Lam Sắc

Phượng Hoàng (5)

Lưu Tiệp ngoài chuyện không thường xuyên ở trong trạng thái “rảnh rỗi” như trước đây thì vẫn là dáng vẻ thoải mái đến tùy tiện như thường. Bây giờ, nơi có thể tìm thấy cậu nhiều nhất chính là phòng tập.

Đằng Lan vừa đến nơi đã nhìn thấy Lưu Tiệp ngả người trên sàn tập. Mi mắt khép hờ, có vẻ như đang nghỉ ngơi. Đằng Lan ban đầu rón rén đi qua nhưng chợt nghĩ đến hành động này của mình có chút không cần thiết. Phòng tập có rất nhiều người, tạp âm mà người khác tạo ra có khả năng đã lấp đầy màng nhĩ của Lưu Tiệp từ lâu rồi.

Đằng Lan vác túi đồ đi ngang qua chỗ Lưu Tiệp lại bị cậu bất ngờ túm lấy chân: “Đằng tiểu tử, giúp bạn nhảy đẹp trai của cậu đứng dậy nào.”

Khóe môi Lưu Tiệp cong cong, ép ánh mắt biến thành mắt cười, con ngươi trong trẻo dưới ánh đèn phòng tập càng thêm sáng lấp lánh.

Đằng Lan cố gắng lờ đi ánh mắt của cậu, tỏ ra bình thản ném túi đồ sang một góc: “Cậu lau sàn giúp huấn luyện viên Từ đấy à?”

Lưu Tiệp cười khà khà, dứt khoát ôm gối ngồi dậy. Bạn nhảy này của cậu, kiêm luôn bạn từ thuở mặc chung một cái quần, thật sự biết đùa.

Tính cách lạnh lạnh nhạt nhạt của Đằng Lan, người bên ngoài sớm đã nhìn đủ. Chỉ có Lưu Tiệp mới biết, trên người cô không chỉ có sắc trầm trầm như vậy, cũng có vài mảng màu khác, ấm áp hơn một chút, nhưng rất hiếm khi thể hiện ra với người khác.

Vừa rồi, nếu Đằng Lan thật sự đưa tay ra, Lưu Tiệp sẽ cho rằng người đứng trước mặt mình là đồ giả không chừng.

Buổi tập vẫn diễn ra như bình thường, các động tác trong bài nhảy chuẩn bị cho buổi diễn thử, Đằng Lan đã sắp xếp xong. Bọn họ tập được nửa bài, nối các động tác, thử vài biểu cảm trôi chảy nhất rồi mới định tiếp tục phần còn lại.

Cuối buổi tập, Đằng Lan co người trên băng ghế dài, không ngừng dùng khăn sạch thấm đi lớp mồ hôi đang tuôn ra như tắm. Lưu Tiệp vẫn ở trong dáng vẻ cũ, lưng rộng dính chặt vào sàn nhà, chỉ có khác là lần này, hai mắt cậu mở to thao láo nhìn lên trần nhà.

“Lưu Tiệp, có người tìm cậu bên ngoài.”. Huấn luyện viên Từ ra ngoài hút thuốc một lúc đã quay lại, nhìn thấy Lưu Tiệp trên sàn nhà liền gọi lớn.

Lưu Tiệp “Vâng” một tiếng, rồi lại nằm dài ra sàn. Cậu đảo mắt một hồi, lại nhớ đến chuyện gì đó, xoay người một cái đã đi đến khu vực để đồ.

Thu dọn nhanh chóng xong, Lưu Tiệp cũng không quên trở lại chỗ của Đằng Lan nói cho cô biết: “Đằng tiểu tử, đi trước nhé.”

Đằng Lan cũng không có phản ứng gì, liếc mắt nhìn bộ dạng cợt nhả của Lưu Tiệp xong lại tiếp tục động tác lau mồ hôi của mình.

Trạng thái của Lưu Tiệp không có miễn cưỡng giống như khi mấy cô gái khác thích cậu tìm gặp, hiện tại là một gương mặt rất thoải mái, Đằng Lan chợt nghĩ đến “Hẹn hò sao?”.

Lưu Tiệp vừa ra khỏi phòng tập đã nhìn thấy Trương Tịnh Á đang đứng đợi. Vẫn là kiểu trang phục mang hơi hướng gothic đó, nhưng lần này có phần giản lược hơn.

