Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Sao đột nhiên lại xuống xe trở về đây?
Tôi ngẫm nghĩ, trực tiếp gọi điện thoại cho Tiểu Ninh, thế nhưng lúc này lại không có một vạch tín hiệu nào cả, có lẽ sóng ở bệnh viện bị bỏ hoang hơi yếu đi.
"Lưng tựa lưng, thật là thoải mái", "Lưng tựa lưng, thật là ấm áp".
Giọng nói của Đàm Hiểu Minh không ngừng truyền đến, tôi ngồi dậy hỏi: "Tiểu Minh, em muốn ngủ cùng giường với tôi sao?"
Nhưng tôi vừa ngồi dậy, cậu ta liền không nói gì, chẳng lẽ là thẹn thùng sao?
Nói thật, cá nhân tôi không muốn ngủ cùng một giường với Đàm Hiểu Minh lắm. Hầu hết các thiết bị cơ bản trong nhà xác đều bị dọn đi rồi, chỉ còn lại mỗi cái giường đơn rách nát rộng 90 – 100 cm, một người đàn ông trưởng thành nằm còn cảm thấy hơi nhỏ, chứ đừng nói chi là hai người ngủ.
Nếu như Đàm Hiểu Minh muốn ngủ cùng một cái giường với tôi, vậy tôi sẽ phải dán sát vào cậu ta... Đúng! Chính là tư thế "lưng tựa lưng" mà vừa rồi cậu ta nói, hoặc là tôi ôm cậu ta.
Thử nghĩ một chút xem, một người đàn ông trưởng thành, xu hướng tính dục là nam ôm một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi ngủ trên một cái giường đơn, cũng giống như một thầy giáo 26 tuổi ôm học sinh nữ cấp 2 của mình... Hình tượng này rất khó coi, tuyệt đối không được!
Tôi chỉ có thể nói: "Tiểu Minh, thầy không tiện ngủ chung giường với em, nếu em cảm thấy lạnh, hai chúng ta về ký túc xá của tôi đi, có hẳn một căn phòng trống mà, bên trong còn có giường."
Cùng lắm thì tôi không thèm đếm xỉa dùng tiền bắt xe, Tiểu Minh gầy yếu như vậy, chắc là không thể đạp xe về với tôi được.
Đàm Hiểu Minh không nói lời nào, tôi hiểu ý của cậu ta thành im ắng cự tuyệt. Thanh thiếu niên tuổi dậy thì vốn dễ tiến vào kỳ phản nghịch, gia đình của cậu ta lại thế kia, chắc sẽ rất khó tiếp nhận một hoàn cảnh mới đi.
Hôm nay là lần đầu tiên tôi lên lớp, cho dù là Đàm Hiểu Minh hay là Mục Hoài Đồng đều khiến tôi cảm nhận sâu sắc: giáo viên thật không dễ dàng. Lúc mình còn là học sinh không ưa giáo viên, cho rằng bọn họ rất nhiều chuyện, chê bọn họ phiền.
Nhưng đến khi mình làm giáo viên mới phát hiện muốn quản lý nhiều học sinh như vậy, còn phải đề phòng bọn họ đi chệch hướng, quan tâm bọn họ từ học tập đến sinh hoạt là điều khó khăn dường nào.
Gánh nặng đường xa...
Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy mặc dù không thể ngủ cùng Tiểu Minh, nhưng nhất quyết không thể để cậu ta tiếp tục cô đơn như thế được, nhất định phải trợ giúp cậu ta hòa hợp với mọi người, làm một thanh niên tốt khỏe mạnh tích cực hướng lên, mà không phải là trốn ở trong nhà xác để dọa thầy giáo.
Tôi ném di động lên giường, mình thì nhảy xuống đi đến góc tường mà Đàm Hiểu Minh ngủ, vừa tới gần vừa cẩn thận nói: "Tiểu Minh, em không dám đi ngủ cũng không sao, thầy ngủ với em. Nhưng thầy không thể ngủ cùng giường với em được, thế này đi, em lên trên giường ngủ, thầy ngồi bên giường với em."
Ngủ dưới đất một đêm thì sao, cũng là vì học sinh thôi!
