Chương 10: Cảm ơn tôi 2
“Tôi không muốn chạy, là cha tôi, ông ta lại đi đánh bạc…” Giọng nói của thiếu nữ mang theo khóc nức nở.
Trái tim của Hạ Lân cảm thấy đau đớn.
“Cậu đừng để ý tới ông ta.”
“Tôi cũng không muốn quản ông ta, nhưng trên giấy tờ viết tên của ông ta, tôi có thể làm gì bây giờ…”
Sau khi nói xong cô cúi đầu, Hạ Lân nghĩ, cô luôn cúi đầu ở trước mặt mình, dáng vẻ không tình nguyện lắm.
“Không sao, cậu đừng phiền lòng vì chuyện này.” Hạ Lân nắm chặt tay Chung Tình: “Yên tâm đi, không ai dám bán nhà cậu.”
Chung Tình lập tức ngẩng đầu, đôi mắt cô trở nên sáng ngời, vốn có khói mù giống như cũng không còn.
Hạ Lân đã nói như vậy, thì luôn có biện pháp, ai bảo Tiểu Hải Đảo do nhà anh định đoạt.
Chung Tình cắn môi, không được tự nhiên mở miệng: “Vậy, vậy tôi cảm ơn cậu trước.”
Hạ Lân lập tức theo gậy bò lên trên: “Ừm, cảm ơn tôi như thế nào?”
Không khí giống như trở nên nóng hơn.
Chung Tình đỏ mặt, vô cùng thẹn thùng, lẩm bẩm mở miệng: “Cậu, cậu nói xem?”
…
Hạ Lân đi tới cửa phòng học, đóng cửa lại, lưng anh dựa vào cửa, nhìn chằm chằm Chung Tình.
“Lại đây.”
Chung Tình không nhúc nhích: “Có người.” Cô nói.
“Không có ai, đều đi hết cả.”
“Sân thể dục có người.” Chung Tình nhỏ giọng nói.
Hạ Lân cười ra tiếng, anh trực tiếp tiến về trước một bước, kéo Chung Tình vào trong lòng mình.
Chung Tình được anh ôm, sau lưng dán sát vào ngực Hạ Lân, trái tim vì khẩn trương mà đập thình thịch.
Ngoài cửa thường xuyên truyền tới tiếng bước chân, có thể là bạn học lớp bên cạnh tan học muộn.
Hạ Lân cúi đầu, nói nhỏ bên tai cô: “Yên tâm, không ở đây thao cậu.”
“Tôi muốn nghịch ngực cậu, được không?”
Chung Tình: “…”
Cô đã biết Hạ Lân là tên khốn nạn!
Mặt Chung Tình đỏ bừng, cắn chặt môi không nói lời nào.
Hạ Lân biết cô luôn thẹn thùng, không hỏi cô, trực tiếp vươn tay kéo vạt áo sơmi trắng của cô ra khỏi váy, đôi tay với vào áo sờ lên eo nhỏ.
Eo Chung Tình rất nhỏ, nóng lòng muốn hai tay có thể ôm lấy.
Cô chưa ăn cơm sao? Hạ Lân nghĩ.
Xúc cảm ở lòng bàn tay quá tinh tế, bàn tay ấm áp rắn chắc dính sát vào làn da thiếu nữ, từ eo lượn lờ lên trên, cuối cùng bao trùm hai luồng mềm mại.
“A…” Bộ ngực bị sờ, Chung Tình thở ra một hơi.
Mỗi tay của Hạ Lân nắm một bên mềm mại của cô, bắt đầu xoa bóp. Hai luồng thịt mềm bị anh xoa tràn ra khỏi áσ ɭóŧ, núʍ ѵú bị ngón tay cọ lên.
Hạ Lân lại kẹp hai núʍ ѵú nho nhỏ ở giữa ngón tay, không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ.