Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Vốn dĩ tôi ra khỏi phòng là muốn hỏi đồng nghiệp xem ngày mai nên dạy môn gì, cái trường này từ hiệu trưởng cho tới nhân viên quét dọn nhà vệ sinh đều không đáng tin cậy, thuê tôi cũng không ký hợp đồng, còn vụиɠ ŧяộʍ gửi tiền lương tháng đầu tiên đến cho tôi sau khi tôi ngủ nữa chứ.
Đương nhiên là có lợi với tôi, không có hợp đồng có nghĩa là tôi có thể rời khỏi trường đào tạo này bất cứ lúc nào mà không bị hạn chế gì cả.
Nhưng đã cầm tiền lương chi trước của người ta, cho dù trường học không chính quy thì cũng phải làm việc cho xứng với đồng lương mà họ phát cho tôi, cho dù tác phong của hiệu trưởng Trương tương đối phóng khoáng, tôi cũng không thể qua loa cho xong được.
Đây là nguyên tắc làm người.
"Xin hỏi ngày mai học sinh mà tôi phải dạy thuộc loại nào vậy? Là tại chức giáo dục, thi nghiên cứu, lớp thi viết công chức hay là cái khác?" Tôi khiêm tốn hỏi Lưu Tư Thuận.
Lưu Tư Thuận ngẩn người, một hồi lâu mới đẩy đẩy kính nói: "Đều không phải."
"Hử? Vậy bình thường các anh giảng cái gì?"
"Chỉ nói một chút làm... đạo lý làm người." Lưu Tư Thuận nói, "Cậu tùy tiện giảng là đượctốt."
"Trường đào tạo này còn có thể tuyển được học sinh ư?" Tôi thực sự không nhịn được nữa, không phải là tổ chức bán hàng đa cấp gì chứ? Nhưng tổ chức bán hàng đa cấp nào lại kinh doanh như vậy chứ?
"Không có nhiều học sinh, dù sao đều hỏa táng hết rồi." Lưu Tư Thuận thở dài, phiền muộn nói, "Tôi còn nhớ thời dân quốc, khắp nơi đều là đồng bạn, không bao giờ phải cô đơn. Nhưng sau khi lập nước, bạn bè càng ngày càng ít đi."
Tôi hoàn toàn không hiểu hắn ta đang nói cái gì.
"Xin hỏi thầy Lưu dạy môn gì?" Tôi hỏi.
"A, kẻ hèn thích viết vài chuyện ma quỷ ly kỳ kiếm nhuận bút sinh hoạt hàng ngày, cũng nhận chức ở trường học, dạy một vài chuyện linh tinh."
"Ồ, thầy giáo ngữ văn, kiêm tác giả." Tôi gật đầu, khó trách mình không hiểu cách nói chuyện của hắn ta. Viết tiểu thuyết sao, thường xuyên có một vài suy nghĩ kì lạ cũng bình thường. Tôi còn nhớ trước kia ở trên mạng có nói thời hiện đại không còn ma quỷ gì nữa, một vài nhà văn cũng bị giới hạn, có lẽ thầy Lưu đang nói đến những chuyện này đi.
"Chỉ là dạy người ta biết chữ nói chuyện mà thôi, không thể gọi là thầy giáo ngữ văn được." Lưu Tư Thuận nói, "Thầy Thẩm không biết đấy chứ, bây giờ quỷ... người á, thế hệ này không theo kịp thế hệ kia. Nghĩ đến năm đó chúng tôi rạng rỡ như thế nào, nhưng bây giờ quỷ... người mới, có vài câu còn chẳng thể nói lưu loát, đúng là khiến người ta phải đau lòng. Điều tôi có thể làm ở trường học đào tạo chỉ là dạy bọn họ cách nói chuyện. Giống như Lý Viện Viện, cô ấy vừa tới còn không phát ra tiếng được, cho nên hiệu trưởng Trương mới bảo tôi dạy dỗ cô ấy nhiều hơn. Bây giờ đã khá hơn chút, chỉ là lúc nói vẫn hơi chậm chạp."
Nghe đến đó, tôi đã hiểu được tổ chức đào tạo này đang phải đối mặt với những người như thế nào.
