《Từ Điển Kiến Thức Y Học Đương đại》: Thời kỳ hoạt động của pheromone, còn được gọi là thời kỳ mẫn cảm. Những Alpha trưởng thành sẽ xuất hiện các thay đổi trong cơ thể bởi sự biến động nồng độ pheromone cao, đi kèm với những sự thay đổi này còn có các triệu chứng thần kinh.
Lương Tiêu đang học ở bên phim trường, thấp giọng nói chuyện với người đại diện: "Liệu các triệu chứng thần kinh của tổng giám đốc Hoắc có nghiêm trọng hơn không......"
Đoàn phim đã đặt mua hàng loạt đạo cụ và trang phục mới, Đoàn Minh không có thời gian thảo luận kiến
thức y học với cậu, xách người cậu lên, dùng thước dây đo vòng eo: "Sách ở đâu ra?"
"Lần trước tôi đeo khẩu trang đến." Lương Tiêu giơ hai cánh tay lên để anh ta vòng qua đo: "Tổng giám đốc Hoắc đã nhờ quản gia Hoắc đưa cho tôi."
Đoàn Minh sửng sốt: "Tại sao Hoắc tổng lại đưa sách cho cậu?"
Lương Tiêu: "Tổng giám đốc Hoắc nói đọc rất đau đầu."
Đoàn Minh: "......"
Kể từ lần trước quản gia thay Hoắc Lan chuyển lời về điều khoản mới "Nói thêm một chữ trừ mười vạn", một tuần trôi qua, Lương Tiêu đã đến đó hai lần, mỗi lần đều đeo khẩu trang kín mít.
Bầu không khí đã bắt đầu dâng trào ngay từ cửa thang máy, từ quản gia đến vệ sĩ ai nấy đều nghiêm trang, đến cả ngôn ngữ ký hiệu cũng không dùng, tất cả đều giao tiếp bằng ánh mắt.
Khi đi lên thì phải xịt che đậy mùi, đi tắm cũng phải xịt, tắm rửa xong mới được gặp tổng giám đốc Hoắc, sau đó để cho tổng giám đốc Hoắc cắn.
Toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng trôi chảy, như thể đang kiểm tra thịt lợn trên thị trường chợ đen.
Đoàn Minh không biết Lăng Tiêu học được phép so sánh này từ ai, nghĩ đến lớp băng trên người quản gia mấy ngày nay, vô cùng phát sợ: "Tổng giám đốc Hoắc có gây khó dễ cậu không?"
Lương Tiêu lắc đầu: "Không có."
Thậm chí tổng giám đốc Hoắc còn chẳng thèm nhìn mặt cậu.
Vốn dĩ quản gia muốn để cậu đội một chiếc mũ trùm đầu như mấy tên cướp ngân hàng, nhưng khi thử lại thấy quá khoa trương, nên đã đổi thành khẩu trang.
Vì đảm bảo ổn thỏa, còn cố tình đưa vệ sĩ đến diễn tập cùng cậu vài lần.
Sau khi vào cửa không cần biết Hoắc Lan đang làm gì, lập tức tìm cơ hội nghĩ cách vào vị trí, cho tổng giám đốc Hoắc cắn một cái, cắn xong liền nhanh chóng rời đi.
Không hề trì hoãn một giây.
Mỗi lần gặp cậu ở cửa, quản gia đều cúc cung tận tụy bi thương sùng bái: "Dốc hết sức rồi......"
Đoàn Minh cũng biết quản gia dốc hết sức lực, nhưng thấy tình trạng của Hoắc Lan, anh ta vẫn hơi lo lắng lỡ đối phương vô tình lên cơn kích động rồi cắn chết Lương Tiêu thì phải làm sao: "Khi nào kỳ mẫn cảm của tổng giám đốc Hoắc kết thúc?"
Lương Tiêu quay đầu lật xem cuốn từ điển lớn, đọc cho anh ta nghe: "Khoảng chừng mấy ngày đến một tháng."
Sợi chân tóc của Đoàn Minh lại lung lay.
"Hướng suy nghĩ tốt đó."
Lương Tiêu nhận thấy rõ hơn anh ta, đếm đếm tính tính, vui sướиɠ hài lòng vỗ lên vai anh ta:"Chúng ta sẽ kiếm được 399 998 tệ."
"......" Đoàn Minh cất thước đo, gửi cho cậu một phong bì đỏ 2 tệ.
