Chương 1:
Rầm rầm âm thanh vang có chút chói tai, cửa cuốn từ từ được hạ xuống, Mộ Nam nhìn cửa cuốn từ kính chiếu hậu của xe tải, sau đó đạp chân ga lái chiếc xe trống không ra khỏi kho hàng không người, vật tư lúc đầu ở trong xe chuyển đến kho hàng đã bị Mộ Nam thu vào trong không gian nhỏ của mình.
Mộ Nam có một bí mật, bí mật này được phát hiện khi cậu mười sáu tuổi, cậu có một không gian, một thế giới bỗng xuất hiện trên người cậu, giống như một chiều không gian khác tồn tại ở trong đầu của cậu. Không gian rộng lớn thế nào thì Mộ Nam không rõ, nhưng dù cậu để bao nhiêu vật tư thì không gian chưa bao giờ đầy. Tuy vậy, cậu lại không thể thả bất cứ sinh vật sống nào vào không gian được.
Không gian đột nhiên xuất hiện khiến Mộ Nam hoảng hốt và phấn khích một thời gian. Thứ đồ vật tồn tại mà khoa học không thể giải thích này chắc chắn là một điều mới lạ và thần bí đối với một chàng trai trẻ đang phát triển thế giới quan của riêng mình. Thậm chí cậu cảm thấy rằng bản thân mình là một chúng sinh độc đáo lạ thường.
Tuy nhiên, cỗ thăm dò ham muốn cùng phấn khích rất nhanh lắng xuống, bởi vì Mộ Nam phát hiện, có một không gian bí ẩn dường như cũng không thay đổi được cuộc sống của cậu nhiều lắm, ngoại trừ việc trốn tránh mọi người bí mật cất giấu đồ đạc thuận tiện hơn một chút. Ngoài ra, để tuân thủ quy định của pháp luật, cậu không sử dụng không gian này để mang lại bất kỳ lợi ích tài chính nào cho bản thân.
Vì vậy từ từ, Mộ Nam buông tha cho không gian, thỉnh thoảng bí mật dùng không gian cho sinh hoạt thêm thuận lợi, những lúc khác cậu vẫn sinh hoạt như bình thường.
Mãi đến năm Mộ Nam tốt nghiệp đại học, những dự định về tương lai của cậu đã hoàn toàn bị thiên tai phá vỡ, không gian thường ngày ít sử dụng này lại trở thành trợ lực lớn nhất mà cậu có được.
Ban đầu không ai nghĩ rằng một trận mưa to hay sương mù sẽ làm rung chuyển thế giới, người người đều biết chất lượng không khí càng ngày càng kém, mỗi người hô vang khẩu hiệu bảo vệ trái đất, nhưng mọi người cũng đang lãng phí nhiều loại tài nguyên khác.
Sương mù đột nhiên tới, ngoại trừ càng nhiều người đeo khẩu trang ra đường, cuộc sống của mọi người cũng không bị ảnh hưởng nhiều, về sau rất nhiều người đỗ bệnh rồi ho sốt, da đỏ sưng tấy, hai mắt sưng to, khó thở và cuối cùng chết đi.
Ngày càng có nhiều người chết vì các triệu chứng tương tự, không chỉ ở trong nước, nó còn xảy ra ở hầu hết các quốc gia có sương mù. Coi như biết nguyên nhân của đại dịch là do sương mù, thì nhân lực nhảy vào nghiên cứu nó cũng chỉ có thể cố gắng chữa trị những người sắp chết, cơ hồ việc gì cũng không làm được. Mà sương mù gây bệnh phổi truyền nhiễm không cao, nhưng tỉ lệ tử vong lại cực cao, tai họa này được coi là chương mở đầu về mạt thế số lượng ca tử vong khổng lồ.
Quá nhiều người bị bệnh đến nỗi toàn bộ hệ thống y tế trực tiếp sụp đổ, mọi quốc gia, mọi thành phố không nghĩ đến chuyện chi viện vì tất cả đều đã là ốc còn không mang nổi mình, trận hỗn loạn kia, chính là sự bắt đầu của mạt thế.
