Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi

Chương 6

Thang máy dừng lại, một âm thanh vang lên.

Cửa thang máy mở ra, Hoắc tổng bị chấn động não sau bốn ngày bị đánh bất ngờ vẫn bình tĩnh đi ra khỏi thang máy, bỏ qua Lương Tiêu vẫn đang đứng ở trong góc.

Lương Tiêu được giải thoát khỏi tình trạng "gào thét", khuôn mặt ở dưới khẩu trang khôi phục lại vẻ mặt bình thường.

Rõ ràng người quản lý không giúp cậu giữ bí mật.

Hoắc tổng truy hỏi đến cùng nên không không ai giữ được nhưng bị lộ như thế này là quá nhanh rồi.

Có thể là bỗng nhiên sáng nay, Hoắc tổng cảm thấy đầu óc thiếu thiếu.

Lương Tiêu có chút sầu muộn, một lần nữa đeo kính râm lên.

Đáng lẽ lúc đó nên tuyển một thủ hạ có hệ số an toàn cao chủ yếu để đề phòng những trường hợp khẩn cấp, cậu cũng không nghĩ tới kiến thức y học lại hữu ích như thế.

Nói không chừng chốc nữa phải dùng ba trăm triệu vừa đến tay vẫn còn nóng hổi để trả tiền thuốc men.

Lương Tiêu đang đứng ở trong góc xây dựng tâm lý cho mình thì thấy ánh sáng xung quanh đang dần biến mất liền vô thức ngẩng đầu lên.

Thang máy đang đóng lại thì bị một bàn tay chặn lại.

Lương Tiêu nhìn lên trên, ánh mắt dừng lại khoảng hai giây trên alpha đang mặc âu phục đi giày da đang đưa cánh tay cường hãn ra.

“Hoắc tổng” Lương Tiêu cái khó ló cái khôn khách khí hướng anh cười “Anh có vẻ đâng bận, tôi còn chưa tới.”

Hoắc Lan liếc mắt nhìn qua tầng lầu: “Tầng cao nhất.”

Lương Tiêu: “...”

Thang máy ở bệnh viện cần mẫn công tác nhiều năm như vậy cũng không hiểu được chính mình vì sao đến tầng cao nhất rồi không đi xuống, đèn cảnh báo của thang máy chưa đóng vẫn đang nhấp nháy một cách điên cuồng.

Hoặc Lan còn đang thay cậu ngăn thang máy, tầm mắt dừng ở trên người cậu.

Ánh đèn từ hành lang chiếu vào xuyên qua sau lưng Hoắc Lan, phác hoạ thân hình alpha cao lớn, linh hoạt.

Linh hoạt, anh tuấn.

Có thể đánh.

Lương Tiêu cân nhắc ba giây nhắm mắt lại quyết tâm đi theo anh ra khỏi thang máy.

Nếu Hoắc Lan cân nhắc quay lại, không phải là không thể.

Dù sao tiền bồi thường thuốc men có thể không trả thì sẽ không trả.

Với khả năng của cậu, Hoắc Lan dám động thủ với cậu, ba giây sau sẽ quỳ trên mặt đất tìm cách hô hấp nhân tạo cho cậu rồi cầu cho cậu không chết.

Hoắc Lan không rõ cậu đang suy nghĩ cái gì chờ liền thu tay về để thang máy tự do rồi xoay người đi đến phòng khám bệnh.

Lương Tiêu ngẩn người, theo bản năng gọi anh: “Hoắc tổng.”

Hoắc Lan bình tĩnh quay người lại.

“Quay lại.”

Lo lắng Hoắc Lan sẽ bị chính mình đυ.ng phải, Lương Tiêu không nhịn được cái tên tọc mạch chết tiệt này chỉ vào hướng trung tâm kiểm tra y tế, cẩn thận nhắc nhở: "... Bên này."

Khi Đoàn Minh đưa trợ lý đuổi kịp toàn bộ trung tâm khám bệnh chìm trong bầu không khí trang nghiêm.

Lương Tiêu buộc một chiếc băng tay đặc biệt để kiểm tra pheromone và xếp hàng một mình ở cửa. Tên bạo chúa tàn nhẫn mặc vest và đi giày ngồi trước máy kiểm tra.

Các nhân viên y tế đã sử dụng giao tiếp bằng mắt trong im lặng để làm việc, lấy Hoắc Lan làm tâm vòng tròn bán kính 5m, đặc biệt lúc có tình huống cần thiết thậm chí còn sử dụng ngôn ngữ kí hiệu .

