Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi

Chương 7

Đoàn Minh liều mạng đến đây.

“Chuyện gì đã xảy ra”. Vẻ mặt của người quản lý có vẻ đang nắm trên tay thuốc hạ huyết áp, “Anh lại tình cờ gặp lại Hoắc tổng rồi sao?”.

Cuộc điện thoại dự định tăng giá của Lương Tiêu chỉ mới diễn ra nửa chừng, bàn được 10 phút nhưng không được thỏa thuận, vừa mới giảm thêm 3000 thì bị bên A lạnh lùng tắt máy, lúc này cũng có chút úp úp mở mở: “Không có….”

“Vậy anh giả thích một chút đi.”

Đoàn Minh cầm kính lúp đối chiếu một đêm, đưa bản hợp động mà Tinh Quan gửi vào đêm qua, và chỉ ra sự thay đổi duy nhất cho cậu: “Tại sao lại đổi thành 9 vạn 9 nghìn 9 trăm 9 mươi 9 tệ.”

Lương Tiêu: “….”

Cuối cùng chịu thiệt rồi.

Không trách được những năm gần đây các công ty điện ảnh, truyền hình lớn nhỏ đều bị Tinh Quan lấn át đến nỗi ngẩng đầu không lên, các công ty lớn lâu đời cũng chống đỡ không nổi bị chiếm không ít thị phần.

Từ hôm nay trở đi, Hoắc tổng cắn một miếng thì anh ta sẽ mất đi một khối tiền.

Cũng may mắn cậu còn chịu thiệt được, Lương Tiêu sầu muộn một hồi rồi dần lạc quan lên, kéo Đoàn Minh ngồi xuống: “Đừng lo lắng, chẳng qua là cắn thêm vài miếng.”

Đoàn Minh sửng sốt: “Có thể sao?”

“Không sao.” Lương Tiêu cảm thấy không khó, tràn đầy tự tin, “Hoắc tổng thật ra là không muốn cắn tôi.”

Nếu có thể đi nữa, cậu cảm thấy Hoắc Lan thật ra không muốn cắn ai đâu.

Ví dụ, Nếu nghiên cứu khoa học hiện đại biểu lộ rõ ràng trồng cây chuối có thể giảm tần suất thay đổi đặc biệt của biển thể alpha, cậu cảm thấy Hoắc tổng có thể lộn ngược dẫn Tinh Quang chinh phục giới giải trí khắc nghiệt.

Đoàn Minh kinh hãi: “Tại sao là trồng cây chuối?”

“Ví dụ”. Lương Tiêu chỉ cho anh ta điểm mấu chốt, “Đứng tấn cũng được.”

…..

Người quản lý bán tín bán nghi được động viên, trong lòng vẫn có chút không yên, từng bước từng bước bước ra khỏi cửa.

Lương Tiêu nhìn bản hợp đồng mới, quyết định không thể tăng thêm chi phí cho bên mình nữa, tháo mặt nạ ở sau gáy ra, cho dù có hay không tác dụng cũng nên cột chặt lại và bảo quản tốt rồi xoay người đi tắm.

Hai ngày còn lại, bất luận Hoắc Lan hay Tinh Quan đều không có tin tức đến, ít nhiều làm cho người quản lý bồn chồn giữ lại cái mạng.

Không biết có phải do Tinh Quan ngấm ngầm ngăn cản hay không, mấy ngày hôm nay các paparazzi đều phá lệ mà thành thật, Đoàn Minh tìm đúng cơ hội, một chuyến bay đã đem người đóng gói đưa tới phim trường.

Vừa xuống máy bay, xe của đoàn phim đã đợi sẵn ở sân bay.

“Tiêu tiên sinh vất vả rồi.”

Phó đạo diễn phụ trách liên hệ tên là Dũ Kiến, là một nam trung niên beta tốt bụng, anh ta cười tủm tỉm giới thiệu: “Đoàn phim chúng ta đã thống nhất ở khách sạn, quay phim khép kín, cần cái gì cho đời sống sinh hoạt cứ nói…”

Lương Tiêu cười cười: “Nói thì dễ.”

Đạo diễn sửng sờ một chút, ánh mắt của anh ta cùng nụ cười lịch sự nhìn đi chỗ khác, rồi giao phó một kịch bản mới: “Trước mắt là cho ngài tiếp xúc trước với kịch bản, trước khi gia nhập ê-kíp mọi thứ đều được bảo mật, xin ngài thứ lỗi.”

Lương Tiêu nói một tiếng cảm ơn. Sau đó lật vài trang kịch bản.

