Chương 7: Ma bài bạc 1
Gia cảnh nghèo khó, khiến cô không thể không “bán” mình cho Hạ Lân. Nhưng tên khốn nạn Hạ Lân kia bảo cô khẩu giao, còn bắn vào miệng cô, chuyện này khiến Chung Tình cảm thấy mình không có tôn nghiêm trước mặt Hạ Lân, giống như là gái.
Ngay cả bán cũng chỉ có 300 tệ.
Cô đúng là giá rẻ, không chỉ giá rẻ, còn tiện.
Nghĩ tới đây, Chung Tình thậm chí khóc nức nở, cô khóc một đường, đợi xe cáp đi tới đỉnh núi, đôi mắt cô đều khóc sưng to.
May mắn đỉnh núi không có ai, cô nhanh chóng nhảy khỏi xe cáp, ra khỏi xe đi về nhà.
Nhà cô ở đỉnh núi Lục Sơn, nhà là ông nội bà nội truyền xuống, nhà hai tầng, hoàn cảnh yên tĩnh.
Nhưng hiện giờ chỉ có thể dùng “nhà chỉ có bốn bức tường” hình dung, đồ đạc trong nhà không còn mấy, đồ đáng giá đều đã bán đi, đổi lấy tiền trả nợ cờ bạc cho cha cô Chung Chính Tín.
Từ khi Chung Chính Tín mê cờ bạc, gia cảnh xuống dốc không phanh, cuối cùng mẹ Chung Tình không chịu nổi cuộc sống như vậy, một ngày nọ ngồi thuyền đến thành phố, không trở về.
Chỉ còn lại Chung Tình và Chung Chính Tín sống nương tựa lẫn nhau.
Chung Chính Tín không thường ở nhà, ông ta luôn tới sòng bạc ngầm ở thành phố đánh bạc, có đôi khi sẽ mua túi lớn túi nhỏ đồ vật trở về, nhưng phần lớn là trở về trốn nợ.
Tiểu Hải Đảo có một chỗ tốt, chính là từ nội thành mua vé tàu ngồi thuyền tới đây yêu cầu chứng minh thư, sòng bạc vốn không hợp pháp, những chủ nợ kia không dám dùng thân phận thật mua vé. Cho nên họa không kịp lây cho Chung Tình, cô tránh ở Tiểu Hải Đảo còn có thể sống yên ổn.
Hôm nay có chút không bình thường, vậy mà Chung Chính Tín ở nhà.
Trong phòng khách bay tới mùi canh cá nồng đậm, vừa tươi vừa thơm. Chung Tình liếc mắt nhìn phòng bếp, trên bếp hầm canh cá, Chung Chính Tín đang ăn cơm.
“Tình Tình đã về rồi à? Mau rửa tay đi, rửa xong lại tới ăn cơm.”
Chung Chính Tín thấy Chung Tình đã trở lại, gương mặt cười ra nếp nhăn. Ông ta múc canh cá ra bát to, lại dọn đũa bát trên bàn.
Chung Tình không nói chuyện, chỉ im lặng đi vào phòng vệ sinh bắt đầu rửa sạch tay, lại im lặng ngồi xuống ăn.
Bàn ăn rất cũ nhưng sạch sẽ, nhìn ra được Chung Tình quét dọn nhà ngăn nắp gọn gàng.
Chung Chính Tín ân cần gắp cá cho Chung Tình: “Nào nào, bên này nhiều thịt, Tình Tình ăn nhiều một chút.”
Một đôi đũa gắp cá lên cơm, bỗng nhiên Chung Tình hết muốn ăn.