Thời điểm đó Mộ Nam chưa hề nghĩ tới thế giới sẽ có một ngày hoàn toàn hỗn loạn, cậu tin tưởng vào sức mạnh của nhà nước, cũng tin tưởng trên TV, trên internet cổ vũ động viên mỗi ngày, tai họa kiểu gì cũng sẽ đi qua. Chủ yếu nhất là cậu chỉ có một mình, cũng không nhận thức sâu sắc nỗi đau của những người thân đã khuất trong thảm họa này, cho dù những tai họa này có ở gần cậu thì họ cũng ở rất xa cậu.
Mộ Nam là một họa sĩ toàn thời gian, vì thích vẽ nên cậu đã quyết định nó là hướng đi trong tương lai của mình từ khi học cấp 3. Về hội họa, Mộ Nam quả thật rất có năng khiếu, cậu đã chuyển phần yêu thích này thành một nghề kế sinh nhai có thể nuôi sống bản thân. Trước khi học đại học, cậu ấy thậm chí đã bán một bức tranh cho một khách hàng với giá 5 đến 6 vạn nhân dân tệ, đây đã là một khoản thu nhập đáng kể trong giới hoạ sĩ.
Chính vì tính chất nghề nghiệp là làm việc ở trong nhà đóng cửa không ra ngoài nên cậu không bị sương mù ảnh hưởng nhiều, cũng nhờ đó cậu có thói quen cất trữ một ít đồ ăn ngon vào không gian, nơi cậu có thể ăn và lấy chúng bất cứ khi nào cậu muốn. Nhiều năm tích lũy, không gian của Mộ Nam đã tồn được rất nhiều lương thực. Bởi vì ngay từ đầu cậu chưa ý thức được việc khủng hoảng lương thực dẫn đến sau đó Mộ Nam bị người khác gϊếŧ để tranh dành đồ ăn.
Kiếp trước sau khi sương mù dần tan biến, cuộc sống mọi người dường như cũng khôi phục lại bình thường, nhiều người may mắn còn sống sót lấy trận thiên tai này làm tiêu đề tán gẫu sau mỗi bữa ăn, nhưng họ không nghĩ tới, tương lai gian nan hơn còn đang chờ họ phía trước.
Sương mù tan không bao lâu, thời tiết trở nên cực kỳ oi bức, trước đây nơi nóng nhất cả nước chưa bao giờ cao hơn 50 độ C, nhưng mùa hè năm nay, nhiệt độ đã cao đến mức mà từ trước đến giờ thế giới chưa từng ghi nhận, thậm chí cao tới 59 độ C. Năm mươi chín độ C là khái niệm gì? Nhiệt độ nóng nhất ở sa mạc Châu Phi chỉ là 50 độ C mà thôi. Mà vùng đất con người sinh sống nhiệt độ cao nhất cũng không vượt qua 45 độ C.
Ở đất nước họ có bốn mùa rất rõ ràng, nhưng năm nay đến tháng mười hai, nhiệt độ vẫn cao không giảm, số người chết vì nắng nóng không thua gì bên đợt sương mù. Mọi người lúc này đã ý thức được, e rằng lần này, tận thế thực sự đang đến.
Về sau, chính quyền từng vùng do quân đội trực tiếp kiểm soát, thống kê dân số và cấp thẻ căn cước mới, dân chúng dù có theo sát bước chân của đất nước nhưng vẫn không thể chống chọi được với những đợt thiên tai liên tiếp ập đến. Cơn lốc xoáy, sóng thần, vùng đất khô cằn, động đất và côn trùng. Chẳng ai còn hi vọng về hai chữ Ngày Mai, mà họ suy nghĩ nhiều hơn chính là hai chữ tuyệt vọng.
Có được không gian Mộ Nam so với rất nhiều người thực sự tốt hơn nhiều, bất luận ở tình huống nào, ít nhất cậu có đồ ăn lấp đầy bụng, nhưng đáng tiếc cậu sống sót qua nhiều thiên tai lại sống sót qua được lòng người. Cũng bởi vì nhất thời mềm lòng, cậu nhường chút bánh ngô cho một cô bé gầy đến da bọc xương dẫn đến họa sát thân. Khi đó, chính phủ đang lãnh đạo quần chúng xây dựng lại nhà cửa, tuy không thể nói người người đều có thể ăn no, nhưng cũng không đói đến mức gϊếŧ người cướp đồ ăn, bằng không Mộ Nam dù có ngây thơ như thế nào, cũng sẽ không bao giờ mềm lòng trong lúc đó.
