Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi

Chương 15

Người đại diện đuổi theo suốt ba ngày.

Mọi thủ đoạn đã được sử dụng hết nhưng vẫn không nhìn thấy nội dung cụ thể của bức thư.

“Vẫn còn nửa tháng, tất cả các bộ phận vẫn đang nỗ lực.”

Tống Kỳ gọi tên vài người rồi quay lại: “Lương Tiêu.”

Lương Tiêu thêm một lớp mật khẩu của người môi giới chống trộm vào thư mục ẩn, giấu điện thoại di động rồi ngẩng đầu lên.

Tống Kỳ lật kịch bản: “Mấy ngày nữa anh được nghỉ, sau đó sẽ quay cảnh khác.”

Đạo diễn Tống có thói quen tổ chức họp vào thứ sáu hàng tuần, ai có thể tham dự thì sẽ tham dự, sắp xếp và thống nhất kế hoạch quay phim.

Đoàn làm phim còn nửa tháng ở trường quay trong nhà, kế tiếp sẽ chuyển sang bối cảnh đại chiến, trước khi dời đi bọn họ phải hoàn thành hết các cảnh quay trong nhà.

Lương Tiêu không có ngoại cảnh, dự định tuần sau sẽ đóng máy, nghe vậy gật đầu: “Được.”

Tống Kỳ ngẩng đầu nhìn cậu một cái, sắc mặt tốt hơn một chút.

“Tổ đạo diễn D dẫn người đi chụp hình tượng diễn cảnh chiến tranh.”

Tô Mạn ngồi bên cạnh Lương Tiêu, tiện tay lật xem kịch bản, lén lút nói với cậu: “Quay bảy tám lượt, lần nào cũng không đạt yêu cầu.”

Cho nên mấy ngày nay tâm trạng của đạo diễn Tống không được tốt.

Phó đạo diễn ai cũng cảm thấy lo sợ, sợ bị phân đi quay cảnh chiến tranh, mỗi ngày khởi động máy bay đều là một cảnh tượng chuyên nghiệp thức khuya dậy sớm.

Lương Tiêu không hiểu điều lệ quay phim truyền hình, tò mò hỏi: “Không đạt yêu cầu?”

“Không có cảm giác tiêu điều và suy sụp.” Tô Mạn nói, “Sông núi không đủ rách nát.”

Cho nên đạo diễn Tống yêu cầu từ chỗ này một đường theo hướng tây đi về phía Tân Cương tìm cảnh, bất luận tìm được cái nào, nhất định phải tiêu điều cùng sơn hà rách nát.

Lương Tiêu suy nghĩ một chút, thận trọng xác nhận: “Chúng ta có ở Giang Nam không?”

Tô Mạn hài lòng: “Lần trước đạo diễn Tống yêu cầu từ đây đi về phía tây tìm được sông Mississippi.”

“......”

Lương Tiêu cảm thấy lúc đó đạo diễn Tống có thể đang quay bộ phim《 Thiếu niên Lỗ Tân Tốn kỳ ảo phiêu lưu ký 》

Nhóm họp là để thống nhất điều phối hợp, đồng thời tăng cường sự tham gia của các bên chuyên môn và diễn viên. Khi họ nói chuyện, nhà sản xuất sẽ ghi lại vấn đề rồi bắt đầu sắp xếp sau đó cho ra thông báo chính thức.

Phim ngắn lần trước vốn đã tiến vào quá trình tuyên truyền, biên kịch muốn bộ phim phải tốt hơn nữa, nhất định phải thêm mấy cạnh quay, vậy nên phải chờ thêm một tuần nữa.

Ngoại trừ những giọt nước mắt của Giang Bình Triều từ mắt trái nhảy lên ngón trỏ tay phải một cách mượt mà thì cũng cần có thêm một vài cảnh di chuyển trên mây.

Lương Tiêu bị gọi tên, mở sổ ghi chép ra viết vài nét.

Thật sự thì mọi thứ cũng không phức tạp như vậy.

Phó đạo diễn phụ trách đón cậu đã theo sát toàn bộ quá trình, thề thốt rằng khi nhân vật này ra đời cũng chỉ là một kẻ lừa đảo cải trang, dựa vào diễn xuất giả vờ thành thiếu gia nhà giàu trà trộn vào xã hội thượng lưu.

Từ khi cậu quay xong cảnh quay trở về nước, đạo diễn Tống và biên kịch đã được truyền cảm hứng, nhân vật càng ngày càng đa dạng hơn.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, vốn dĩ Lương Tiêu có thể hoàn thành cảnh quay vào ngày mai nhưng đã bị hoãn lại một tuần.

Bây giờ còn thêm vài ngày nữa.

Mỗi lần xuất hiện đều phải thay đổi từ trang phục đến thần thái, thiếu gia ôn lãng, học trò tinh nghịch, thầy giáo hiền hòa, lang trung y giả tốt bụng.