Nội dung ít nhiều đã bị thay đổi do với trước, điền bổ sung nhiều nội dung ban đầu bị lỗi do bỏ qua, xóa sửa đổi, nhân vật của anh cũng từ “Vân Mỗ” trở thành “Vân Liễm”.

Không có gì ngạc nhiên khi ê-kíp thận trọng đến vậy.

“Giao thừa” là bộ phim đầu năm của Tinh Quan. Các diễn viên chính đều Hot, ê-kíp đã thông báo cho các hậu viện fanclub đầy đủ mọi thứ. Bộ phận tuyên truyền của Tinh Quan đã phát huy sức mạnh của mình từ rất sớm, bắt đầu tạo động lực từ giai đoạn chuẩn bị, đến nay đã có được độ nhiệt phổ biến rộng rãi.

Tổng đạo diễn Tống Kỳ, con ma nổi tiếng trong làng biên kịch, có thể bảo chứng cho chất lượng và số lượng của bảng vàng, không cần dựa vào Reuters tạo nhiệt, ngược lại còn áp dụng các loại biện pháp bảo mật phải được áp dụng nghiêm ngặt.

Lương Tiêu ở bên ngoài nhẹ nhàng thoải mái, lật xem kịch bản, mỉm cười khách khí bắt chuyện vài câu, lời nói không nhiều lắm, không nhiều lời khiến phó đạo diễn đối diện có chút kinh ngạc.

Vai trò của “Vân Liễm” không quan trọng lắm, nhưng trọng lượng trong ê-kíp rất đặc biệt.

Đây là vai diễn được ê-kíp thêm vào sau khi quay, nửa tháng sau chính thức từng bước khởi quay, biên kịch bất ngờ từ trên trời rơi xuống, vừa quay thì thêm nhân vật.

Với ai đều có vai diễn phối hợp, với ai đều không có cảnh tình cảm. Xuất thân là giả, lai lịch là giả, thậm chí đến tên cũng là giả, đang đối đầu với các thế lực khác, hãm hại, lừa đảo tài sản nhìn thấy tiền là sáng mắt, từ nhân vật chính đến vai phản diện gặp khó khăn đều được may mắn thoát khỏi.

Nhưng khi đến một ván chí mạng, thì Vân Liễm cũng như bình thường, tươi cười giả dạng một nam tử quý tộc trong bộ quần áo sáng màu, một mình bước vào văn phòng tướng quân được bảo vệ nghiêm ngặt, qua loa sơ sài lừa được sinh mệnh của nhân vật chính.

Cũng đã tự lừa bản thân từ đây biến thành một bức ảnh đen trắng.

Dạng vai này xuất hiện và thoát ra rất nhanh, toàn bộ cốt truyện không chiếm nhiều kịch bản từ tập 50 trở đi, nhưng chắc chắn là một điểm nhấn khi lên phim.

Bên Tinh Quan đã nhận được đơn xin của ê-kíp, chưa đến hai ngày thì có phản hồi, nhét vào dòng 18 là một cái tên không được biết đến.

Đoàn phim vừa kiểm tra thì ra là vụ tai tiếng tìиɧ ɖu͙© của Hoắc tổng vừa qua, đã nằm trên hot search bấy lâu nay.

Tổng đạo diễn và biên kịch cứ theo linh cảm chạy như con ngựa đứt dây cương, bọn họ làm cho mấy tên phó đạo diễn khổ sở lắm, cùng nhau tập hợp lại bàn bạc vào lúc nửa đêm, bọn họ cũng không đoán ra được có phải chủ tịch sử dụng tài nguyên riêng cho người tình của mình hay không, hay là Tinh Quan không hài lòng với ê-kíp nên cố ý châm biếm như vậy.

Bây giờ phó đạo diễn nghĩ lại còn rùng mình, liền hít sâu rồi thở ra, cẩn thận quan sát Lương Tiêu.

Khi đến đón người vẫn rất lo lắng, bây giờ nhìn người thật, lại cảm thấy có hi vọng.

Trên xe lắc lư, đối phương vẫn tỏ ra bình thản, lấy nước trà từ trợ lý rót, hời hợt uống một ngụm.

Cũng không ngước mắt lên nhìn, thuận tay đưa lại, rồi lật sang một trang kịch bản .

Có vẻ đã quen với việc được phục vụ.

Trong giới này những điều như vậy cũng thấy nhiều rồi, cho dù không đυ.ng chạm vào nó nhưng chắc chắn biết về nó.

Nhóm đạo diễn Ba Lan nhìn qua đã biết người trước mặt đúng là người yêu của Hoắc tổng, đại khái cũng là bao nuôi, nâng đỡ nên không dám đυ.ng vào, đừng nói đến mặt hàng cực phẩm omega.

