Hàn Sắt Sắt sau khi tắm xong vẫn cảm thấy hơi choáng váng, tiểu huyệt bên dưới có chịu khó chịu, hơn nữa còn có cảm xúc mãnh liệt ban nãy Chu Cảnh Thâm lưu lại trên cơ thể cô.
Trí nhớ không thể khống chế tua đi tua lại những hình ảnh cô cùng Chu Cảnh Thâm làm trên sofa.
Khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ của người đàn ông, mỗi cử chỉ hay động tác đều khiến trái tim Hàn Sắt Sắt đập loạn nhịp, cô xấu hổ hận không thể nhảy xuống sông bây giờ.
Có trời mới biết sau khi cô tỉnh lại, nhìn chai nước đã vơi đi một nửa đặt trên bàn trà, tâm tình suýt chút nữa hỏng mất.
Hàn Sắt Sắt, rốt cuộc cô đã cho bao nhiêu thuốc vào chai nước này mới có thể khiến cho người đàn ông kia giống như một con ngựa hoang vậy?
Hơn nữa, sau này cô phải đối mặt với Chu Dĩ Trạch như thế nào?
Nếu sau này cô và Chu Dĩ Trạch yêu đương, vậy chẳng phải cô và Chu Cảnh Thâm sẽ luôn chạm mặt hay sao?
Khụ khụ khụ, Hàn Sắt Sắt càng nghĩ càng rối rắm, cô quyết định không nghĩ nữa.
Cô và Chu Dĩ Trạch còn chưa chắc đã thành đâu, vốn dĩ lúc đầu đã khó khăn, nay càng thêm vô vọng.
Trước hết vẫn nên giải quyết chuyện của cô và Chu Cảnh Thâm đi đã.
Hàn Sắt Sắt lấy khăn tắm lau khô cơ thể, nghĩ xem chút nữa Chu Cảnh Thâm sẽ có thái độ gì đối với mình?
Trước mắt cô đột nhiên hiện ra một cảnh tượng.
Chu Cảnh Thâm mặc tây trang ngồi trước bàn làm việc, xé một tờ chi phiếu, dứt khoát viết lên một cái giá trên trời lên đó, đưa cho cô “Rời khỏi Chu Dĩ Trạch… Nhà chúng tôi không chào đón nổi người phụ nữ tâm địa xấu xa như vậy…”
Hàn Sắt Sắt nghĩ đến đây, hai tay run lên, suýt chút nữa không bật nổi máy sấy.
Aiii, nếu như Chu Cảnh Thâm thật sự đưa chi phiếu, cô rốt cuộc có nên lấy hay không?
Tuy rằng cô không thiếu tiền, không cần chi phiếu của Chu Cảnh Thâm. Nhưng nếu không lấy, hắn có lẽ sẽ không an tâm.
Không thì cô trước vẫn cầm chi phiếu của Chu Cảnh Thâm, một thời gian sau đợi hắn quên chuyện này, sẽ đem chi phiếu nguyện vẹn trả cho hắn?
Kỳ thật không thể trách Hàn Sắt Sắt có ý nghĩ như vậy, chủ yếu ấn tượng của cô về hắn cũng không nhiều.
Bọn họ còn chưa từng nói chuyện với nhau.
Ở trong ấn tương của cô, Chu Cảnh Thâm chính là người lạnh lùng và độc đoán, là loại người có thể khiến cô ngậm miệng chỉ bằng một cái nhìn.
Hàn Sắt Sắt tưởng tượng miên man một hồi, mới bọc khắn tắm từ trong phòng tắm bước ra.
Cô chợt nhận ra đây là phòng Chu Cảnh Thâm, căn bản không thể nào có quần áo của cô được, bộ trang phục hầu gái kia đã bị hắn xé rách, không thể mặc được nữa.
Hàn Sắt Sắt buồn rầu, cô không thể chỉ bọc mỗi cái khăn tắm này xuống gặp Chu Cảnh Thâm được, không còn thể thống gì.
Vì vậy, cô chỉ có thể mở tủ quần áo của Chu Cảnh Thâm ra xem xét.
Bên trong đa số đều là áo sơ mi nam, không phải màu đen thì chính là màu trắng, vô cùng đơn điệu.
Chu Cảnh Thâm cao hơn Chu Dĩ Trạch một cái đầu, áo sơ mi cũng rộng thùng thình. Sau khi Hàn Sắt Sắt mặc vào, giống như đang mặc một cái áo khoác rộng qua mông, cặp đùi thon dài hoàn toàn bại lộ ra trước mắt.
Hàn Sắt Sắt nhìn bản thân trong gương, gương mặt đỏ bừng, cảm thấy thật sự không ổn, bên dưới không có nội y lại không có gì che chắn, không phải sẽ bại lộ hết hay sao?
Cô tiếp tục lục tìm ở một bên ngăn tủ, tìm thấy một cái áo choàng tắm của hắn, ướm thử trên người mình.
Ừm, cái này đủ dài rồi.
Vì vậy, Hàn Sắt Sắt nhanh chóng thay nó lên người, quấn chặt thắt lưng, rón rén bước ra khỏi phòng.