Đoàn Minh sững sờ nhìn về phía cửa, khó hiểu: “Tại sao anh Hoắc lại ở đây?”

Không chỉ ở đó dường như anh ấy còn đang kiểm tra.

Một vòng tròn các điện cực được dán trên đầu và có hai miếng dán nhỏ trên thái dương.

Có vẻ như cuộc tkiểm tra vẫn đang diễn ra rất nghiêm túc.

Lương Tiếu biết quá nhiều, còn cố ý che giấu để cho Hoắc Lan bị omega tấn công, rõ ràng là bất lợi cho hình tượng alpha “..... Hoắc tổng bị thương ở đầu."

Đoàn Minh: “...”

Hoắc Lan: “....”

Nhiệt kế trong trung tâm khám bệnh run rẩy giảm xuống nửa ô vuông.

Đoàn Minh chỉ hối hận vì để Lương Tiêu mở miệng, che người cậu lại rồi kéo về, thấy Hoắc Lan giơ tay rút cục sắt nhỏ trên đầu mình, Hoắc Lan bỗng nhiên đứng dậy và đi ra ngoài.

Đoàn Minh không đủ trình độ, phần lớn hiểu biết của hắn đối với Hoắc Lan đều là từ tin đồn, lại không khiêng được cái máy tạo người tuyết di động, cho nên hắn sửng sốt: "Hoắc tiên sinh."

Hoắc Lan đứng yên ở cửa, ánh mắt dừng ở trên người Lương Tiêu.

Vẻ mặt của anh lạnh lùng, đôi mắt đen không nhìn thấy ánh sáng, não của Lương Tiêu không kiểm soát được liền dừng lại hai giây, không biết làm sao lại nghĩ ra được ngày mà Hoắc Lan không kiềm chế dược.

Bản năng của alpha đỉnh cao, con ngươi rõ ràng dập tắt sự hung hãn và bạo lực không thể kiểm soát, hơi thở run rẩy giống như bão táp đang ập đến.

Do chênh lệch về thể lực nên omega gần như không có cơ hội chiến thắng alpha, chưa kể là không có sức mạnh tri thức vào khoảng thời gian này.

Cậu lại không đủ sức nâng người đại diện lên nện vào đầu Hoắc tổng.

Lương Tiêu sợ anh dùng tay bóp chết chính mình nên theo bản năng lùi về đằng sau.

Nhưng Hoắc Lan không làm gì chỉ nhìn chằm chằm cậu một hồi, toàn thân chậm rãi tập trung hơi thở, đi qua cậu, rồi đi vào văn phòng khám bên kia hành lang.

-

Dưới tác động của hào quang và pheromone của Hoắc tổng, các bác sĩ sống sót sau thảm họa mất gấp đôi thời gian so với bình thường và cuối cùng đã đưa ra kết quả của Lương Tiêu sau khi kiểm tra pheromone .

“Thực sự ổn định.”

Bác sĩ không khỏi xúc động: “Cậu mới bị đánh dấu tạm thời nhưng sự dao động của nguồn thông tin rất ổn định, đây là trường hợp rất ít khi thấy. "

Nguồn thông tin của omega nằm bên trong tuyến, là dạng trước khi biến đổi pheromone . Tùy theo mức độ dao động, có thể suy ra tính ổn định của pheromone .

Nguồn thông tin sẽ không được phát hành nếu nó không được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chỉ đến khi bị đánh dấu tạm thời mới xuất ra một chút ít. Trước khi được cơ thể tác động và chuyển hóa thành pheromone, nó sẽ không phản ánh đặc điểm và mùi của bất kỳ loại pheromone nào.

Không có gì lạ đối với một omega như Lương Tiêu, người rõ ràng đã trưởng thành và có các tuyến được phân biệt hoàn toàn và nguồn thông tin có thể đảm bảo trạng thái ổn định như vậy.

“Lương tiên sinh tâm tĩnh như nước.” Vị bác sĩ ngưỡng mộ.

Lương Tiêu ho nhẹ một tiếng: "Thật ra thì—"

Đoàn Minh hạ quyết tâm không cho cậu nói nữa, mỉm cười nhìn bác sĩ: "Đúng vậy, anh ấy bình thường thích tập viết theo mẫu chữ viết kinh Phật.”

Lương Tiêu: "...”

Đoàn Minh vui vẻ nắm vai cậu: “Nghe Đại Chú Bi.”

Lúc rời khỏi trung tâm kiểm tra sức khoẻ, trên đầu Lương Tiêu đã có hai cục do người đại diễn ném lên.