Trương Tịnh Á đứng đối diện với Lưu Tiệp, vẫy tay, hai má bầu bĩnh vì nụ cười mà nhô lên một chút. Lần này Trương Tịnh Á hẹn Lưu Tiệp đi ăn, cơ bản là muốn cảm ơn chuyện ở hộp đêm lần trước, nếu không có Lưu Tiệp, cô cũng không biết tên khốn kia sẽ làm những gì.

Hai người chọn đi chọn lại cũng không biết là nên ăn gì. Thời tiết về tối bắt đầu lành lạnh, ánh mắt Trương Tịnh Á nhìn thấy quán lẩu Hàn Quốc phía xa liền sáng rực lên, kéo tay Lưu Tiệp cùng đi đến đó.

.

Đằng Lan đối với chuyện của Lưu Tiệp không muốn nghĩ nhiều thêm nữa, cô cũng không muốn nhắc đến trước mặt cậu làm gì. Đằng Lan cảm thấy, bọn họ cứ vui vẻ làm “thanh mai trúc mã”, bạn nhảy ăn ý là được rồi. Ít nhất thì cô vẫn có thể nhìn thấy Lưu Tiệp, thỉnh thoảng trò chuyện, ở trong vòng bạn bè của cậu là được.

Cơ Nguyệt Sa nghe thấy Lưu Tiệp có người tìm tới, một lát sau cậu đã mang túi rời đi thì cũng không muốn nán lại phòng tập lâu hơn. Lưu Tiệp đi được một lúc, Cơ Nguyệt Sa cũng rời khỏi.

Đằng Lan một mình đứng ở cửa phòng tập, ngẩn ngơ một lúc, nửa muốn trở về, nửa lại không. Trước đây đều là đi cùng với Lưu Tiệp, hiện tại một mình lại có chút không quen.

Chần chừ một hồi lâu, Đằng Lan quyết định ăn tối trước, sau đó thì trở về cũng chưa muộn.

Đường dài phía trước là một con phố ẩm thực sầm uất, nhà hàng sang trọng hay quán ăn bình dân đều có. Đằng Lan đi dạo một hồi, hít hà đủ các thể loại mùi thơm vẫn cảm thấy không đặc biệt thèm ăn món nào. Cô dừng lại trước một quán lẩu theo kiểu Hàn Quốc, không phải bởi vì hình ảnh quảng cáo nịnh mắt hay mùi vị lôi cuốn, mà chính là hình ảnh một đôi nam nữ đang ngồi cùng nhau bên trong.

Cửa kính trong suốt bên ngoài thấy rõ, gương mặt chàng trai đối với Đằng Lan vô cùng quen thuộc, mà cô gái ở phía đối diện, cô cũng đã từng nhìn qua, chính là nữ ca sĩ hát chính trong hộp đêm lần đó.

Đằng Lan nheo mắt, cố ném hình ảnh vừa rồi sang một bên, lười biếng nhấc chân đi về phía trước. Thức ăn nóng hổi, bốc khói nghi ngút trong mắt cô biến thành hư vô. Đằng Lan không hề để tâm đến hiện vật xung quanh, ngay cả việc bản thân ra khỏi con phố ẩm thực từ lúc nào, cô cũng chẳng biết.

Tiếng xe moto ồn ồn vang bên tai, Phó Thời đã đi theo cô một lúc lâu. Kỳ thật, cái bóng lưng của Đằng Lan đặc biệt có ấn tượng đối với cậu, có lẽ là bởi vì khi đó ở hộp đêm, Phó Thời cũng là nhìn vào bóng lưng của cô một lúc lâu. Vậy nên vừa rồi ở trên đường, liếc mắt một cái, Phó Thời đã nhận ra Đằng Lan.

Cô lẳng lặng đi bộ trên vỉa hè, hai tay cho vào túi áo khoác, so với những người khác trên đường có cảm giác rất vô định.

Phó Thời tăng tốc một chút, sau đó dừng ở trước mặt Đằng Lan, nói lớn: “Muốn đi dạo một lát không? Tôi đưa chị đi.”

Đằng Lan nhìn thấy Phó Thời bỗng dưng xuất hiện trước mặt lại ngẩn người đôi chút. Người lạ lần trước, lại gặp rồi.