Cảm giác trước khi chết như thế nào, Mộ Nam bây giờ hồi tưởng lại, đều cảm thấy chỗ bị đâm mơ hồ đau nhói, cậu có không gian nhưng cuối cùng lại chết uất ức như vậy.
Mở mắt lần nữa, Mộ Nam trọng sinh, trở về ba tháng trước mạt thế.
Sau khi sống lại, Mộ Nam ngẫm lại cuộc đời ngắn ngủi của mình, vì cậu có lá bài tẩy bảo mệnh mà người khác không có nên cậu không thể cảm nhận được sự tàn khốc của mạt thế một cách trực quan và sâu sắc hơn những người khác.
Chết cũng được, đói bụng cũng được, ngay cả khi cậu ở trong đó nhưng cậu chưa bao giờ tự mình lĩnh hội được bản chất lòng người ở mạt thế. Dù cho cha mẹ mất sớm, thì hoàn cảnh sinh hoạt của cậu vẫn luôn đơn giản, cậu chưa kịp trải đời với xã hội thì đã đối mặt với mạt thế.
Nghĩ đến đời trước, Mộ Nam không cảm thấy hối hận, dù sao chung quy cũng có chút tiếc nuối.
Quay lại xe tải, trên đường về, Mộ Nam gói vài phần mì sườn heo, món ăn này của một quán ăn lâu đời, mấy chục năm qua vẫn giữ nguyên hương vị ban đầu, khi sương mù tản đi, quán này không bao giờ mở nữa, cho nên Mộ Nam mỗi lần đi ngang qua đều sẽ mua không ít, trong không gian đã trữ rất nhiều, nhưng về sau, ăn một lần sẽ ít hơn một phần.
Mộ Nam hiện sống trong một khu nhà cũ, là dãy nhà dân dụng đầu tiên có thang máy được xây dựng trong quy hoạch thành phố, cậu sống ở tầng mười bảy, tầng cao nhất là hai mươi ba, tầng này cũng không tệ lắm. Mộ Nam từ nhỏ đã sống ở đây, gia đình ba người lúc trước giờ chỉ còn mình cậu.
Nhìn di ảnh ba mẹ đã đóng bụi trên tường, Mộ Nam có lúc nghĩ ba mẹ may mắn chết sớm, ít nhất cũng không bị mạt thế giày xéo khổ cực.
Đặt ba lô xuống, Mộ Nam lấy một bộ quần áo sạch đi tắm, sau khi rửa sạch bụi trần mệt mỏi của một ngày dài chạy loạn, cậu lau tóc khô một nửa, sau đó nhẹ nhàng khoan khoái ngồi xuống bắt đầu ăn cơm. Bữa cơm tự mình nấu, đồ ăn mua sẵn ở ngoài, cậu lén cho vào gian, lúc lấy ra vẫn còn bốc hơi nóng.
Mộ Nam không biết nấu ăn, trước tận thế sống bằng thức ăn nhanh, sau tận thế thì không có điều kiện nấu ăn, nhưng từ khi trọng sinh, cậu ấy nấu ăn rất giỏi, chỉ cần ở nhà, cậu liền nấu nhiều loại món, làm xong để hết vào không gian, về sau sẽ có một quãng thời gian rất dài không nấu nướng được, nên trước đó Mộ Nam tích trữ một ít đồ ăn làm sẵn.
Mộ Nam trọng sinh ba tháng, cậu đã trữ những nhu yếu phẩm cần thiết để sinh tồn, thậm chí vì an toàn, cậu đặc biệt mua một ít vũ khí sát thương. Vũ khí như súng lục thì đương nhiên không nghĩ tới, cậu có thời gian và không gian để mua, nhưng không có con đường để mua, coi như ra nước ngoài, cũng không tùy tiện mua được. Trước mắt Mộ Nam rất thỏa mãn, ít nhất lần này, cậu sẽ không bị người khác chặn ở trong phòng, không có khả năng chống trả.