Ono Lisa đã đến giới hạn của cậu rồi, Lương Tiêu thực sự không nghĩ chính mình có thể bằng chính bản thân mình khiêng lên ba đội múa sát cánh nhau ca đơn Ri-ga trên một đầu đại bi chú, thì thầm trao đổi với Đoàn Minh . Thảo luận: "Đoàn ca ..."

Đoàn Minh đeo dây khẩu trang lên tai: "Tâm tĩnh như nước."

Tâm Lương Tiêu như khô mục.

Đoàn Minh hiểu rõ cậu, đeo kính râm lên sống mũi, cầm lấy điện thoại di động, tạo một danh sách bài hát mới "Những bài hát Phật giáo tiếng Phạn · Tâm Phật Miaoyun".

……

Có lẽ cuối cùng cậu cũng được bác sĩ nhắc nhở rằng cậu vừa mới đánh dấu tạm thời. Trên đường trở về, Lương Tiêu thực sự cảm thấy các tuyến ở phía sau cổ hơi ngứa.

Đoàn Minh nhìn lướt qua cậu một cái rồi quay người đi: "Đắp mặt nạ lâu quá, tôi bị dị ứng."

Lương Tiêu không yên tâm: "Lo trước khỏi gặp hoạ. "

Pheromone của Hoắc Lan là loại alpha có tính xâm lược rất cao nhất, lần trước cậu không chịu được pheromone của anh, tuy rằng có thể khống chế trong vài giây nhưng suy cho cùng vẫn không tránh được nó.

Đoàn Minh nhìn cậu một lúc lâu, thở dài, lấy ống tiêm có chứa thuốc ức chế, đưa cho cậu một ống tiêm dùng một lần chưa mở: "Tính tiền đi."

"Cái gì?” Lương Tiêu thành thạo tiêm thuốc ức chế.

"Hoắc tổng tạm thời sẽ đánh dấu cậu, mỗi lần mười vạn."

Đoàn Minh ngồi thẳng lưng: "Hoắc tổng tạm thời sẽ đánh dấu cậu, để đề phòng không có chuyện gì xảy ra thì mỗi lần đánh dấu sẽ phải tiêm một lần thuốc ức chế, mỗi lần tiêm là mười vạn.”

Lương Tiêu suy nghĩ hồi lâu nhưng không nói gì:" ... Được. "

Loại thuốc ức chế mà cậu dùng không phải loại rẻ tiền mà là loại cần nửa năm mới tiêm một lần, loại này đặc chế cho một số nhóm omega đặc biệt, sản lượng rất ít, một lần tiêm có giá hàng chục vạn.

Gần đây giá đã tăng mạnh, giá khởi điểm là tám vạn đến mười vạn và không ngừng tăng lên.

Hiệu quả cũng như giá tiền, mỗi lần sử dụng đều có thể đảm bảo tuyệt đối pheromone ổn định tuyệt đối trong vòng một tháng, hơn nữa nguồn thông tin trong tuyến cũng không bị dao động dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ bên ngoài.

Trong kinh Phật, quản lý Đoàn hỏi linh hồn: "Vậy con lấy được gì?"

......

Lương Tiêu nghĩ lại.

... Dấu răng.

Không phải.

Đoàn Minh thay cậu đau lòng số tiền dùng để mua thuốc ức chế nên nhất thời nhanh miệng. Còn nghĩ dù sao cũng được giao cho tương đối nhiều vai diễn của Star Crown, cùng hơn ba trăm vạn lại cảm thấy hỏi nhiều như vậy có chút vong ân bội nghĩa, không biết tốt xấu là gì, còn lại trong tương lai sẽ nói.

Lương Tiêu đã tiêm thuốc ức chế xong còn đang trầm tư.

Cả người im lặng dựa vào cửa sổ xe, vệt sáng trên khuôn mặt có thể nhìn rõ bóng lông mi.

Rất sâu lắng.

Đoàn Minh đoán có lẽ do cậu ngủ không ngon, đem người đuổi về nhà đẩy lên ghế sô pha ngủ bù, sau đó mang theo trợ lý tiếp tục chạy lịch trình với đoàn làm phim.

Lương Tiêu trầm ngâm trên ghế sô pha nửa phút, ngồi dậy và tìm chiếc điện thoại đang phát Chú Đại Bi trong vòng lặp.

-

Hoắc Lan dựa vào ghế, mở to mắt.

Hôm nay anh sẽ đến bệnh viện. Thực ra là do chặn tin trong quá trình tư vấn quá phức tạp, đơn giản là anh ấy đã mua một bệnh viện tư nhân và phân loại nó như một tài sản riêng. Hôm nay, đến lượt giám đốc báo cáo.

