Đảo Tình Nhân

Chương 2: Hải đảo 2

Chương 2: Hải đảo 2

Biểu cảm trên mặt giáo viên có thể nói là xuất sắc, nếu nhất định phải miêu tả thì chính là muốn cười không cười, muốn nhíu mày không nhíu mày, ra vẻ nghiêm túc đồng thời có chút thần thái nịnh nọt.

Cũng phải, ai dám đắc tội vị Hạ đại công tử này, dù sao cha anh là Hạ tổng của tập đoàn du lịch Tiểu Hải Đảo, càng là ban giám hiệu của trường học này.

Từ khi Hạ tổng trúng cử ban giám hiệu, đã vì trường học tu sửa sân thể dục mới và khu dạy học, toàn bộ phòng học và văn phòng trang bị điều hòa mới nhất, tiền lương của các giáo viên cũng tăng lên.

Có thể nói Hạ tổng chính là áo cơm cha mẹ của giáo viên trong trường.

Hạ tổng còn thích từ thiện, sáng lập học bổng ở Tiểu Hải Đảo, mục đích là giúp đỡ học sinh gia đình có khó khăn.

Chung Tình chính là người có được học bổng này.

Chuông tan học tiết cuối cùng vang lên, bạn học trong lớp lần lượt ra khỏi phòng, chỉ có Chung Tình chậm rãi sửa sang lại cặp sách.

“Muốn cùng nhau về nhà không?” Bạn cùng bàn muốn thân thiết với cô hơn. Ngồi cùng bàn là em gái mặt tròn, để mái bằng tóc ngắn, giống như chibi Maruko, vô cùng đáng yêu.

“Không được, lát nữa mình có việc.” Chung Tình lắc đầu, nhìn về phía cửa lớp, đám bạn của cô gái này đang ngó về phía bên này.

Cô gái đành phải lộ vẻ mặt tiếc nuối rời đi.

Đợi trong phòng học hết sạch mọi người, Chung Tình mới khoác cặp sách, bước từng bước đi tới sân thể dục.

Mùa hè ánh sáng lúc chạng vạng chói mắt còn nóng, Chung Tình tránh dưới bóng râm, nhìn chằm chằm sân bóng rổ cách đó không xa.

Trên sân bóng rổ, nam sinh đang tiêu xài mồ hôi, Hạ Lân cũng ở trong đó. Anh đủ cao, cơ thể cũng to lớn, khi tấn công giống như con báo tấn công mãnh liệt.

Hạ Lân lại ném vào một quả, đồng đội vây quanh hoan hô chúc mừng, có mấy nữ sinh ở xung quanh sân bóng đang đợi đưa nước cho Hạ Lân.

Nhưng Hạ Lân lại nhìn thoáng qua phía Chung Tình, ngay sau đó đẩy mọi người ra.

“Không đánh nữa, về nhà đây.”

Hạ Lân đi tới đường biên sân bóng, lấy khăn lông trong cặp sách để ở vùng biên sân bóng rổ, xoa lung tung trên đầu trên mặt một lát. Tóc của anh rất ngắn, gương mặt càng thêm sắc bén góc cạnh, ánh mặt trời bao phủ trên người Hạ Lân, mạ thêm lớp vàng cho anh.

Anh khoác túi, giống như lơ đãng đi qua chỗ râm mát Chung Tình đang đứng, tầm mắt giao với cô, ngay sau đó lập tức đi ra ngoài cổng trường.

Chung Tình đi theo sau anh, vẫn duy trì khoảng cách không trước không sau, cùng nhau rời khỏi trường học.