ.

Quản gia: “...”

Đoàn Minh: “...”

“Đánh dấu tạm thời.” Nhiệt độ cơ thể Hoắc Lan hạ xuống, xác nhận thêm một lần nữa: “Có ảnh hưởng gì hay không?”

“Thân thể của Omega vẫn khỏe mạnh chứ?”

Bác sĩ có kiến thức rộng rãi, bình tĩnh lật xem bệnh án: “Nếu là Omega bình thường, có khả năng sẽ vì pheromone dao động mà dẫn đến một ít phản ứng về thân thể. pheromone của Lương tiên sinh luôn ở mức thấp nhất, sẽ không ảnh hưởng gì.”

Hoắc Lan gật đầu, nhắm mắt dựa về.

Quản gia hoang mang và khẩn trương nhìn tình hình trước mắt, kéo Đoàn Minh tới, nhỏ giọng trao đổi: “... Sao lại thế này?”

“Không biết.” Đoàn Minh đau đầu: “Ngài vừa đi, Hoắc tổng liền mở cửa.”

Hoắc Lan một tay nắm lấy Lương Tiêu, thời điểm anh đếm người trong phòng ngủ, tình hình đã có chút mất khống chế.

Đoàn Minh ẩn nấp nửa ngày ở phòng bếp, lấy hết can đảm đi tới cửa phòng ngủ nghe ngóng một lúc, chưa nghe thấy gì cả.

Anh biết Lương Tiêu có chuyện cần phải nói với Hoắc Lan, cũng hiểu rõ rằng loại trường hợp này mình không nên ở đây, bởi vậy đã rón ra rón rén ra cửa, khóa trái rồi ngồi xổm ngoài bồn hoa với trợ lý đến khi trời tối hoàn toàn.

Tiếp theo, anh nhìn thấy Hoắc quản gia kéo bác sĩ tư nhân của Hoắc tổng hấp tấp chạy lên lầu.

Đoàn Minh kinh hồn táng đảm xông lên, mới biết được tình trạng của Lương Tiêu vẫn như trước, chỉ là lần này tâm trạng dao động quá lớn, lại trải qua ít nhiều mệt mỏi, sốt đặc biệt nghiêm trọng.

Đoàn Minh thầm mắng mình trong lòng, nhớ tới tuổi của trợ lý còn nhỏ, ngượng ngùng vì bị lời phỏng đoán của mình dọa sợ, mở nắp bình nước, mơ hồ giải thích: “... Đại khái là như vậy.”

Quản gia khi đi lên đã nghe thấy cậu nói chuyện của Long Đào, biết rõ trong đó có đủ loại ân oán tình thù. Sau khi chăm chú nghe một lúc thì nhẹ nhàng thở ra: “Còn tốt còn tốt, không phải xúc động vì bị Hoắc tổng phản bội, tức giận khiến Lương tiên sinh bị thương…”

Đoàn Minh phun một ngụm nước vào mặt trợ lý.

Quản gia hoảng sợ: “??”

“... Không có gì.” Cả thể xác và tinh thần của Đoàn Minh đều kiệt quệ: “Tôi tự trách thôi.”

-

Lúc Lương Tiêu hạ sốt tỉnh lại đã là gần nửa đêm.

Hiếm có lần nào cậu bị sốt nghiêm trọng như lần này, mơ mơ hồ hồ đi từ giấc mộng này đến giấc mộng khác. Một lần là khi giật mình co rút trong gian phòng nghỉ của Long Đào, một lần là đợt bùng phát gần như bị nướng chín khi cậu còn là thiếu niên.

Sau đó lại được bao bọc bởi sự mát mẻ không biết từ đâu ra, chìm dần vào sự thoải mái yên bình hiếm có.

Lương Tiêu mở to mắt, chớp chớp hai lần, nhận thấy được không đúng cho lắm thì trở mình.

Hoắc Lan thế mà vẫn còn ở mép giường.

Không những vẫn ở mép giường, cậu thậm chí còn gối lên cánh tay của Hoắc tổng, không biết vì sao lại ôm lấy tay của Hoắc tổng bọn họ.

Lương Tiêu bị chính mình dọa sợ: “...”

Hơn phân nửa cánh tay của Hoắc Lan đều cho cậu, với chiều cao và tỉ lệ người đáng tự hào của anh, chỉ có thể ngồi trên sàn, tựa lưng vào đầu giường, trầm mặc ngủ say.