Thư ký trường quay phụ trách ghi chép quá trình, chạy khắp nơi, còn cố ý giơ kịch bản phân cảnh lên hỏi Lương Tiêu: “Xin hãy dùng một câu miêu tả nhân vật của anh…”

Lương Tiêu cảm thán: “Biểu đồ thống kê hình quạt.”

......

“Thực sự xuất sắc.”

Tô Mạn đã có kinh nghiệm diễn xuất cùng cậu, trước mắt xem lại video đã được biên tập sơ qua, mang vẻ như nghĩ mãi không ra: “Điện ảnh Long Đào chính là gián điệp?”

Bộ phim dừng lại ở đây, từ ngoại hình đến diễn xuất, Lương Tiêu không có lý do gì để bị tuyết giấu.

Cho dù ở Tinh Quang, điều kiện này cũng phải đặt lên hàng đầu, Long Đào như mặt trời sắp lặn, sẽ không có quá nhiều nhân tài có điều kiện tốt như này vậy mà cũng không biết bồi đắp.

Lương Tiêu cười: “Xui xẻo thôi.”

“Tốt nhất là đi sang nơi khác.” Tô Mạn thấy cậu không muốn nói, cũng không tiếp tục hỏi, “Lùi một bước, trời cao biển rộng.”

Lương Tiêu cũng đã cân nhắc, chỉ là thời hạn hợp đồng vẫn còn dài, tiền vi phạm hợp đồng lại cao, bây giờ có chuộc thân cũng không chuộc nổi.

May mắn thay, những ràng buộc khá lỏng lẻo.

Tuy rằng không có tài nguyên, cũng không câu nệ cậu ở bên ngoài làm một mình, tóm lại cuộc sống vẫn diễn ra tốt đẹp.

Mấy năm nay cậu bận rộn kiếm tiền, nhưng không thể tiết kiệm được, chen chúc một ít phí hoạt động chia cho người đại diện, số còn lại để đổi thành thuốc ức chế không bị gián đoạn.

Tô Mạn có ý tốt, Lương Tiêu hiểu rõ: “Cảm ơn chị Mạn.”

“Khách sáo rồi.”

Tô Mạn xua tay: “Có vài công ty mới cũng thu hút lưu lượng tốt lắm. Diễn xuất ổn định, có thể cân nhắc Tinh Quan làm chỗ dừng chân vững chắc.”

Tiền chuộc thân còn chưa tích góp đủ, Lương Tiêu chưa nghĩ đến những thứ này, nghe vậy giật mình.

Họp nhóm gần như đã được tổ chức, Tống Kỳ chỉ vì dặn dò việc quan trọng, cũng không chiếm nhiều thời gian của bọn họ, nhanh gọn lưu loát kết thúc, phất tay thả người.

Tô Mạn ở lại cuối cùng, thu dọn kịch bản rồi đứng dậy.

Lương Tiêu cầm di động, chống gối đứng lên, cười nói: “Được.”

-

“Bí mật của Long Đào giữ kín như bưng… Thật sự giấu rất kỹ.”

Quản gia đứng ở cạnh bàn, nhớ lại báo cáo của bộ phận Tổng hợp tài nguyên, cẩn thận truyền đạt cho Hoắc Lan: “Đã ký thỏa thuận bảo mật.”

Từ khi tổng giám đốc bị tố pheromone bức bách, tự mình đi đến đoàn làm phim một chuyến, các bộ phận của Tinh Quan buộc phải phát triển theo phương hướng làm việc mới.

Sau khi bộ phận duy trì nghệ sĩ muốn bảo vệ bình luận về nghệ sĩ công ty người khác, cuối cùng đến lượt bộ phận tổng hợp tài nguyên bắt đầu tổng hợp tài nguyên của công ty người khác.

Bộ trưởng bộ Tài nguyên đã sống uổng phí bốn mươi năm nay, cũng chưa từng làm loại chuyện trộm tình báo này, thời điểm báo cáo cả người anh ta toát lên vẻ mờ mịt tuyệt vọng: “Tất cả mọi thứ đều là sinh mệnh, dù là nhỏ nhất…”

Quản gia nhân mang cafe lên cho anh, ngập ngừng nói: “Tổng giám đốc Hoắc?”

Hoắc Lan nhận lấy báo cáo, đóng mẫu quảng cáo mới được đoàn làm phim gửi đến.

Quản gia nhân cơ hội thêm một viên thuốc ngủ vào cafe của anh, trộm đi một chồng giấy tờ không cần gấp, sắp xếp lại bàn làm việc, điều chỉnh ánh sáng đèn bàn làm việc.