Với trình độ ăn nói, phó đạo diễn phụ trách đón họ đi tới, cười ha hả thúc giục cảnh quay: "Lương Tiêu, vào vị trí nào."
Lương Tiêu vui vẻ nhận phong lì xì đỏ, đặt điện thoại xuống, đi theo họ xuống phim trường.
Khách quan mà nói, từ ánh sáng và bầu không khí ở phim trường, có thể nhìn ra được chất lượng sản xuất phim truyền hình của Tinh Quan như thế nào.
Đội ngũ đạo diễn đang cố định vị trí máy quay và ánh sáng, vài diễn viên chính trong cảnh này đang đợi bên cạnh, các nhân viên vô cùng ngăn nắp trật tự, tấp nập bận rộn, còn kiểm tra cả cảnh cuối của kịch bản.
Tổng đạo diễn Tống Kỳ đang quan sát qua màn hình, nghe những người xung quanh nhắc nhở, ông ấy giải thích những vị trí cần điều chỉnh, rồi cầm lấy kịch bản đi qua bên sân.
"Thời cuộc đen tối, tập đoàn Cảnh thị tổ chức tiệc rượu."
Tống Kỳ có thói quen tự biên tự diễn khi quay phim, đây là một nhóm diễn, chẳng qua là quay mỗi người một vẻ, độ khó không cao: "Cảnh Triết phải phân biệt kẻ thù của mình tại tiệc rượu, trao đổi chào hỏi với các vị khách, quay cận cảnh. "
Người thanh niên cao lớn đứng ở trung tâm gật đầu và lật sang hai trang kịch bản.
Cảnh Triết là nam chính trong《Đêm 30 Tết》, là nhị thiếu gia của tập đoàn Cảnh thị - một nhân vật có ý nghĩa vô cùng sâu sắc trong quá trình biến đổi từ giai đoạn đầu sang giai đoạn sau, yêu cầu về ngoại hình tương đối hơi cao.
Tống Kỳ đắn đo hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn chọn diễn viên Alpha Giang Bình Triều có thực lực đang bùng nổ trong mấy năm nay.
Giang Bình Triều ra mắt sớm, quanh năm đều đảm nhận các vai nam chính, kỹ năng diễn xuất rất thuần thục. Tống Kỳ gật đầu, không nói gì thêm: "Cảnh Minh là người chủ trì ổn định toàn bộ quá trình. Trình Như hỗ trợ, tìm cơ hội giao lưu ánh mắt , máy quay sẽ di chuyển theo."
Ảnh đế Mạnh Phi Bạch - người được giới truyền thông ca tụng là "Beta ánh sáng" trong vai anh cả Cảnh Minh. Nữ chính Trình Như tương thân tương ái cùng Cảnh Triết trong suốt bộ phim, ngoài ra còn có nhiều cảnh rút kiếm bắn súng, nữ diễn viên tuyến đầu nổi tiếng Alpha Tô Mẫn chính là người được chọn.
Diễn hình tượng nhân vật rất khó, ghép cảnh trong phim cũng khó, thực ra cái khó nằm ở camera và khâu chỉnh sửa hậu kỳ.
Tống Kỳ giải thích ngắn gọn một lần, ra hiệu cho phim trường và cất kịch bản đi.
"Đạo diễn Tống." Phó đạo diễn thấy ông ấy quay trở lại, nhỏ giọng nhắc nhở: "Lương Tiêu đâu?”
Tống Kỳ: "Lừa tiền."
Phó đạo diễn: "......"
Mọi người ở đây không ai nhịn được nữa, tiếng ho khan liên tục nổi lên khắp bốn phía, mỗi người đều quay mặt lại gắng gượng nhịn cười.
Ngày thứ bảy đạo diễn đã nói với Lương Tiêu, cậu cũng hết sức quen thuộc với điều này, thản nhiên gật đầu, rồi tiếp tục ghi chép phần diễn của mình.
Hôm đó Hoắc Lan đưa tài nguyên cho cậu, tùy tiện đưa thậm chí còn hơi qua loa, cậu liền nhấc tay ký hợp đồng, có lẽ còn chưa xem tài nguyên anh cho cậu như thế nào.
Rốt cuộc cậu không thể tìm thấy tài nguyên của những bộ phim truyền hình đó.
Trước giờ Tinh Quan luôn phấn đấu tiến lên, lúc ấy cậu khá ngạc nhiên, nhưng bây giờ xem ra quyết định của tổng giám đốc Hoắc là có lý do chính đáng.