Nhưng mà lúc tôi đi đến góc tường lại chỉ thấy một cái giường trống, cũng không biết đứa nhỏ này trộm đi xuống giường từ lúc nào, vậy mà lại không phát ra một tiếng gì cả. Đương nhiên cũng có thể là trộm đi xuống giường lúc tôi và Tiểu Ninh đang nói chuyện trời đất. Lúc ấy tôi quá tập trung, chỉ một lòng chờ Ninh Thiên Sách hồi âm, căn bản không chú ý xung quanh có động tĩnh gì không nữa.
Đây là lỗi của tôi.
Cậu ta đi ra ngoài, hay là nấp ở trong phòng?
"Tiểu Minh, Tiểu Minh?" Tôi ở trong nhà xác thấp giọng gọi Đàm Hiểu Minh một hồi cũng không thấy cậu ta đáp lại, liền đi tới trước cửa, thấy cửa nhà xác bị chặn từ bên trong bằng một khúc gỗ, không thể đóng từ bên ngoài được, nói cách khác không ai đi ra ngoài cửa cả.
Bởi vì là bệnh viện bỏ hoang nên các cửa sổ đều được bịt kín, không có dấu vết bị phá hư, nghĩa là Đàm Hiểu Minh vẫn còn ở trong phòng.
Đứa nhỏ này trốn đi đâu rồi?
Tôi tìm nửa ngày cũng không thấy, khó hiểu nằm ở trên giường xem điện thoại, vẫn không có tín hiệu, tin nhắn cuối cùng là Tiểu Ninh nói muốn bắt xe về.
Rốt cuộc cậu ta gặp chuyện khẩn cấp gì mà phải đột nhiên xuống tàu về thành phố H chứ? Quên cái gì ở đây sao? Vậy cậu ta có thể nhờ tôi gửi qua đường bưu điện cho mình mà.
Nằm trên giường xem tin nhắn của Ninh Thiên Sách một lát, giọng nói của Đàm Hiểu Minh lại xuất hiện: "Lưng tựa lưng, thật là thoải mái, lưng tựa lưng, thật là ấm áp."
Tôi không vội vã xuống giường, mà tập trung lắng nghe nơi phát ra âm thanh.
Nhà xác vô cùng vắng vẻ, diện tích cũng lớn, tiếng vang hơi mạnh, tôi nghe hơn nửa ngày mới nhận ra là ở dưới người tôi.
Tôi lập tức nhảy dựng lên từ trên giường, cầm cái đèn cường quan trên đầu giường lên, ngồi xổm xuống chiếu vào gầm giường. Quả nhiên trông thấy Đàm Hiểu Minh đang dựa vào ván giường nhìn tôi không chớp mắt, chắc là bởi vì phản trọng lực, mặt của cậu ta kìm nén đến mức đỏ bừng, đôi mắt cũng lồi ra, trông rất khó chịu.
Haiz, buộc mình vào ván giường treo trên không, có thể không khó chịu sao.
Tôi rất tức giận, nói với Đàm Hiểu Minh: "Đứa nhỏ này, sao em lại chạy đến đây? Cho dù muốn dọa thầy thì cũng phải để ý đến cơ thể của mình chứ! Em xem em buộc mình đến mức máu không lưu thông được, làn da xanh tím hết rồi này!"
Lúc tôi cởi dây cho Đàm Hiểu Minh, cậu ta lại buồn bã nói: "Sau khi mẹ em đi, trong nhà chỉ có một cái giường, ngay từ đầu em còn ngủ với cha, về sau ông ta bắt đầu đánh em, ghét em chen lấn, đánh xong liền buộc em vào dưới giường, lưng tựa lưng, thật là thoải mái."
"Thoải mái cái rắm!" Mẹ nó tôi rất muốn đánh cha cậu ta!
Đàm Hiểu Minh bị trói quá chặt, cũng không biết cậu buộc kiểu gì. Tối như bưng tôi cũng không thể cởi được nút thắt, trên người lại không có kéo, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ta bị buộc đến trợn trắng mắt, thè lưỡi ra.
Về sau lên lớp phải nhớ mang theo kéo hoặc là dao gọt trái cây, đám học sinh quá hư!
