Vẻ đỏ ửng trên mặt đã giảm đi phân nửa, chỉ còn lỗ tai hơi phiếm hồng, thoạt nhìn hắn đã tỉnh táo hoàn toàn.
Lông mi dày đậm run rẩy. Hắn nhìn chằm chằm cô, mày nhíu lại, dường như không hiểu vì sao cô lại xuất hiện ở đây.
Đồng Y Văn lại không nhìn vào mặt hắn, ánh mắt cô thuận theo gương mặt dời xuống dưới, trượt tới l*иg ngực, bả vai và cánh tay trần trụi… Trên đó còn dính đầy bọt nước…
Cô không dám nhìn xuống nữa, kịp thời ngăn cản ánh mắt mình, mau chóng nhìn sang nơi khác.
Cô không nhìn hắn, chỉ cúi đầu sờ sờ gáy mình: “Mình… di động của mình rớt đâu mất. Có thể là rớt trong phòng cậu.”
Trình Phùng Vũ ừ nhẹ một tiếng, sau đó xẹt qua cô đi tới bên tủ quần áo, cầm lấy một chiếc áo tắm mau chóng mặc vào.
Đồng Y Văn chỉ nhìn thoáng qua thân thể của hắn. Quanh chóp mũi là mùi hương ngọt ngấy, là hương sữa tắm, thế nhưng phát ra từ trên người hắn lại chẳng có cảm giác khó chịu gì.
Đợi khi hắn mặc áo tắm xong rồi cô mới dám giương mắt nhìn hắn.
Hắn cầm khăn lông tự lau tóc mình, làm như vô tình liếc qua khuôn mặt đã đỏ bừng của cô, khóe miệng cong lên, giấu ý cười trên mặt mình vào bóng tối.
“Hẳn là rớt trên sofa, cậu không thấy à?” Hắn hỏi.
Đồng Y Văn lắc đầu.
Trình Phùng Vũ không nói lời nào, chỉ yên lặng lau tóc mình. Bốn phía lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng lau tóc sột soạt.
Không hiểu sao Đồng Y Văn lại vô thức ngừng thở đợi hắn nói chuyện. Đợi gần một phút hắn mới bỏ khăn lông xuống, nhấc chân đi ra ngoài trước.
“Để mình tìm giúp cậu thử xem.”
Đồng Y Văn đi theo phía sau hắn, bước vào phòng khách.
Trình Phùng Vũ cũng nhìn khắp bốn phía giống cô lúc mới rồi, sau đó nhíu mày: “Sao lại không có?”
Đồng Y Văn không đáp lời.
Đột nhiên Trình Phùng Vũ cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cái khe giữa sofa với tường vài giây mới quay đầu hỏi cô: “Liệu có khi nào nó rơi vào đây không?”
Đồng Y Văn bước qua áp người lên sofa nhìn vào khe hở kia, quả nhiên thấy được một góc của di động, có ánh sáng do kim loại phản xạ từ ánh đèn ra.
Cô quay đầu lại: “Có rồi!”
Trình Phùng Vũ gật đầu, cười nói: “Tìm được là tốt rồi.”
Đồng Y Văn định duỗi tay lấy, nhưng sofa của khách sạn này cũng không thấp, di động lại rơi xuống tít bên trong nên cô không thể lấy nó dễ dàng. Vì vậy, cô phải quỳ lên mặt đất, bò trên mặt thảm duỗi cánh tay vào thật sâu.
Trình Phùng Vũ đang đứng phía sau cô. Từ góc độ này, anh được như nguyện mà nhìn thấy thứ anh muốn thấy.
Vì cô cúi người, quần áo dán chặt vào người, phác họa ra xương bả vai và nội y của cô. Cái váy phủ mông cũng vì động tác này mà hơi co lên trên, phần dưới mông trắng nõn lộ trong không khí.
Khiến hắn đỏ mắt là cái mông đang nhếch lên của cô, đầy đặn mượt mà, dường như còn cong vểnh hơn thời cấp hai không ít.