Đây là vị thiếu gia thiên phú cho phong độ toàn vẹn, dù không có kỹ năng diễn xuất gì, muốn diễn cũng có vai diễn.

“Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chính thức gia nhập vào ê-kíp”.

Phó đạo diễn lại nhìn thấy được hy vọng, tinh thần cũng theo đó mà phấn khởi lên, đưa một bao đồ lớn đưa cho Đoàn Minh: “Về khách sạn trước, đây là thẻ phòng thẻ phòng của nhân viên của chúng ta cũng nằm phía trong đó.”

Đoàn Minh cảm ơn, cùng anh ta trao đổi vài câu rồi, rồi đưa bảng tên cho trợ lý.

Trên đường về khách sạn bốn bề đều rất yên ắng.

Tinh Quan rất giàu có, toàn bộ khách sạn đều được bao gói cho đoàn phim, Phó đạo diễn đưa người tới cổng, liếc nhìn Lương Tiêu nhiều lần.

Trợ lý hai bên bàn giao cho quầy lễ tân, một thân hình quý giá omega nhàn nhã tựa lưng vào sô pha trong đại sảnh, không có việc gì lật xem kịch bản, lông mày rủ xuống, khiến người càng thêm ôn nhu.

Đưa tay xoay nhẹ ly trà mà trợ lý rót, nhấp từng ngụm một.

Phó đại diễn hoàn toàn yên tâm, chào hỏi Đoàn Minh: “Chặng đường vất vả rồi, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt nhé.”

“Ngài khách sáo rồi.” Đoàn Minh cười nói, “Ngày mai chúng tôi đúng giờ điểm danh.”

Phó đạo diễn như rớt được một tảng đá lớn, mỉm cười rồi cùng anh ta hẹn thời gian rồi rời khỏi khách sạn.

Đoàn minh nói a a a a cuối cùng cũng đi rồi, nhìn thấy chiếc xe đã đi xa, vứt vào tay trợ lý, rồi vội vàng chạy tới kéo Lương Tiêu vào thang máy: “Được rồi tan làm thôi, tiểu Cung đã đưa cái gì cho anh?”

Trông đợi vào Lương Tiêu thu dọn hành lý còn không bằng hy vọng bỏ mình vào vali, bọn họ đến vội vàng nên chỉ mang theo đồ dùng cần thiết hàng ngày cùng quần áo riêng. Hành lý là do Đoàn Minh thu dọn tuyệt nhiên không có trà.

Lương Tiêu tan làm, dựa vào kiệu như không có gì để lưu luyến: “Cảm lạnh viên hạ sốt.”

Đoàn Minh: “….”

Lương Tiêu rung rung: “Anh Đoàn lần sau nhớ đem Balangen đi.”

Đoàn Minh cảm thấy có lỗi với anh, ho khan một tiếng, không nói lời nào, nhìn thẻ phòng tìm tầng, trong lòng đột nhiên choáng váng.

Viên Balangen cảm lạnh có thể dựa vào virut cảm phát huy tác dụng, Lương Tiêu còn đang thở khó khăn bổ sung màu xanh, nhìn sắc mặt của anh có vẻ không đúng lắm, liền tò mò đi qua: “Sao thế?”

“Ba thẻ.” Các nhân viên đều sống ở dưới tầng mười. Đoàn Minh lấy thẻ phòng giữa mình và trợ lý ra, đưa cho anh ta hai thẻ còn lại, “1308, 2000.”

Lương Tiêu cẩn thận nhìn thang máy: "Không có tầng 20."

“Có.” Đoàn Minh từ khi cầm được hợp đồng thì đã mong chờ ngày này, thật sự đến rồi thì lòng có chút phức tạp, “thang máy riêng”.

Lương Tiếu sững sờ ba giây, hiểu được hoàn cảnh, hai mắt sáng lên.

Đoàn Minh bí mật giữ anh lại: “Không được lấy sữa tắm và dầu gội!”

“Phòng tổng thống!” Lương Tiêu chịu không nổi cám dỗ này. “Cắn một miếng đền 1 tệ, thắng một trăm tệ thì đủ trả một trăm lần!

Đoàn Minh gần như bị lý trí của hắn thuyết phục, sau khi nghĩ đến tầng bảy, hắn đột nhiên phản ứng lại: "Anh còn muốn cắn anh ta trăm lần?!"

Lương Tiêu chớp mắt.