"Tiểu Minh em yên tâm, cái dây thừng này không làm khó được thầy đâu!"
Thẩm Kiến Quốc tôi lên đại học không có cái gì khác, chỉ có mỗi sức khỏe. Không phải chỉ là một cái ván giường thôi sao, lật lại là được mà!
Cái ván giường của Đàm Hiểu Minh là 1 mét 2, vừa vặn với cái giường. Tôi đứng lên, hai tay bám chặt lấy hai mép ván giường, nhấc nó lên khỏi khung sắt. Đầu tiên là dựng thẳng ván giường, để Đàm Hiểu Minh hướng đầu lên dễ chịu một lát, tiếp theo mới quay ván giường 180 độ đặt ngang ở trên khung sắt, Tiểu Minh sẽ có thể hướng mặt lên trên.
Ánh mắt cậu ta đờ đẫn nhìn lên trần nhà, nói với tôi: "Thầy Thẩm, em thích ngủ ở dưới giường, để em lưng tựa lưng với thầy đi."
"Tựa cái đầu!" Tôi dùng răng cắn đứt dây thừng, giải phóng Đàm Hiểu Minh.
Vất vả một trận đã đến 4 giờ sáng, tôi sờ lên người Đàm Hiểu Minh, sau khi cởi dây thừng ra làn da của cậu ta đã tốt hơn nhiều, đôi mắt cũng không lồi ra nữa, có vẻ như đã khôi phục.
"Nhanh ngủ đi." Tôi cởϊ áσ khoác âu phục đắp lên người cậu ta, mình thì lấy quyển sổ mà thầy Lưu tặng xem như đệm kê dưới mông ngồi dưới đất, dùng tay vỗ người Đàm Hiểu Minh, "Ngày mai thầy sẽ dọn nhà cho em, sau đó hỏi ý kiến của luật sư và bác sĩ tâm lý, có thể kiện loại người như cha em."
"Không cần." Đàm Hiểu Minh nghiêng mặt qua nhìn tôi, "Ông ta đã chết."
Tôi sững sờ, trong mắt Đàm Hiểu Minh không có chút bi thương nào, ngược lại còn lộ ra một nụ cười quỷ dị.
"Ông ta uống nhiều quá, nửa đêm tỉnh lại nghe thấy tôi đang nói chuyện, liền nhìn xuống dưới giường, nhìn thấy tôi liền bị dọa chết, ha ha ha ha ha ha!"
Tiếng cười của Đàm Hiểu Minh vang trong nhà xác, nghe rất bi thương.
Tôi giận dữ đập vào tay cậu ta: "Đừng có đoán mò, không phải bị em dọa chết, là uống rượu quá nhiều trúng độc cồn mới đột tử! Người như em sao có thể dọa chết người được, chẳng phải thầy không sợ hãi tí nào sao?"
"Đừng suy nghĩ nhiều, ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dọn nhà, thầy đi cùng em." Tôi tiếp tục vỗ về cậu ta.
"Em không có hành lý, thầy cầm theo cái ván giường này là được." Đàm Hiểu Minh nói, "Sáng ngày mai em có việc, đến đêm sẽ đi qua."
"Không được, ngày mai thầy sẽ dẫn em đi gặp bác sĩ tâm lý." Tôi cố chấp nói.
Thấy Đàm Hiểu Minh ngủ không được, tôi liền bắt đầu đọc thuộc lòng nguyên lý Marx cho cậu ta, lúc đi học tôi chỉ cần đọc thuộc lòng thì sẽ ngủ ngay lập tức, chắc hẳn Đàm Hiểu Minh cũng thế.
Quả nhiên đọc thuộc lòng một hồi tôi lại ngủ thϊếp đi trước, đến khi mở mắt chính là hừng đông.
Âu phục của tôi ở lên giường, Đàm Hiểu Minh đã biến mất.
Đứa nhỏ này, thừa dịp tôi ngủ lén trốn đi.
Tôi cầm điện thoại lên xem, phát hiện mình có hơn mười tin nhắn chưa đọc, trong đó có một tin là của hiệu trưởng Trương, thời gian gửi là hơn 4 giờ rạng sáng, lúc tôi vừa mới ngủ.