Từ khi vào nhóm đến giờ, công việc duy nhất là đối phó với mấy thế lực lừa tiền ở khắp mọi nơi, yêu cầu duy nhất là khuôn mặt của nhân vật.
Hệ số khó khăn quá thấp để phù hợp với toàn bộ phim trường.
“Lương Tiêu.” Phó đạo diễn bước tới, có chút khó xử: “Đạo diễn Tống không phải nhằm vào ngài……”
Lương Tiêu cười cười: "Tôi biết."
Quả thực đạo diễn Tống không nhằm vào cậu, mà ông ấy nhằm vào tất cả Omega.
Ai ai trong giới cũng biết, Tống Kỳ sản xuất các bộ phim truyền hình, luôn ưu tiên chọn các diễn viên Beta, thậm chí còn có nhiều Alpha có ngoại hình và dáng người quá xuất sắc, vậy mà vẫn bị loại không thương tiếc ngay vòng tuyển chọn đầu tiên.
Đa phần ngoại hình của Omega đều tinh xảo xinh đẹp, nhưng sức lực và thân hình lại thua kém rất nhiều, nếu không phải kiểu nhân vật lần này xuất hiện trong biên kịch thì có lẽ đã không có phần của cậu.
Cốt truyện có một tuyến chính, nhân vật Vân Liễm không quá nổi bật ở giai đoạn đầu. Tới khi đảo ngược đến khúc cuối, cốt truyện của anh ta khá rời rạc, xen kẽ nhiều tình tiết lộn xộn, ít lời thoại, ban đầu đạo diễn cũng không nói gì nhiều với cậu.
"Vậy thì tốt rồi."
Phó đạo diễn thấy cậu thật sự không bị ảnh hưởng gì, đặt đồ ăn nhẹ, định dò xét cậu: "Giúp tôi gửi lời hỏi thăm đến tổng giám đốc Hoắc……"
Tổng đạo diễn không phải khói bếp nhân gian*, mấy người phó đạo diễn buồn thúi ruột. Tinh Quan là nhà đầu tư lớn nhất cho bộ phim này, phần quay dựa trên ý tưởng của Tống Kỳ để dựng các bối cảnh thực tế, với việc bổ sung các hiệu ứng pháo hoa đặc biệt, kinh phí có lẽ còn nhiều hơn thế nữa.
*Khói bếp nhân gian: kiểu như bình thường, tầm thường.
Sớm muộn gì cũng phải xin tiền tổng giám đốc Hoắc.
Giám đốc sản xuất vừa mới u sầu giải quyết xong hóa đơn tối hôm qua, phó đạo diễn gánh vác trách nhiệm nặng nề, khó khăn lắm mới xí xoá được nhờ câu này, thấy vẻ mặt Lương Tiêu khó xử, hai mắt tối sầm lại: "Sao vậy?"
"......" Lương Tiêu cảm thấy đồng bệnh tương lân* một cách khó hiểu, vỗ vỗ bờ vai của anh ta: "Không sao."
*Đồng bệnh tương lân: (Nghĩa đen) Cùng bệnh thì cùng thương xót nhau. (Nghĩa bóng) Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau.
Có thể tổng giám đốc Hoắc sẽ không cho cậu gửi lời thăm.
Thậm chí tổng giám đốc Hoắc còn không để cho cậu nói.
Phó đạo diễn lo lắng nhìn chằm chằm cậu, còn muốn nói nữa, nhưng Tống Kỳ đã chỉ thị xong mấy diễn viên chính phía sau, ông ấy cầm máy quay và ra hiệu cho các bộ phận khác nhau vào vị trí: "Bắt đầu quay!"
Buổi diễn này có rất nhiều nhóm diễn viên, các đạo diễn điều hành đều phấn đấu huy động lệnh, ánh đèn rọi sáng rực, chiếu sáng một khung cảnh ăn uống ồn ào náo nhiệt, sầm uất và nhộn nhịp.
Nhân vật chính đã vào đúng vị trí, máy quay chậm rãi di chuyển.
"Lần đầu cảnh thứ 37 của "Đêm 30 Tết", action!"
Hoắc Lan đẩy máy tính ra, nhắm mắt lại rồi ấn giữa lông mày.