Đằng Lan nhận lấy mũ bảo hiểm từ trên tay Phó Thời, luống cuống đeo vào, sau đó lại vụng về ngồi lên xe. Tư thế trên xe của cô có chút buồn cười, đây là lần đầu Đằng Lan ngồi xe moto. Chân để ở vị trí nào, ngồi như thế nào cho thoải mái, đều là Phó Thời nói cho cô biết.

“Nếu chị không thích ôm tôi, thì tay để trên bình xăng.”. Phó Thời vừa nói vừa kéo tay Đằng Lan đặt vào vị trí. “Như thế này.”

Phó Thời mang găng tay nhưng vẫn cảm nhận được, bàn tay của chị gái nhỏ này đang run lên nhè nhẹ. Áo khoác của cậu có túi, nhưng hành động kia, có lẽ là vẫn nên thôi đi, Phó Thời không muốn khiến cho chị gái này không thoải mái.

Đường phố không đông đúc lắm, Phó Thời điều chỉnh tốc độ không quá nhanh, cầm lái ổn định nhất có thể. Đằng Lan cũng không nói cho cậu biết là mình muốn đi đâu, cậu thanh niên này nói đi dạo, được, vậy thì đi dạo. Cô không biết rằng, Phó Thời thực chất cũng chẳng biết điểm đến là ở đâu.

Đang đi, Đằng Lan nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi, chợt bảo Phó Thời dừng xe, cô muốn mua chút đồ.

Đằng Lan đi vào cửa hàng tiện lợi một lúc, thoáng sau trở ra trên tay đã mang theo một túi đồ lớn, là bia và một ít đồ nhắm. Phó Thời liếc mắt nhìn qua đã nhận ra, cậu có chút tò mò, chị gái này, thật sự đang muốn làm gì vậy?

Đối diện cửa hàng tiện lợi là một công viên nho nhỏ, có mấy người lớn tuổi đang tập thể dục. Ánh mắt của Đằng Lan chính là nhìn trúng thảm cỏ xanh mướt kia, vừa hay có bia, phong cảnh cũng tương đối đẹp.

Phó Thời nhìn theo ánh mắt của Đằng Lan, len lén cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu từ tốn tắt máy, cầm lấy túi đồ trên tay Đằng Lan rồi đến chỗ thảm cỏ, ngồi xuống.

Đằng Lan thong thả bật nắp một lon bia, sảng khoái uống một hớp. Giữa hai người bọn họ chẳng có trao đổi gì, lần trước Phó Thời sắm vai một người lạ vô tình chung đường, còn lần này, chính là người lạ cùng nhau uống bia ngắm cảnh. Không khí vẫn cứ im lặng, Đằng Lan cũng không có ý định lên tiếng.

Phó Thời ngước mắt nhìn chị gái trước mặt, mơ hồ với chính hiện thực. Đằng Lan không có ý muốn nói chuyện, cậu cũng ngại lên tiếng, chỉ đành im lặng ngồi một bên quan sát.

Một lon rồi lại một lon, tốc độ uống lon sau lại nhanh hơn lon trước, Phó Thời đến đây cũng không nhịn được nữa, giơ tay cướp lấy lon bia từ trên tay Đằng Lan: “Này, chị là phụ nữ, uống nhiều thế để làm gì?”

Phó Thời đặt lon bia sang một bên, cười cười làm lộ ra một cái răng khểnh: “Chị không nghĩ đến tôi sẽ làm gì chị à?”

“Tên nhóc như cậu thì làm được gì chứ?”. Đằng Lan bày ra bộ mặt nghiêm túc, quan sát thanh niên trẻ tuổi trước mặt một lượt rồi nói thẳng. Nếu Phó Thời muốn, con đường ở hộp đêm lần trước là lựa chọn tốt hơn nhiều.

“Này, tôi thành niên rồi đấy.”

“Vẫn là trẻ con.”. Đằng Lan xua tay, cô ấn tượng với dáng vẻ trẻ trung của cậu.

Đằng Lan đưa tay định bật nắp một lon bia khác thì Phó Thời lại đưa ra một ý kiến: “Hay là chị đừng uống thế này nữa. Uống nhanh như vậy rất dễ say. Chúng ta chơi một trò chơi đi.”

“Trò gì?”

“Chúng ta đưa ra câu hỏi cho đối phương, đối phương phải trả lời thành thật, nếu không thì uống. Được không?”

“Được. Chơi thì chơi.”. Đằng Lan dừng động tác trên tay, gật đầu với Phó Thời.