Có hơi khác biệt so với suy đoán của hầu hết mọi người, pheromone của tổng giám đốc Hoắc tuy rằng không rõ nguyên nhân hoạt động nửa tháng, nhưng thời kỳ nhạy cảm kỳ thật là thời điểm có nhiều manh mối, sau khi xuống máy bay mới chính thức bắt đầu.

Quản gia đối với biểu hiện cụ thể thời kỳ nhạy cảm của tổng giám đốc Hoắc cũng không hiểu rõ lắm, chỉ biết Hoắc Lan lúc này một lòng lao vào công việc, vô cùng chuyên tâm, nếu như không có người quản, sẽ không ngủ không nghỉ cho đến khi thời kỳ nhạy cảm chấm dứt.

Về phần tính cách cũng không khác nhiều lắm, so với trạng thái máy móc làm việc vô cảm này cũng đã không còn quan trọng.

Quản gia sợ anh làm việc kiệt sức, nếu có bất cứ chuyện gì không liên quan đến công việc, rất muốn lấy ra làm anh phân tâm.

“Nếu như ngài không yên tâm về Lương tiên sinh.”

Quản gia sao chép lịch trình của đoàn làm phim, dùng kính lúp lật từng trang: “Mấy ngày nữa đoàn làm phim sẽ chạy tuyên truyền, sẽ có một số người trở về tham gia chương trình.”

Trước khi chính thức công chiếu, bộ phim phải luôn giữ được sức nóng, gặp phải thời gian rảnh rỗi, nhân viên đoàn làm phim và diễn viên chính sẽ có một số chương trình tuyên truyền thích hợp.

Mặc dù ngài Lương không phải diễn viên chính nhưng ngài Lương là nhân vật chính.

Quản gia rất tin tưởng vào tổng giám đốc Hoắc của bọn họ.

Tuy rằng không rõ vì sao Hoắc Lan bỗng nhiên muốn người điều tra Lương Tiêu mấy năm đó ở Long Đào, nhưng phân tích kỹ theo luật nhân quả, nói không chừng chính là tổng giám đốc Hoắc muốn bồi thường hiểu lầm cho ngài Lương.

Hoắc Lan đang xem báo cáo phân tích kia, không nói gì.

Quản gia cảm thấy tổng giám đốc Hoắc của bọn họ có thể là không nghe thấy, nhưng không ngại hiểu nó như một sự đồng ý ngầm, thừa dịp còn nóng rèn sắt.

Hoắc Lan buông báo cáo xuống, nhìn chiếc máy tính bảng quản gia đưa tới, lông mày nhíu lại: “Làm gì vậy?”

“Cái này là—— là vở kịch trước đây của Lương tiên sinh.”

Quản gia giải thích: “…Chỉ tìm được mỗi cái này.”

Bộ phận sản xuất tìm tác phẩm điện ảnh và truyền hình trước kia của Lương Tiêu, quản gia cũng thiếu chút nữa đầu đập vào tường.

Dù sao ở Tinh Quan này, cũng đã lâu không gặp qua một diễn viên như vậy.

Những người trong bộ phận nhỏ đã làm việc trong ba ngày, tìm khắp các trang web video lớn, cuối cùng cũng chỉ có vài video lẻ tẻ, tất cả đều là chất lượng kém hoặc độ phân giải làm người ta cảm động.

Điện ảnh Long Đào rõ ràng là công ty của Lương Tiêu, bọn họ tìm người mang theo tài nguyên đưa tới cửa, muốn có chút mẫu mẫu với Lương tiên sinh, cũng không thu hoạch được gì.

Quản gia bất đắc dĩ tự mình ra trận, học cắt nối video qua một đêm, ghép các cảnh phim rời rạc lại với nhau, không chỉ làm cho khớp với âm nhạc, thậm chí còn tỉ mỉ thêm các loại bộ lọc.

Cho nên quản gia thà chết cũng rất muốn Hoắc Lan liếc mắt một cái.

Hoắc Xuyên nhìn hoàng hôn đỏ rực rỡ trong video cắt ghép tổng hợp của Lương Tiêu: “….”

Hoắc Lan bóp trán: “Vất vả rồi.”

Quản gia thụ sủng nhược kinh.

Hoắc Lan cầm máy tính bảng, tắt video.

“......”

Quản gia còn chưa nói xong: “Hoắc tổng ——”

“Gọi cho Lương tiên sinh.” Hoắc Lan nói.

Quản gia chỉ còn lại sự ngạc nhiên: “Bây giờ?”

“Bây giờ.”

Hoắc Lan khép lại báo cáo, bình tĩnh chỉ thị, “Có vài chuyện, đi xác thực rõ ràng với cậu ấy.”

......

Lương Tiêu xoay người, nằm trên giường mở mắt ra.

Ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó.

Cậu có hơi hối hận khi hôm nay đã nói chuyện phiếm với Tô Mạn.