Đại khái là một vài người đang ở mép xã hội, có người vì vóc dáng thấp mà xuất hiện bệnh tâm lý như Cưa tiên sinh, cũng có người có đam mê đặc biệt mà lại có chướng ngại giao lưu với người khác giống Lý Viện Viện.
Đối với những người này, quan trọng nhất chính là kỹ năng hòa nhập vào xã hội và khai thông về mặt tâm lý, cho nên một vài môn khoa học cũng không còn quan trọng lắm.
Chẳng trách hiệu trưởng Trương nói tôi tùy tiện giảng cái gì cũng được, cô ấy có thể thu nhận tôi, có lẽ là nhìn trúng tư tưởng học tập chính trị giáo dục của tôi, hy vọng tôi có thể giúp những học sinh này xây dựng nên thế giới quan chính xác đi.
Có thể nghĩ ra việc thành lập một trường học đào tạo thế này, hiệu trưởng Trương đúng là một người tốt bụng, mà thầy Lưu có thể kiên nhẫn dạy các học sinh giao lưu với người bình thường, chắc hẳn cũng là người thiện lương, trước đó tôi đã trách lầm hắn ta rồi.
Lúc trước hắn ta uy hϊếp tôi không cần quản chuyện của bọn họ, chắc cũng vì lo lắng tôi không biết nặng nhẹ, trong lúc vô tình làm tổn thương đến những người mẫn cảm đi.
Tôi cực kì áy náy nắm chặt tay Lưu Tư Thuận, chân thành nói: "Trước đó là tôi hiểu lầm anh, thầy Lưu là một người thầy có đạo đức cao thượng bảo vệ học sinh, là tấm gương mà tôi nên học tập. Đây là công việc đầu tiên của tôi, có thể gặp được người như thầy Lưu là vận may của tôi."
Lưu Tư Thuận run rẩy nói: "Có, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng, đừng động tay động chân!"
Có lẽ là trước đó công khai xu hướng tính dục đã hù dọa hắn ta đi, thầy Lưu khoảng bốn mươi tuổi, chắc rất khó tiếp nhận tôi có xu hướng tính dục khác với người ta, sợ hãi tiếp xúc cơ thể cũng là điều đương nhiên.
Tôi buông thầy Lưu ra, cúi người xuống, lớn tiếng nói: "Tôi xin lỗi vì hành động vô lễ vừa nãy của mình, thật sự xin lỗi!"
Thầy Lưu nghe thấy giọng nói vang dội của tôi thì lại run rẩy một chút.
Có thể là ở riêng với tôi trong phòng ngủ đã mang đến áp lực cho hắn ta, chắc hẳn lúc này Lý Viện Viện cũng đã tắm rửa xong rồi, tôi mở cửa phòng ra nói: "Đã trễ thế này rồi, thầy Lưu nhanh nghỉ ngơi đi, ngủ sớm dậy sớm mới tốt cho sức khỏe."
Lưu Tư Thuận thấy tôi mở cửa phòng thì nhanh chóng chuồn khỏi phòng tôi, tốc độ nhanh đến mức tôi gần như không thấy rõ chân của hắn ta đang động.
Điều này khiến tôi thấy hơi mất mát, mọi người là đồng nghiệp, về sau còn là bạn cùng phòng, bởi vì tôi nhất thời xúc động tạo ra hiểu lầm, làm tổn thương đến trái tim mẫn cảm yếu ớt của thầy Lưu, thật sự là tôi không đúng, hôm nào đó phải tìm cơ hội bắt tay giảng hòa mới được.
Sau khi Lưu Tư Thuận lao ra khỏi phòng tôi liền chui vào phòng mình, đóng cửa thật chặt, cứ như không muốn để tôi vào vậy.
Tôi cũng đang định đi ngủ, lại nghe thấy nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước ào ào, còn không giống như tiếng vòi sen.
Cửa khép hờ, không bật đèn.
Tôi bật đèn phòng khách, mượn ánh đèn lờ mờ nhìn thấy Lý Viện Viện đang ngồi xổm ở bên cạnh bồn cầu, nghiêm túc nhìn bồn cầu, cả cái đầu cũng sắp chui vào rồi.
