Hàn Sắt Sắt cảm thấy lần này mình thật sự đã gặp phải một cái tai họa lớn, thế nhưng lại không thể kết thúc chuyện này.
Giờ phút này, cô đang quỳ trên sofa, bộ hầu gái đáng yêu trên người đã bị xé rách, làn váy kéo lên cao, lộ ra cặp mông trắng nõn tròn trịa.
Mà ngay trước tiểu huyệt mềm mại non nớt, một côn ŧᏂịŧ tráng kiện dữ tợn đang cắm vào rút ra, nhanh đến mức chỉ nhìn thấy dư ảnh…
“A…” Cô bị người đàn ông phía sau đâm đến hai tay không chống đỡ nổi, nghẹn ngào khóc to gục xuống phía trước, nhưng rất nhanh đã bị người đàn ông phía sau kéo lại.
Bàn tay to và nóng bỏng của hắn nắm lấy cặp ngực no đủ kia, nhào nặn thành đủ hình dạng.
“Ô ô ô… Ưm…ah ah ah…” kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt từ bầu ngực lan tràn khắp toàn thân, Hàn Sắt Sắt muốn ngẩng đầu kêu lên, lại không thể thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, tùy ý để cho cơ thể trắng nõn mềm mại bị thao đến run rẩy.
Người đàn ông nghe tiếng rêи ɾỉ của cô càng thêm hưng phấn, cúi đầu hôn lên tấm lưng trơn bóng của cô, cắn hai cái lên xương bướm.
Hắn là chó sao!
Hàn Sắt Sắt chảy nước mắt phẫn nộ nghĩ.
Mà hành động tiếp theo của người đàn ông càng thêm chứng minh cho ý nghĩ này.
Hắn đè thấp thắt lưng cô xuống, quỳ ở phía sau, lửa nóng thô dài điên cuồng cắm vào bên trong tiểu huyệt mềm mại và chặt chẽ.
Hắn không có một chút thương tiếc, một lần so với lần trước càng sâu, lực đạo ngày càng mạnh, làm cho cánh mông trắng nõn mềm mại của Hàn Sắt Sắt bị va chạm đến đỏ bừng.
Hàn Sắt Sắt nũng nịu kêu lên “Không cần… ah…không cần …không cần dùng sức như vậy…”
Người đàn ông không đáp lại, chỉ là hơi thở càng thêm gấp gáp, động tác va chạm cũng nhanh hơn…
Dần dần bởi vì khàn cả giọng mà Hàn Sắt Sắt không kêu nữa, hạ thân vừa ướt lại vừa dính, cự vật của người đàn ông như dính trên tiểu huyệt, một phút cũng không rời. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ đều ở bên trong tiểu bức, vừa chua xót vừa trướng đau giống như cảm giác muốn đi tiểu nhưng lại không thể phun ra.
Nhìn cơ thể mềm nhũn của cô khẽ cử động, người đàn ông không buông tha cô, thịt hành ở bên trong hoa huyệt lầy lội trừu sáp qua lại tạo ra những âm thanh “bạch bạch bạch” thanh thúy. Hàn Sắt Sắt nghe mà đỏ bừng mặt, cả cơ thể nóng rần.
Theo động tác cắm vào rút ra của hắn, dâʍ ɖị©ɧ cũng bị kéo ra ngoài, ướt đẫm cửa huyệt, hạ thể cũng trở nên vô cùng hỗn loạn.
Hàn Sắt Sắt dán mặt trên sofa thở phì phò, từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghĩ đêm đầu tiên của mình sẽ là cái dạng này, ô ô ô.
Va chạm liên tục cùng kɧoáı ©ảʍ dâng trào dần khiến cô mất đi sức phản kháng, còn lại chút ít tỉnh táo.
Chỉ có thể lén lút cắn ngón tay, cô mới miễn cưỡng không để bản thân lộ ra hành vi quá phóng đãng.
Nhưng cái này có thể trách ai?
Cuối cùng lỗi vẫn là của cô đi.
Chai nước kia vốn là chuẩn bị cho Chu Dĩ Trạch uống, nhưng không biết thế nào Chu Cảnh Thâm lại vô tình uống nhầm.
Cho nên giờ phút này, người đàn ông đang bừa bãi cắm vào bên trong cô không phải là bạch nguyệt quang cô hàng đêm nhớ mong, mà là baba của bạch nguyệt quang!
Rốt cuộc làm sao lại xảy ra vấn đề này?
Chu Dĩ Trạch đang ở đâu?
Nhỡ đâu hắn trở về và nhìn thấy cảnh tượng này thì phải làm sao bây giờ?
Hàn Sắt Sắt hoảng sợ khi nghĩ đến điều này, tiểu huyệt cũng vì thế mà co rút đột ngột khiến cho Chu Cảnh Thâm ở phía sau suýt không nhịn được bắn ra.
...