Đèn bàn đầu giường tỏa ra ánh sáng nhu hòa, che đi đôi mày lãnh đạm hờ hững của Hoắc Lan.

Sau một lúc lâu Lương Tiêu hãi hùng khϊếp vía thì muốn tiến thêm một bước thăm dò cốt truyện đã bị bỏ lỡ, thử đứng dậy.

Cậu sốt hơn nửa đêm, trên người không còn chút sức lực nào nửa ngày mới có thể choáng váng quỳ được, không lăn lộn xuống giường, trước tiên đánh thức Hoắc Lan đã.

Lương Tiêu khó khăn quỳ gối trên giường, trước mắt tối sầm lại, nhìn thấy đôi mắt đang chậm rãi mở ra của Hoắc tổng.



Hoắc Lan hiển nhiên không quá hiểu tình hình trước mắt, im lặng một lúc: “Không cần đa lễ.”

Lương Tiêu: “...”

Lương Tiêu buông tay ra, nằm úp xuống giường.

Tố chất thân thể của Hoắc Lan tốt hơn cậu nhiều, một tay chống đỡ, cũng chẳng có bất cứ di chứng nào khi ngủ nửa đêm trên sàn nhà, nhẹ nhàng đứng lên.

Lương Tiêu nằm sấp như cá muối, chết lặng bị Hoắc tổng một tay lật người lên, sờ sờ độ ấm trên trán, tâm tình có chút phức tạp: “Hoắc tổng…”

Hoắc Lan thu xếp lại chiếc gối, mang theo cậu đặt lên đầu giường: “Sao?”

“...” Lòng Lương Tiêu trở nên tiều tụy: “Không có gì.”

Hoắc Lan đắp cho cậu một ít chăn, tầm mắt dừng trên người cậu, nhíu nhíu mày.

Trước khi Lương Tiêu bị sốt đến ngất xỉu, kỳ thật anh vẫn luôn muốn nói chuyện với cậu.

Sau khi bị sốt, cậu cảm thấy có chút mơ hồ, cả người không tỉnh táo, còn lẩm bà lẩm bẩm bốn thành ngữ dụng tâm kín đáo, gieo gió gặt bão, tính kế không thành, biến khéo thành vụng.

Thật ra Hoắc Lan muốn sửa lại, tính kế không thành không phải là một thành ngữ, nhưng chẳng thể giảng đạo lý với người không tỉnh táo nên đành phải tạm thời từ bỏ, bây giờ còn chưa thể vượt ra rào cản này.

Lương Tiêu dựa vào đầu giường.

Cậu còn đắm chìm trong phiền muộn vì bị Hoắc tổng dễ như trở bàn tay lật lên, nằm liệt trên một loạt gối mềm, bị ánh màu vàng nhạt chiếu lên, cả người có vẻ an tĩnh suy sụp.

Hoắc Lan quan sát cậu một lúc, lên tiếng: “Lương Tiêu.”

Lương Tiêu bỗng chốc hoàn hồn: “Đây.”

“...” Hoắc Lan ấn ấn trán cậu: “Lúc trước cậu hỏi tôi.”

Hoắc Lan ngừng lại, bình tĩnh tiếp tục: “Tôi quả thật có lời muốn nói với cậu.”

Lương Tiêu hơi giật mình.

“5 năm trước.”

Hoắc Lan: “Không tiếp tục truy cứu, là lỗi của tôi.”

Khi ấy anh tiếp nhận Tinh Quan chưa lâu, hiểu biết về đủ loại quy tắc ngầm trong giới giải trí cũng chỉ nằm ở mặt ngoài.

Long Đào tính kế thất bại, Omega dùng để hãm hại anh ở trong viện, anh đều biết.

Khi đó xung quanh anh có rất nhiều nguy cơ, trong ngoài đều không an ổn, bên cạnh anh có quá nhiều bè lũ xu nịnh mai phục, âm mưu cũng không chỉ dừng lại ở đó.

Long Đào ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, Tinh Quan tự nhiên có thể bù lại ở nơi khác. Anh sẵn sàng để Omega kia rời đi, không thuận theo điều tra nữa.

