Xuyên Nhanh: Kẻ Chen Chân

TG2 - Chương 2

Đôi mắt Tần Liệt cũng nhìn về phía nàng. Ba năm trước đây, khuôn mặt tiểu cô nương còn chút tròn tròn trẻ con. Hiện giờ đã trưởng thành tuyệt sắc tiểu mỹ nhân. Nước mắt còn không ngừng rơi theo khuôn mặt thấm trên sàn nhà, nhưng có thể nhìn rõ sự quyến rũ thanh mị ẩn chứa trong đuôi mắt ẩm ướt, chọc người động tâm.

Cằm nhọn màu ngọc bích, lại rất tinh xảo, có phần giống với dáng vẻ mẫu thân nàng trong trí nhớ của Tần Liệt. Tiếp đó là chiếc cổ thon dài, da thịt như châu tựa ngọc, vô cùng trắng trẻo, có lẽ nắm nhẹ cũng sẽ vỡ.

Nàng mặc dù là y phục rộng rãi, nhưng vẫn nhìn ra được bộ ngực cao ngất bên trong, hắn ác ý suy đoán mấy năm nay đệ đệ hắn Tần Tụng cũng không ít lần thưởng thức nó.

Nghĩ đến đây, Tần Liệt đột nhiên sững người, hắn đang làm gì vậy?

Nhị đệ vừa mới qua đời, hắn vừa rồi lại vô thức thưởng thức dáng người đệ muội, suy đoán chuyện phòng the của hai người.

Trong lòng hắn âm thầm hối hận xấu hổ. Kiều Nguyễn cũng coi như là tiểu cô nương hắn nhìn lớn lên. Hắn còn thành thân với tỷ tỷ của nàng, không chỉ là muội muội của thê tử mà còn là đệ muội!

Hắn sao lại có ý nghĩ cầm thú như thế. Kiều Dư còn đang bên cạnh hắn, trong bụng còn mang thai đứa con chưa đầy hai mươi ngày của hắn!

Kiều Nguyễn lúc này đang cố ý đứng ở giữa, lặng lẽ dùng mị thuật quyến rũ Tần Liệt, để thu hút sự chú ý của người nam nhân không nạp thϊếp cho dù thê tử hắn chưa sinh được con, dụ hắn không tự giác bị nàng hấp dẫn, thuận tiện cho việc câu dẫn hắn sau này

Kiều Nguyễn suốt ngày hôm qua đứng bên cạnh linh cữu, thân thể mảnh khảnh yếu ớt của nàng lắc lư vài cái, trước mắt nàng tối sầm, cả người đột nhiên ngã xuống đất.

Xuân Hoa và Thu Nguyệt đứng cách nàng khá xa nên không thể kịp thời chạy tới đỡ được Kiều Nguyễn, Tần Liệt trong lòng vẫn cảm thấy áy náy bởi vì vừa rồi còn ngắm nhìn, phân tích dáng người của đệ muội, chân dài một bước, cánh tay dài vươn ra, nhẹ nhàng bế lên cả cơ thể nhẹ như bông của Kiều Nguyễn

Hai nha hoàn chạy đến đều lập tức sửng sốt một lúc mới có phản ứng. Tần Liệt mặc dù có chút cảm thấy ngượng ngùng trước phản ứng của chính bản thân mình, nhưng hắn đã làm quan nhiều năm, khả năng ứng biến cũng rất thành thục.

Hắn nhìn về phía hai nha đầu vẫn không hề nhúc nhích ở kia mà nói “Còn không mau đi gọi đại phu.”

"Dạ vâng."

Xuân Hoa và Thu Nguyệt lúc này mới phản ứng lại, ba chân bốn cẳng ra ngoài gọi đại phu.

Tần Liệt không muốn trực tiếp bế góa phụ của em trai mình vào khuê phòng, rất mất thể diện, đáng nói hơn là còn rất nhiều hạ nhân đang vây nhìn.

Hắn cẩn thận đưa người con gái yếu mềm vào tay một bà tử cao lớn mạnh mẽ, rồi xoay người sang chỗ khác tiếp tục đỡ lấy thê tử bệnh tật ốm yếu của mình, trong lòng lại không khỏi nhớ tới xúc cảm mềm mại trơn mượt thoáng qua vừa rồi.

Trong lúc hắn đỡ được Kiều Nguyễn, vì sợ nàng trực tiếp ngã xuống đất, vừa đỡ được người hắn liền ôm nàng vào trong lòng, bàn tay to lớn gắt gao đè chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc, cảm giác rất tốt.

Khi đưa nàng ra, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại lặng lẽ một lần nữa chạm vào nàng, khiến hắn có chút xao xuyến không thể quên.