Hiệu trưởng Trương: [Đã liên hệ bác sĩ tâm lý tốt nhất trong nước cho bạn Đàm rồi, những ngày tiếp theo ban ngày cậu ta đều sẽ đi trị liệu, ban đêm mới về ký túc xá ngủ, thầy Thẩm không cần lo lắng.]
Vẫn là hiệu trưởng Trương đáng tin cậy, lúc này tôi mới yên tâm.
Những tin nhắn còn sót lại đều là của Ninh Thiên Sách, cậu ta lại nghi ngờ tôi gặp quỷ, gửi đến rất nhiều tin nhắn.
[Tôi xuống tàu ở một ga nhỏ, ban đêm không có xe, cần đi đến thành phố lớn ngoài ba mươi dặm mới có, anh ráng chống đỡ, chờ tôi.]
[Anh đang ở đâu?]
[Cho anh tấm bùa này, mặc dù chỉ là ảnh chụp, nhưng ít nhiều vẫn có chút tác dụng, gặp được nguy hiểm thì mở điện thoại ra.]
[Nếu đọc được tin thì hãy nhắn lại, để tôi xác nhận an toàn của anh.]
[Tôi đã chạy hơn hai mươi cây số dọc theo quốc lộ, trên đường gặp được mấy chiếc xe, bắt xe nhưng không có ai dừng, chỉ có thể tiếp tục chạy. Khinh công của tôi rất tốt, rất nhanh sẽ có thể tới, anh kiên trì một chút nữa.]
[Tôi đã đến thành phố, ban đêm không có xe, bây giờ mới thuê về thành phố H được, đại khái hơn 10 giờ sáng sẽ đến bệnh viện.]
Tin nhắn cuối cùng là từ 6 giờ sáng, Tiểu Ninh phi nước đại trên đường lớn cả một đêm sao?
Trong lòng tôi ấm áp, mặc dù Ninh Thiên Sách quá tẻ nhạt, còn tin tưởng tập tục xấu thời xưa. Nhưng cậu ta đúng là người tốt giàu lòng nhiệt tình, cậu ta cho rằng tôi gặp phải quỷ, liền xuống tàu đi tìm tôi suốt đêm.
Một đứa trẻ tốt như vậy, cho dù cậu ta mê tín phong kiến, tôi cũng không thể không bị cậu ta hấp dẫn.
Tôi vừa đọc tin nhắn của Tiểu Ninh, vừa vác ván giường đi ra khỏi nhà xác.
Bây giờ là 9 rưỡi sáng, Tiểu Ninh đang chạy đến bệnh viện. Vì một loại tâm lý phức tạp nào đó mà chính tôi cũng không hiểu thấu, tôi không nhắn lại, mà đứng ở trong sân bệnh viện chờ đợi Ninh Thiên Sách.
Trong thời gian này tôi thuận tiện đặt ván giường ở trong sân phơi, xua tan hơi ẩm, để ban đêm Đàm Hiểu Minh có thể ngủ thoải mái hơn một chút.
Đợi hơn bốn mươi phút, một chiếc xe dừng lại ở cửa bệnh viện, Ninh Thiên Sách phong trần mệt mỏi xuống xe, cậu ta chạy nhanh vào trong bệnh viện, khi nhìn thấy tôi mới dừng bước.
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của cậu ta, một giây này tôi cảm thấy rất lóa mắt.
Tôi, Thẩm Kiến Quốc, yêu rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Thầy Lưu: Bởi vì Viện Viện dặn dò tôi chăm sóc thầy Thẩm, vì để bảo vệ cậu ta không bị các học sinh gây tổn thương, tôi đã cố ý nhập thân vào một quyển sổ. Cả đêm hôm nay, đầu tiên là thầy Thẩm dùng tôi để đuổi côn trùng, khiến cả người tôi bám đầy sâu bọ, rồi lại coi tôi làm cái đệm đặt dưới mông...
Viện Viện, cô nói với tôi thầy Thẩm là người tốt, tôi tin tưởng. Nhưng cô không nói cho tôi cậu ta là người tốt kiểu này.
Lúc này tôi đang nằm trên nền nhà xác lạnh băng, rất muốn khóc.