Lúc Hoắc Lan và Lương Tiêu giải ước cũng không lợi dụng chức quyền gây khó xử, tự nhiên không thể tưởng tượng được, Long Đào sẽ đem người đó áp chế tới chết không chút kẽ hở trong suốt 5 năm.

Lương Tiêu không nghĩ tới việc anh muốn nói lại chính là cái này, sửng sốt một lúc lâu rồi cười cười: “Không liên quan đến anh.”

“Chính tôi đã chọn.”

Lương Tiêu vốn dĩ không trông cậy vào việc anh có thể tin điều này, bóng đêm trước mắt thâm trầm, hai người cùng nằm dưới ánh đèn ấm áp, thể xác và tinh thần đều cảm thấy thư thái, không nhịn được mà nhiều lời hơn vài câu: “Long Đào đối phó với tôi, cũng là chuyện của tôi.”

Việc lúc trước, Hoắc Lan để cho cậu đi, Tinh Quan tận tình tận nghĩa.

Con đường này là do chính cậu lựa chọn, cậu đi 5 năm rồi cũng không cảm thấy hối hận, hoàn toàn không muốn Hoắc Lan xin lỗi.

Việc nào ra việc đó, Hoắc Lan phân biệt rõ ràng, lắc lắc đầu: “Tôi nợ cậu một chuyện.”

“Anh không nợ tôi cái gì cả.” Lương Tiêu cười: “Khi đó tôi cũng không biết là anh.”

Hoắc Lan chấp chưởng Hoắc gia năm 18 tuổi, tính tình quyết đoán, cũng không định thương lượng với cậu, vì vậy liền bước tới.

“Không thích hợp.” Lương Tiêu giành trước đầy khách khí: “Không cần chi phiếu, anh đưa đủ nhiều rồi…”

Hoắc Lan: “...”

Lương Tiêu: “...”

Lương Tiêu chớp chớp đôi mắt, nhìn Hoắc tổng vẫn chưa lấy ra chi phiếu, há miệng ho nhẹ một tiếng.

Hoắc Lan rũ mắt, ý cười không rõ.

Thời điểm anh cười như vậy, vẻ lãnh đạm hờ hững trên người bỗng nhiên phai nhạt đi, khí thế ở trên cao thoáng chốc tiêu tán, có vẻ yên tĩnh lạ thường.

Lương Tiêu bất giác lắc đầu, nhìn Hoắc Lan quay lại, lấy một tấm chi phiếu từ trong cặp ra, kí tên lên rồi đưa cho cậu.

“...” Lương Tiêu lúc này xấu hổ đến mức có thể nhảy từ cửa sổ xuống: “Thật sự không cần.”

Lương Tiêu hít sâu một hơi, mạnh miệng nói: “Lựa chọn lúc trước là vì sự trong sạch của chính tôi, phần cảm tạ này của anh không thích hợp.”

Hoắc Lan nhìn bàn tay của cậu bị đè chặt ở phía sau, phối hợp gật gật đầu, thu chi phiếu lại.

Lương Tiêu thả lỏng hoàn toàn, ung dung nhảy dựng lên, không kìm được nữa.

Hoắc Lan vốn dĩ không định cho cậu thù lao, Long Đào gắt gao đè ép hợp đồng, nhất thời không thể để cậu về Tinh Quan.

Lúc nãy Hoắc Lan nói “nợ cậu một chuyện”, trong lòng lập tức tràn đầy sự hồi hộp.

“Cho nên.” Lương Tiêu tò mò phát điên rồi: “Anh nợ tôi cái gì?”

Hoắc Lan thu chi phiếu lại, đặt đồ xuống, đứng dậy đi về.

Lương Tiêu chớp chớp đôi mắt, nhìn anh lập tức đi đến trước mặt mình.

Tỉ lệ của Hoắc Lan ưu việt, thân ảnh sắc bén được ánh đèn chiếu lên, im lặng đứng một hồi, cúi người xuống, duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

“Cảm ơn.”

Hoắc Lan: “Vất vả rồi.”

Lương Tiêu bị anh dùng sức nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, đột nhiên không kịp phòng ngừa, ngơ ngẩn run lập cập.

Lương Tiêu muốn cười, khóe miệng lại không nâng lên được, hấp tấp nắm lấy áo sơ mi của Hoắc Lan, cúi đầu nhắm mắt lại.