Xe ngựa phía trước chậm rãi dừng lại, một tiểu nha hoàn lanh lẹ nhảy xuống, cẩn trọng đưa tay ra đỡ lấy nữ tư gầy gò tưởng chừng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay xuống xe.
Nữ nhân này tóc búi phu nhân, trên tóc cài một đóa hoa trắng bay trong gió mê ly. Có thể thấy được nàng chính là Kiều Nguyễn, quả phụ của Tần nhị công tử Tần Tụng đã qua đời.
Nàng cũng ăn mặc giống như người khác, y phục trắng thuần không dính bụi trần. Chỉ là y phục trắng này mặc trên người nàng lại có thể lộ rõ vòng eo gầy nhỏ tinh tế, một bàn tay đã có thể dễ dàng nắm trọn.
Gần đây nàng đã gầy đi không ít, tố y vốn là dựa theo dáng người may ra, nay cũng đã rộng hơn rất nhiều, càng khiến nàng thêm gầy yếu nhỏ nhắn.
Hốc mắt nàng hơi sưng, có thể dễ dàng đoán nước nàng đã khóc thật lâu,. Ánh mắt chất đầy tuyệt vọng đau khổ, nhưng nàng vẫn thế, xinh đẹp kinh diễm, là một viênminh châu mỹ lệ sáng lên rực rỡ trong không khí u ám này.
Nàng mới mười chín tuổi, nhưng phu quân đã qua đời, để lại nàng, một người phụ nữ xinh đẹp như hoa, mảnh mai yểu điệu, tương lại chỉ có thể cô độc thủ tiết
Lão phu nhân Tần quốc công thấy Kiều Nguyễn đau khổ quá độ đến gầy yếu không chịu nổi. Đau đớn vì mất con lại xót xa cho tiểu cô nương mà mình nhìn lớn lên, khiến bà cầm lòng không đậu, trực tiếp ôm lấy cô nương cũng có số khổ như mình cùng khóc thút thít.
Lớn tiếng kêu rên: “Đứa trẻ số khổ!”
Dù rằng cả đời bà sống trong nhung lụa, chưa bao giờ phải lo lắng về tiền bạc. Nhưng bà cũng giống như người con dâu số khổ này, tuổi trẻ đã góa chồng, nay về già còn phải chịu tang con.
Mấy năm nay bà được các con hiếu thuận nuôi dưỡng, đã bớt u sầu, không cần phải ép mình vững vàng làm trụ cột gia đình, đã chăm chút, dưỡng được một đầu tóc đen, bây giờ nghe được tin dữ con trai qua đời, thế mà chỉ mới sau một đêm tóc đã nhiễm bạc hoa râm không ít.
Cả người chán ngán thất vọng, làm gì cũng không thể khơi dậy hứng thú. Những nếp nhắn vốn luôn được tỉ mỉ che giấu, nay không chút lưu tình bò lên gương mặt bà. Nào còn chút sinh khí, tinh thần của một lão phu nhân ngày thường gặp gở tỷ muội nói nói cười cười.
Kiều Du được phu quân của nàng Tần Liệt dìu đỡ, hai người đứng dựa sát cạnh nhau. Nàng ấy mới mang thai được hai mươi ngày, thân thể còn suy yếu nên không dám qua loa. Cũng vì nàng thành thân mười năm đã bị sảy mất bốn hài tử.
Nàng ta đã hai mươi tám tuổi, không còn là một tiểu cô nương mỏng manh có thể véo ra nước. Hơn nữa bởi vì hàng năm đều sinh non, thân thể hư hao nghiêm trọng. Tâm tình cùng trở nên buồn bực, so với mấy đồng bạn cùng lứa trông nàng còn lớn hơn vài tuổi.
Càng không thể so sánh với kế muội kém nàng mười tuổi này, nếu sinh hài tử sớm hơn chút, hai dì cháu e là cũng chỉ giống như là biểu tỷ biểu muội chênh lệch hai tuổi.
Thật sự lúc này nàng ta cũng rất buồn. Đệ đệ ruột của phu quân đã mất, nàng cũng thương nhớ người đệ phu có gương mặt rạng rỡ như vầng dương ấy.
Mẹ chồng nàng và kế muội từ nhỏ được phụ mẫu vô cùng nuông chiều, đơn thuần vô ưu, cả đời trôi chảy, nay lại không màng thể diện ôm nhau khóc ròng.
Phu quân đang cẩn thận đỡ nàng tuy ngoài mặt bình tĩnh, cũng không có mấy gợn sóng, nhưng nàng biết, phu quân cũng rất khổ sở. Đôi mắt hắn vẫn không rời khỏi mẫu thân và em dâu. Tay hắn đỡ nàng vô thức mà tăng sức, siết nàng hơi có chút đau.
Khuôn mặt Tần Liệt vẫn như ngày thường, sống lưng đĩnh bạt, giống như không có gì có thể quật ngã được hắn. Tần Tụng dù sao cũng là đệ đệ ruột thịt, trong lòng hắn dĩ nhiên cũng không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài bên ngoài đã thấy.
Nếu không hắn cũng không đưa mẫu thân cùng người nhà, sáng sớm đã đợi bên ngoài chờ linh cữu của đệ đệ trở về.
Tần Liệt đợi đến khi hai nữ nhân đang khóc kia bình tĩnh lại, để nghe người đến khuyên bảo, mới phất tay với quản gia đang đứng một bên, đón đội ngũ đưa ma cùng đoàn tấu nhạc vào bố trí thành linh đường ở sảnh ngoài phủ Tần quốc công.
Đám tôi tớ nhanh nhẹn làm hết việc quản gia giao cho, an bài tốt mọi thứ.
Kiều Nguyễn ngốc lăng đứng trước linh cữu, nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Toàn thân trắng muốt, cô độc yếu ớt, dường như là lung lay sắp ngã.
Một mình nàng si ngốc đứng đó, không tránh khỏi thu hút ánh mắt mọi người nhìn lại. Khiến mọi người có thể cảm nhận được nỗi buồn bã tuyệt vọng xung quanh, đau đớn đến mức có thể sờ thấy được.