Haiz, người đặc biệt đúng là có đam mê đặc biệt, khó trách hiệu trưởng Trương lại sắp xếp cho Lý Viện Viện làm nhân viên quét dọn nhà vệ sinh.
Tôi đẩy cửa phòng vệ sinh ra, cân nhắc đến nam nữ khác biệt, tôi không đi vào mà chỉ đứng ở trước cửa nói: "Đã trễ thế này rồi, cô cũng đi ngủ sớm một chút đi."
Lý Viện Viện trông thấy tôi đứng cạnh cửa thì che tóc mình dịch vào tường hai bước.
Có vẻ cô ấy không nghe hiểu tôi đang nói cái gì, đôi mắt cứng đờ đảo tròn, lại nhìn về phía... cây thông bồn cầu trong nhà vệ sinh.
"Về phòng ngủ đi thôi." Tôi cố gắng khuyên nhủ.
"Tôi muốn... Ngủ ở chỗ này..." Lý Viện Viện đặt đầu lên trên bể nước bồn cầu, lẳng lặng nhắm mắt lại.
Tôi không thể nào hiểu được sự cố chấp của cô ấy với nhà vệ sinh, nhưng nếu cô ấy thật sự ngủ ở chỗ này, ban đêm tôi sẽ không có cách nào đi tiểu được, cũng sẽ hết sức khó xử.
"Cô thích nhà vệ sinh hay là thích bồn cầu?" Tôi thử giao lưu cùng cô ấy.
Lý Viện Viện nghiêng đầu suy nghĩ một chút, chỉ vào bồn cầu: "Cái này."
"Vậy thế này đi, ngày mai tôi sẽ ra ngoài mua cho cô một cái mới sạch sẽ, đặt trong phòng cô, để mỗi ngày trước khi đi ngủ cô đều có thể nhìn thấy, được không?"
Tốc độ phản ứng của Lý Viện Viện có chút chậm, hơn mười phút sau cô ấy mới cứng đờ gật đầu, đứng lên nhìn tôi chằm chằm nói: "Hứa đấy."
"Ừm, quyết định rồi, tôi tặng cô." Tôi nói lời giữ lời.
"Không cho phép đổi ý, nếu không..." Cô ấy nhìn cánh tay rắn chắc của tôi, lại lắc đầu nói, "Không có nếu không."
Cô ấy dứt lời liền đứng lên, rời khỏi phòng vệ sinh như lướt, đi vào phòng cũ của Cưa tiên sinh rồi đóng cửa lại.
Xem như đã xong, tôi lau mồ hôi, cực kì lúng túng đi vệ sinh, rửa tay xong mới trở về phòng đi ngủ.
Một giấc đến bình minh, tôi kéo rèm cửa sổ ra phơi nắng, duỗi lưng tập thể dục xong rồi đi rửa mặt.
Cửa phòng thầy Lưu và Lý Viện Viện đang mở, hai người đã đi. Tôi ngủ quá say, cũng không nghe thấy bọn họ đi lúc nào, lần sau nhất định phải nói tiếng đi đường cẩn thận với bọn họ mới được.
Nhìn qua cửa phòng, tôi thấy trong phòng của hai người chỉ có một trương cái giường đơn và một cái bàn, ga giường màu trắng, hai căn phòng bố trí gần như giống nhau như đúc.
Điều khác nhau chỉ là trên mặt bàn của thầy Lưu có một quyển sách, mà trên giường của Lý Viện Viện lại có một bộ tóc giả ngắn rối bời.
Cũng rất phù hợp với tính cách của hai người.
Đã đồng ý với Lý Viện Viện thì không thể nuốt lời, tôi ra ngoài ăn sáng xong liền đến cửa hàng đồ vệ sinh, chọn một cái bồn cầu giống phòng 404 như đúc, cũng cố ý yêu cầu chủ quán xuất hóa đơn.
Nhỡ may hiệu trưởng Trương hiền lành biết chuyện này, có thể thanh toán cho tôi thì sao? Tôi tràn ngập mong đợi nghĩ thế.
Tôi lại mua hai cái đèn, một cái đặt ở phòng khách, một cái lắp trong phòng của tôi.