Lúc làm việc đầy quy tắc ở văn phòng anh đã có thói quen như vậy, hiện giờ đang ở khách sạn, thậm chí bị nhốt trong phòng tổng thống, làm việc cũng không suôn sẻ mấy.
Dạo gần đây pheromone không quá ổn định.
Đối phó với scandal không tính là một thách thức đối với Tinh Quan, nhưng liên quan đến bản thân tổng giám đốc mình,thì cư dân mạng lại rất nhiệt tình đưa ra những lời đàm tiếu.
Để Lương Tiêu chạy trốn khỏi biệt thự, khó tránh bị mấy người có ý bắt gió bắt bóng.
Trong bản báo cáo lần trước, Bộ trưởng Bộ Quan hệ công chúng cũng đã lấy dấu tay ở khắp nơi, còn cả gan không biết sống chết khuyên ngăn phó giám đốc: "Mong ngài chịu khó vào phòng tổng thống vài ngày……"
Hoắc Lan tựa lưng vào ghế xoay, nhíu mày, mở mắt ra rồi thở dài.
Anh đã không ngủ ngon suốt mấy ngày nay.
Ai đã thay đổi, trước khi đi ngủ còn đang nhàn nhã đọc vài cuốn sách, ngay lúc cơn buồn ngủ dần kéo đến, đột nhiên có người đẩy cửa xông vào, cái đầu đầy nước xông tới trước mặt anh hất nước văng tứ tung, không nói một lời khom lưng 90 độ, đợi anh cắn một cái rồi vọt ra khỏi cửa, có lẽ sẽ không ngủ ngon được.
……Một đêm hồn xuyên kim bấm.
Hoắc Lan đỡ trán, xoa xoa thái dương, đưa chuột click vào một tập tin mới.
Mẫu quảng cáo của "Đêm 30 Tết".
Sau buổi họp báo không có hoạt động gì, đã đè nén hơn nửa tháng, cần phải có một thứ gì mới để kí©ɧ ŧɧí©ɧ tinh thần của người hâm mộ và người qua đường, đồng thời lấy đà tiếp tục duy trì sức nóng.
Có bộ phận tuyên truyền và kế hoạch, loại mẫu này thường không cần anh phải đích thân xem xét. Nhưng lần này tổng giám đốc kiêm nhà sản xuất phim đang bị nhốt, không rõ tình hình ở đoàn phim, hầu hết họ đều cho rằng anh đặc biệt coi trọng bộ phim này, còn tặng nhiều quà cho anh.
Tuyên truyền của đoàn phim cũng được Tinh Quan trang bị, với kinh nghiệm cắt ghép biên tập phong phú, ngay khi nhấn click bắt đầu, bản nhạc phim đầy khí thế hoành tráng xuất hiện với một thanh kiếm ánh sáng.
Tiến độ quay chưa đến một nửa, sử dụng tư liệu không nhiều, hơn một phút biên tập cắt ghép, phần lớn các diễn viên chính đều được lựa chọn kỹ càng.
Phối hợp với giai điệu của âm nhạc, màn ảnh di chuyển xung quanh, một màn mưa gió bùng nổ dâng trào đến áp lực.
Hoắc Lan xem một hồi, khẳng định chất lượng khá tốt, đang định rời khỏi, thì ống kính vừa vặn chuyển đến Lương Tiêu.
Kể từ khi vào nhóm liền đã tận tâm lừa tiền, Lương Tiêu không có cảnh quay một mình nào, xuất hiện trong vai người khách mời - một công tử nhà giàu, thoáng xuất hiện qua cùng với người đóng vai chính Cảnh Triết - Giang Bình Triều.
Ống kính quay ở góc độ của Giang Bình Triều, anh ta đè thấp vành nón bước vội trong mưa lên đường, Lương Tiêu sát bên vai anh ta, thong thả duỗi tay ra ngăn cản người.
Toàn bộ khung cảnh sáng chói.
Một vị thiếu gia vùng Giang Nam giàu có, khóe miệng nhàn nhạt cong lên, gương mặt mỉm cười, toàn thân toát lên sự ấm áp, thư thái.
Ngăn cản nhân vật chính dầm mưa, chạm vào một chiếc dù giấy, nhẹ nhàng khéo léo đưa qua.
……
Hoắc Lan xem nhiều thêm một giây, chợt nhớ tới đối phương ướt sũng xông vào lắc đầu, mặt chảy nước miếng trên bàn làm việc, chốc lát bên trái thái dương đau đến bên phải thái dương, run tay tắt video.