Nửa đêm bất an, cảm giác chất dẫn dụ nồng nặc chói mũi, ánh sáng dần bị bóng tối nuốt chửng, lại hiện lên khoảnh khắc cậu quỳ gối trong phòng mình khóa trái cửa, co thắt co quắp, trán áp xuống nền gạch lạnh như băng.

Lương Tiêu lấy điện thoại di động ra, ngẫu nhiên mở một trò chơi, tặng một đợt đầu người, bị chế độ thanh thiếu niên đá ra khỏi đại sảnh trò chơi.

Lương Tiêu ngửa đầu thở dài ông trời muốn đày đọa cậu, tận dụng lời nhắc nhở trên màn hình “Tự giác tiết chế trò chơi, lớn lên khỏe mạnh vui vẻ”.

Chuyện đã qua gần năm năm, nếu không phải Tô Mạn hỏi tới, còn tưởng rằng đã quên hết tình hình lúc đó.

Vô duyên vô cớ làm phiền giấc mơ của người khác.

Không bằng đọc lại thư xin lỗi của tổng giám đốc Hoắc.

Đã qua bao nhiêu năm mới được thấy lại năm ngàn chữ văn phong cương ngạnh cứng nhắc như vậy, tỉ mỉ lại có cảm giác chân thật, Lương Tiêu vui vẻ hơn rất nhiều, mở tùy tiện xem mấy hàng, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.

Lương Tiêu sửng sốt một chút, nghe máy: “Hoắc quản gia?”

Đêm khuya quản gia gọi tới, sợ sẽ quấy nhiễu giấc mộng của người khác: “…Ngài Lương.”

Lương Tiêu cười: “Ông nói đi.”

Cậu không buồn ngủ, giọng điệu hơi trầm xuống do vừa trải qua giấc mộng, tự nhiên có hơi dịu dàng cùng yên bình.

Quản gia thở phào nhẹ nhõm: “Tổng giám đốc Hoắc bảo tôi gọi điện thoại cho ngài, xác nhận mấy chuyện.”

Lương Tiêu tò mò: “Chuyện gì?”

Quản gia: “Ngài đã có khoảng thời gian tồi tệ ở Điện ảnh Long Đào.”

Lương Tiêu hơi bất ngờ, không nói gì.

Cậu ở đoàn làm phim không cố ý che giấu sự vụng về, bất kể là mối quan hệ tiền bạc giữa cậu với tổng giám đốc Hoắc, Tinh Quan cũng có hơi chú ý, gần thủy lâu đài cũng bình thường.

Hợp đồng của Tô Mạn đang ở Tinh Quan, bỗng nhiên hỏi về công ty của cậu, thật ra cậu cũng đã có linh cảm.

Nhưng không ngờ sẽ nhận được một câu nói như vậy.

“Tổng giám đốc Hoắc nói.” Kỳ thật quản gia cũng không rõ ràng lắm về suy nghĩ của tổng giám đốc Hoắc đang trong thời kỳ nhạy cảm này, ngược lại, nói lại nguyên văn, “Bất kể ở phía trước xảy ra chuyện gì…”

Quản gia: “Ở Tinh Quang, cũng sẽ cho ngài một đường lui.”

Lương Tiêu ngửa mặt lên giường, giơ điện thoại di động lên, hướng ra ngoài cửa sổ hứng ánh sao trời, có hơi thất thần.

Quản gia: “…Ngài Lương.”

Lương Tiêu nhéo sống mũi, hắng giọng cười: “Được.”

“Tôi hiểu rồi.” Lương Tiêu hỏi, “Còn gì nữa không?”

“Còn.” Quản gia phụng mệnh xác nhận hai chuyện với cậu, bây giờ muốn xác nhận chuyện thứ ba, trong lòng có hơi bồn chồn, “Ngài Lương… Tôi hỏi ngài một chuyện.”

Lương Tiêu: “Chuyện gì?”

Quản gia: “Ngài có nhận được đồ vật viết viết gì đó từ tổng giám đốc Hoắc không?”

Lương Tiêu không chỉ nhận được, thậm chí còn thưởng thức văn phong mà tổng giám đốc Hoắc có thể viết bất cứ chuyện gì, thậm chí là một cái bao tải đều nói một cách cứng rắn nghiêm túc.

Lương Tiêu ho khan một tiếng, nhịn cười: “Có nhận được.”

Linh cảm của quản gia có hơi bất thường: “Là gì vậy?”

“Nói ra sẽ không tiện.”

Lương Tiêu vừa bị tổng giám đốc Hoắc làm cho cảm động, giờ giúp người làm việc tốt, quyết định giữ bí mật cho đối phương đến cùng: “Có việc gì sao?”

“...... Có. ”

Quản gia tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Tổng giám đốc Hoắc hỏi ngài, ngài đã viết xong chưa.”