Bạn Có Một Con Chó Hình Người

Chương 4

Amon chính là một con chó điên. Hắn rống giận phát ra thanh âm quái dị từ cổ họng, cực kỳ giống tiếng khóc thút thít nhưng lại có phần bén nhọn chói tai.

Thân thể Amon lấy một tư thái cổ quái run rẩy không ngừng.

Bạn bị Amon khóa lại, đôi tay bị còng bởi xích sắt, chỉ chừa lại không gian tự do vừa đủ trong phòng để bạn đi lại. Bạn đang phẫn nộ, vào thời điểm muốn phản kháng lại phát hiện bạn đã sớm chống cự không được nó. Chỉ cần nó muốn, cho dù không có những đạo cụ trói buộc kia, bạn cũng không có cách nào phản kháng lại nó.

Nó là con chó điên khiến người khác ghê tởm và phiền chán!

Bạn phẫn nộ đánh chửi nó, hung hăng đá vào địa phương non mềm nhất của nó. Amon cũng không phản kháng, chỉ cuộn tròn trên mặt đất tiếp nhận sự trút giận của bạn, nó nức nở muốn được tiến vào trong ngực bạn lại bị bạn thô bạo đẩy ra.

Amon mỗi lần đều cực kỳ nghiêm túc vì bạn chuẩn bị cơm ba bữa, nó sẽ dùng khăn đem mâm cẩn thận lau khô, đem đồ ăn ngon mắt chỉnh tề dâng lên. Sau đó đến trước mặt bạn cẩn thận lấy lòng, một đôi mắt đen nhuận ướŧ áŧ long lanh nhìn chằm chằm vào bạn.

Bạn bưng lên ly nước trực tiếp đem cái ly ném tới trên đầu Amon, máu trên trán Amon chảy xuống bên má.

“ Nước nóng như vậy, ngươi đây là có ý gì? Cút cho ta! Ta một chút cũng không muốn nhìn thấy ngươi!”.

Amon hoảng loạn ôm lấy vòng eo bạn cầu xin bảo đảm nó nhất định sẽ khống chế tốt độ ấm của nước, cầu bạn ngàn vạn lần đừng đuổi nó đi.

Thật phiền chán, đúng là một con chó ngu xuẩn và ghê tởm!

Amon rốt cuộc cũng ra cửa, bạn nằm trên thảm trong phòng lần mò một chút liền tìm được chiếc chìa khóa dự phòng. Bạn nhẹ nhàng mở khóa xích sắt liền tiến về phía cửa chuẩn bị rời đi, còn chưa kịp vặn mở nắm tay đã thấy chốt khóa chuyển động.

Cửa mở ra, liền thấy Amon đang đứng ở ngoài cửa.

“ Chủ nhân, vì sao?” – Hắn dùng con ngươi đen bóng thẳng tắp nhìn vào bạn, tựa hồ có chút khó hiểu.

“ Vì cái gì muốn chạy, chủ nhân không cần chó của ngài nữa sao?”.

Amon từng bước từng bước tới gần bạn, lúc này bạn mới phát hiện trên tay Amon đang cầm một con dao sắc bén. Lưỡi dao ở dưới ánh trăng chiết xạ bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, còn có thể nhìn thấy được mặt trên còn dính một vài vết màu.

“ Tôi vừa đem những thứ trở ngại tôi cùng chủ nhân ở bên nhau đều giải quyết thật tốt!” – Chỉ là – “ Chủ nhân, ngài vì cái gì không cần ta?”.

Thời điểm lưỡi dao đâm vào trái tim bạn, bạn phảng phất chỉ có thể nghe được âm thanh hung tợn chất vấn của Amon văng vẳng bên tai.

“ Không phải đã nói yêu tôi nhất sao?”.

“ Là tôi không đáng yêu sao?”.

“ Vẫn chưa đủ nghe lời sao?”.

“ Chủ nhân, tôi sẽ không rời xa chủ nhân đâu!”.

“ Chủ nhân tuyệt đối... tuyệt đối... không thể bỏ rơi con chó của ngài là tôi!”.

“ Chủ nhân, tôi yêu ngài!”.