Chương 6: Đưa tiền 2
Cuối cùng du͙© vọиɠ khiến Hạ Lân không nhịn được, anh đè Chung Tình lại, bắt đầu không quan tâm mà rút ra cắm vào miệng cô.
Không khí trong miệng Chung Tình bị cướp đi, thiếu chút nữa nôn mửa ra, nhưng vì bị nhét côn ŧᏂịŧ, không thể không cố gắng thích ứng.
Cô chịu đựng nổi điên của Hạ Lân, thử dùng môi lưỡi ấm áp trấn an anh.
Cuối cùng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c từ mắt ngựa phun ra.
Khi bắn tinh, Hạ Lân muốn kéo Chung Tình ra: “Mau đứng dậy.”
Nhưng căn bản không kịp, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn hết vào trong miệng Chung Tình, trên môi cô còn dính một chút.
Hạ Lân thấy thế thì kinh hồn táng đảm, sau khi bắn tinh xong lập tức trống rỗng, khiến anh căn bản không thể nghĩ ra nên nói gì làm gì. Mà Chung Tình đã đứng dậy, rút khăn giấy trên tủ đầu giường, lau khô khóe miệng, lại nhanh nhẹn đi vào phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh truyền ra âm thanh súc miệng, Hạ Lân cảm thấy ảo não, anh nhanh chóng mặc quần vào.
Chung Tình đi ra, cô đi tới ghế dựa, cầm lấy cặp sách của mình.
Hạ Lân chạy nhanh tới, muốn ngăn hành động của cô.
“Ở lại ăn cơm đi, dì hầm canh cá.”
Chung Tình vẫn cúi đầu, bướng bỉnh khoác cặp sách lên trên lưng.
Hạ Lân thực sự không biết nên làm gì bây giờ, anh biết mình có lỗi, anh bắn vào miệng cô.
Nhưng lại thấy Chung Tình lấy di động ra, cúi đầu nói:
“Hai tiếng, 300 tệ.”
Hạ Lân sửng sốt một lát mới kịp phản ứng, hóa ra nên chuyển phí gia sư cho cô.
“Hả? Ồ, ồ.” Anh luống cuống chân tay lấy di động ra, mở avatar của Chung Tình, chuyển 300 cho cô, đồng thời ghi chú: Tiết toán học, 2 tiếng.
Chung Tình nhanh chóng nhận tiền, nắm chặt di động cũ dùng đã lâu, xoay người rời khỏi phòng ngủ của Hạ Lân.
…
Chung Tình không quay đầu lại rời khỏi biệt thự của Hạ gia, dọc theo con đường to đi tới trạm xe cáp.
Nhân viên phụ trách xe cáp là dì Lý nhìn Chung Tình lớn lên từ nhỏ, dì Lý cười tủm tỉm mở cửa xe cáp cho cô.
“Tình Tình, hôm nay trở về hơi muộn đấy.”
Chung Tình nở nụ cười, đáp lời: “Đúng vậy, nay cháu đi dạy thêm.”
Dì Lý gật đầu, nhắc mãi: “Tình Tình thật hiểu chuyện, nếu mẹ cháu vẫn còn, haizz, không nói không nói nữa, về nhà sớm một chút.”
Chung Tình cười với bà ấy, nhanh chóng lên xe cáp.
Xe cáp tu sửa vào những năm 80, mỗi một thùng xe đều giống như phòng ở nhỏ. Chung Tình rất hưởng thụ một mình ngồi xe cáp 10 phút, đây là thời gian thuộc về mình cô, cô có thể không cố kỵ biểu đạt cảm xúc của mình.
Mà hôm nay ngồi xuống xe cáp, nước mắt của Chung Tình không ngăn được mà chảy ra.
Vì sao lại khổ sở như thế?