“Anh chính là may mắn trùng hợp với tin tức anh ta tương đối cao, là anh giúp anh ta, anh lại không nợ gì anh ta! “Đoàn Minh có chút nóng nảy, “tại sao có thể gọi anh ta ham rẻ được!”

Tình hình của Hoắc Lan chắc chắn là bí mật của Tinh Quan, ngoại trừ vài người trong nội bộ của Tinh Quan, chỉ có 2 người họ biết chuyện, đến trợ lý Tiểu Cung cũng nghĩ đơn giản anh Lương của cậu ta đã có một mối quan hệ đặc biệt mà không được để người khác biết được.

Trong những trường hợp đặc biệt, nhiều ít xem như giúp người làm niềm vui đôi bên cùng có lợi. Nhưng vốn dĩ hợp đồng đã thương lượng xong rồi, đôi bên chẳng qua không được làm đều gì quá đáng trong một khoảng thời gian, đợi đến khi Tinh Quan tìm được một omega phù hợp hơn, bọn họ cũng kiếm đủ tiền rồi, sau đó sẽ hủy hợp đồng.

Suy cho cùng thế giới rộng lớn như vậy, chỉ cần chịu tìm, không tin chỉ có duy nhất 1 omega xứng đôi.

Giữa alpha và omega có một lực hút tự nhiên, đánh dấu tạm thời vài lần cũng sẽ không có gì ảnh hưởng, những nếu đánh dấu quá nhiều, các tuyến omega sẽ bị pheromone của alpha đồng hóa.

Đến lúc đó phải đánh dấu với người khác, ít nhiều sẽ không tương đồng.

Ngộ nhỡ trong tương lai Lương Tiêu tìm được tình yêu đích thực với alpha, các tuyến đều có thể phối hợp không được.

Đến lúc đó người ta alpha đều chuẩn bị xong rồi, thiên lôi câu động địa hỏa, oanh oanh liệt liệt thiêu ra tới cái dấu răng.

….

Đoàn Minh cảm thấy buồn khi nghĩ đến điều đó.

Lương Tiêu không ngờ người quản lý nghĩ xa được như vậy, nghe xong kinh ngạc đi theo anh ta ra khỏi thang máy: "Nhưng tôi không có hứng thú với alpha."

Đoàn Minh nhíu mày: “Ngộ nhỡ thì sao?”

“Không có ngộ nhỡ.” Lương Tiếu chắc chắn, “Pheromone của tôi không thể dao động.”

Đoàn Minh suy nghĩ hồi lâu, nhưng là không có gì phản bác lại, đành chịu

Anh ta tìm ra thẻ phòng 1308 và quẹt thẻ để mở cửa.

Tình cảnh của Lương Tiêu thực sự rất đặc biệt.

Anh cũng phát hiện ra khi ở công ty cũ. Pheromone của một omega bình thường mất kiểm soát một chút là điều bình thường, không phải là vấn đề lớn, thậm chí được coi là một hương vị đặc biệt. Nhưng đối với Lương Tiêu một chút cũng không thể để mất kiểm soát được.

Di chứng của sự bùng phát pheromone.

Bệnh này những năm gần đây hiếm gặp, nguyên nhân chính của bệnh là do omega con trong thời kỳ phát dục không kịp sử dụng thuốc ức chế do một số tai nạn và không được đánh dấu, không có biện pháp xử lý trong toàn bộ thời kỳ động dục. Ức chế pheromone trong cơ thể.

Hiện nay tất cả các loại phương pháp ức chế omega đều đã được phát triển rất thuần thục. Omega vị thành niên khác biệt hoặc gần như không phân biệt có thể nhận được một lượng phân phối miễn phí đồng đều các vòng đeo tay trấn áp. Giá của các chất ức chế thông thường cũng rất hợp lý với người dân. Lẽ ra không nên sử dụng cách này.

Mặc dù năm xưa đã ngăn cản bác sĩ hỏi về tiểu sử bệnh nhưng Đoàn Minh không hiểu rõ những chuyện đã xảy ra ngoài ý muốn với Lương Tiêu hồi nhỏ.

Những chuyện gì có thể khiến một thiếu niên omega trong vòng 3 đến 5 ngày, lâu nhất là một hai tuần đều không quan tâm đến chuyện đó, lại có thể không có cho dù có một người lo cho anh.

Pheromone bùng nổ không thể kiểm soát trên diện rộng trong thời gian dài như vậy đương nhiên sẽ gây ra những tổn thương không thể phục hồi cho cơ thể. Bệnh nhân thường không có bất kỳ triệu chứng đặc biệt nào, và nhiều nhất là cơ thể của họ khó chịu hơn những người bình thường, nhưng họ phải tiếp tục sử dụng các chất ức chế đặc biệt đắt tiền để tránh mọi biến động pheromone.