Nhưng khi nhìn thấy người đang quấn mình như thể lẻn vào bệnh viện để ăn trộm khoai tây, anh lại nghĩ đến cuốn “Từ điển kiến

thức y học đương đại” được bọc cứng không thể giải thích được.

Câu nói đó thực ra không hợp với thói quen thường ngày của anh, chắc là lâu rồi không ăn thua kiểu chán đời này nhưng người đập đầu anh lại càng ngay thẳng và bình tĩnh hơn.

Cũng không hiểu nên buột miệng nói.

..........

Kết quả là anh phải đến trung tâm kiểm tra y tế để chụp x quang.

Bình thường anh không có ồn ào như thế này nhưng khi cậu nói điều gì đó không nên nói cư nhiên lại rơi vào tình trạng này. Khi ngồi ở đó, anh bị bao quanh bởi một nhóm bác sĩ nơm nớp lo sợ, vốn dĩ trong lòng vẫn đang đè ép sự tức giận muốn phát hoả cũng không được.

Kẻ chủ mưu thực sự lo lắng rằng anh bị thương ở đầu.

Hoắc Lan ấn trán, xoa nhẹ hai lần.

Nó đã không phổ biến như thế này trong nhiều năm.

Anh bình tĩnh lại, di chuyển chuột nhìn biểu tượng album ảnh mà người quản lý tên Đoàn Minh vừa giao cho Star Crown được quản gia gửi vào phòng với một đống áp phích, anh vẫn giữ thái độ làm click mở album.

Lương Tiêu không nghiêm túc chụp ảnh quảng cáo cho tạp chí hay những thứ tương tự, những album họ gửi được sử dụng cho ảnh đen trắng của đoàn phim và cả đều là ảnh chụp chính diện không có góc nghiêng.

Nhưng cậu đã phát triển tốt để không lộ ra các góc chết.

Đặc biệt là hai cái cuối cùng, là ảnh chụp màn hình từ chương trình hiếm có dáng vẻ đáng tin cậy và điềm tĩnh, người đó trông đặc biệt dịu dàng và mềm mại, khóe môi đang cười, lông mày rõ ràng.

Hoắc Lan nhìn vào màn hình và chợt nhớ ra khi anh đang ở cửa.

Người đó đeo mặt nạ nên không thể nhìn rõ biểu cảm của cậu, lông mi cậu run lên và có một tia xúc động trong mắt cậu.

... Lương Tiêu thực sự sợ anh.

Khi nhìn chính diện nỗi sợ hãi ấy hiện lên trong mắt.

Đặc biệt dễ thấy.

Ngày anh mất kiểm soát, e rằng anh đã làm gì cậu.

Trong trường hợp đó, omega gần như không có cơ hội chiến thắng, vội vàng chống trả và bảo vệ bản thân, không thể đổ lỗi cho đối thủ.

Hôm nay nhớ lại chuyện cũ, anh cảm thấy mình rất hẹp hòi.

Hoắc Lan đã đoán ra toàn bộ câu chuyện, sau khi xem xét lại, anh quyết định lần gặp mặt sau này sẽ hoà hoãn hơn.

Ngay sau khi mở danh bạ, điện thoại đột ngột kêu vang.

Không có bao nhiêu người có thể gọi hắn, Hoắc Lan khẽ cau mày nhìn xuống giật mình.

Lương Tiêu.

"... Hoắc tổng?"

Lương Tiêu không ngờ anh ấy nghe điện thoại vui vẻ như vậy,có chút do dự: "Bây giờ anh có bận không?"

Những người của Star Crown đã quá quen với phong cách của Hoắc Lan.

Hoắc Lan chỉ hạ quyết tâm không quan tâm đến anh ta, giọng điệu hơi chậm lại: “Có chuyện gì.”

“Chính là như vậy.” Lương Tiêu ho nhẹ, "Gần đây —— Giá cả biến động, giá nhà đất tăng cao, ngành công nghiệp khó khăn, điện ảnh và truyền hình có mùa đông lạnh giá."

Hoắc Lan: "..."

Lương Tiêu khẽ thở dài: "Giá thịt lợn đang tăng."

"..." Hoắc Lan ngắt lời cậu: "Nói thẳng đi."

“Được. "

Lương Tiêu thở phào nhẹ nhõm nhanh chóng kết thúc:" Tham khảo quy luật thị trường, điều chỉnh giá cả hợp lý, một lần cắn 110.000 ... Được không? "