Vừa nghe nói tôi muốn đến phòng 404 tầng 4 tòa nhà số 4 chung cư Bỉ Ngạn, thợ lắp đèn lại không chịu đi. Bọn họ còn khuyên tôi: "Cậu thanh niên, không thể bởi vì tiền thuê nhà rẻ mà ở căn phòng kia được, ở đó có ma đấy! Người thân của tôi thuê phòng 403, nghe nói nửa đêm bể nước trong phòng vệ sinh 404 luôn chảy róc rách, còn có tiếng cưa điện, vô cùng đáng sợ!"
Nhất định là đang nói về Cưa tiên sinh và Lý Viện Viện rồi, nếu không thật sự tiếp xúc với bọn họ, ai có thể nghĩ đến sự thật chứ.
Chỉ là một vài khách trọ với tính cách kì quái thôi, vậy mà còn đồn ầm lên như truyện ma thành phố vậy.
Tôi không tiện nói gì với thợ lắp đèn, thấy hắn ta thật sự không muốn đi, đành hỏi cách lắp đặt, định trở về tự lắp.
Hắn ta rất ngại ngùng, lấy của tôi cũng rẻ, tôi liền không trách hắn ta không giúp tôi lắp đèn nữa.
Sau khi khiêng bồn cầu về nhà, tôi đặt nó vào trong phòng Lý Viện Viện. Lần đầu tiên trong đời tặng quà con gái lại là một cái bồn cầu, ngẫm lại đã cảm thấy buồn cười.
Dựa vào các bước trong sách hướng dẫn và thợ lắp chỉ, tôi đã thuận lợi lắp đèn xong. Làm xong hết mọi việc đã là buổi chiều, tôi cũng phải nghĩ xem đêm nay nên dạy cái gì.
Thật ra trước đó tôi đã có mạch suy nghĩ rồi, nếu hiệu trưởng Trương đã hy vọng tôi có thể trợ giúp các học sinh xây dựng nên thế giới quan chính xác, vậy dĩ nhiên là giảng về tư tưởng sẽ hợp lí hơn.
Tôi lấy một cuốn sách "Đào tạo tư tưởng đạo đức cho học sinh" từ thùng sách ra, đây là sách giáo khoa do Bộ giáo dục phát hành, rất thích hợp cho học sinh sắp đi vào xã hội, có thể trợ giúp học sinh thành lập tam quan cơ bản nhất, đương nhiên cũng là cuốn sách thích hợp nhất cho học sinh ở trường đào tạo này.
Tôi chuẩn bị cả một buổi chiều, kết hợp với tâm lý học cho người đặc biệt để sửa chữa lại nội dung bài giảng cho phù hợp.
Tám giờ tối tôi ngủ một giấc, 23 giờ 30 phút tỉnh lại, vừa đi xuống tầng không bao lâu đã thấy xe bus của trường với biển số "444" dừng ở trước cửa khu nhà.
Tôi vừa lên xe liền ngây người, trên xe xuất hiện một chỗ ngồi sơn màu xanh, còn dán một tờ giấy viết "Ghế dành riêng cho thầy giáo Thẩm Kiến Quốc, hành khách khác chớ ngồi", cứ như cái ghế chuyên dành cho phụ nữ có thai trên xe bus vậy.
Cái này... Tôi cực kì cạn lời, trên xe căn bản không có hành khách khác, chỉ có mỗi mình tôi, vì sao lại phải làm ra cái ghế riêng này? Hơn nữa những chỗ ngồi khác đều là màu đỏ, chỉ có tôi là xanh mơn mởn, đúng là rất xấu hổ.
Tài xế thấy tôi đứng đấy bất động thì nói: "Ngồi đi, chuẩn bị riêng cho cậu đấy."
Tôi có thể nói cái gì được, người ta có ý tốt, vậy tôi đành hưởng thụ đãi ngộ cho phụ nữ có thai mà ngồi xuống đi.
- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Quan hệ đồng nghiệp trong mắt thầy Thẩm: Ở nhà dựa vào cha mẹ, ra ngoài nhờ vả bạn bè, tôi và bạn cùng phòng tương thân tương ái như người một nhà
Quan hệ đồng nghiệp trong mắt bạn bè: Ôm nhau sưởi ấm dưới tay ác bá Thẩm, rõ ràng là quỷ mà cứ nhất định phải giả làm người, chết cũng không được tự do