Nếu không thì Lương Tiêu sẽ không thiếu tiền như vậy.

“Không có thì không có đi.”

Đoàn Minh đóng cửa lại, nhìn hắn ngồi ở trên sô pha trầm mặc, trong lòng không chịu nổi: “Thôi bỏ đi trước mắt cứ như thế này đã, chuyện sau này nói sau.”

Lương Tiêu nghe anh ta nói, cả người vẫn trầm mặc, không khỏi lắc đầu: “Anh Đoàn, anh nói rất đúng.”

Đoàn Minh: “Câu nào?”
“Tôi không nợ anh Hoắc.” Lương Tiêu dựa vào ghế sô pha, ánh mắt nhìn vào điện thoại, “Vậy chúng ta phải đấu tranh, không được để anh Hoắc lợi dụng.”

Đoàn Minh lộ ra vẻ đáng ngại một cách khó hiểu, hít sâu một hơi, đi qua nhìn một cái.

Bọn họ đến đoàn phim có thể giấu ai chứ không giấu nổi Hoắc Lan, không chừng vừa đến khách sạn thì có người đã báo lên rồi, lúc này tin tức của Lương Tiêu đã đến điện thoại của Hoắc tổng rồi.

Hai tin, một cái yêu cầu một cái địa điểm.

Ngắn gọn như mọi khi.

Lương Tiêu không trả lời, nằm dài trên ghế sô pha không thành hình.

“Ông tổ.” Đoàn Minh yếu ớt nói: “Chúng ta đang ở ê-kíp của Tinh Quan.”

Lương Tiêu gật đầu: “Tôi biết.”

Đoàn Minh: “Chúng ta đang ở khách sạn của Tinh Quan.”

Lương Tiêu: “Tôi biết.”

Đoàn minh sắp nổi điên: “Vì vậy anh đi lên nhanh lên, để Hoắc tổng Tinh Quan cắn một cái.”

Lương Tiêu lắc đầu đưa tay ra vỗ về anh ta, lời nói như vàng: “Đợi.”

Đoàn Minh hối hả: “Đợi cái gì?”

Anh Đoàn: “Anh không hiểu.”

Lương Tiểu Long nhìn chằm chằm màn hình: “Đây là chơi cờ, ai thiếu kiên nhẫn người đó sẽ thua.”

Đoàn Minh: “…”

Anh không biết Lương Tiêu muốn làm gì, nhưng anh cũng biết rõ ràng rằng hiện tại ít nhất Hoắc Lân là người mà bọn họ không nên chọc vào.

Hoắc Lan không phải là một alpha bình thường, 20 tuổi đã tiếp quản Tinh Quan, với khí thế mạnh mẽ đã lật đổ toàn bộ làng giải trí và tiếp tục mở rộng phát triển ngành công nghiệp ra bên ngoài, trở thành người nắm quyền.

Tinh Quan đến tay của Hoắc Lan như quỷ thoát ra ngoài, lụi bại, lung lay, tám bề hở gió, khối lượng so với bây giờ khác biệt rất lớn.

Hoắc Lân đã phá tan công ty và tổ chức lại nó như thế nào, người ngoài không biết được đầy đủ, nhưng họ cũng nhớ rõ cơn bão không ngừng trên hot search lúc bấy giờ.

Với tính cách nóng nảy của Hoắc Lan, khổ thể dễ dàng chịu đựng ai đó lại lần lượt thăm dò giới hạn của anh ta.

Duẫn Minh hít sâu một hơi, đang định đánh người bất tỉnh, trói lại rồi đưa lên trên, thì điện thoại di động của Lương Tiêu đột nhiên vang lên.

Lương Tiêu nhướng mày, đôi mắt đẹp cong cong, khóe miệng nhếch lên.

Không biết anh đang tính toán cái gì thú vị, bây giờ đột nhiên thoải mái, nở một nụ cười tự tin, cả người như bừng sáng.

…….

Đoàn Minh sững sờ một hồi, lần thứ 2 tước vũ khí.

Bỏ đi.

Cùng lắm thì đưa ông tổ chạy trốn.

Anh ta thở dài, quay đầu lại, nhìn về phía màn hình điện thoại của tổ tông.

Điện thoại anh phát sáng, khi anh chạm vào mặt của bao lì xì , màn hình điện thoại sáng lên.

Sau khi nhận được hai nhân dân tệ chuyển từ Hoắc tổng, anh ta vui vẻ sờ vào thẻ phòng rồi lên lầu.