Không đợi cô nói chuyện, Trình Phùng Vũ lại mở miệng: “Cậu thích cậu ta.”
Trái tim Đồng Y Văn bị dọa nhảy dựng, dường như không ngờ tới bí mật bị mình giấu giếm lâu như vậy lại bị người khác nói trắng ra một cách nhẹ nhàng tới thế.
Nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của đối phương, vậy mà cô lại không muốn phủ nhận hay giảo biện gì. Trầm mặc một hồi, cô chậm rãi gật đầu.
“Muốn biết chuyện gì?” Trình Phùng Vũ vẫn đang cười, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo.
“Anh ấy ở đại học… thế nào?” Đồng Y Văn muốn nói bóng nói gió, nhưng cô quên người ngồi đối diện cô là Trình Phùng Vũ, là người chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô.
“Cậu ta đã có bạn gái, yêu từ thời đại học, rất ân ái.”
Khi nói những lời này, dường như Trình Phùng Vũ rất tỉnh táo, giọng điệu bình đạm, tốc độ nói cũng không nhanh.
Con ngươi Đồng Y Văn lấp lóe, trái tim cũng như bị người khoét một đao, đau nhức vô cùng.
Thật ra cô đã sớm nghĩ tới khả năng này, nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn, biết đâu Lâm Ngạn Hữu chỉ bận rộn học tập mà thôi.
Trình Phùng Vũ nhìn chằm chằm cô, không chịu bỏ qua bất kỳ một phản ứng nào của cô. Nhìn thấy cô nhíu mày nhấp môi, hắn nghĩ thầm, xem ra cô thật sự rất đau lòng đây.
Vì thế, đầu óc hắn lại càng tỉnh táo hơn. Hắn đã ở bên rìa điên cuồng, hắn rất muốn phát tiết, chất vấn xem rốt cuộc cô thích Lâm Ngạn Hữu ở điểm nào, nhưng hắn nhịn được, dùng hết sức lực toàn thân để nhịn xuống.
Đồng Y Văn nhanh chóng chỉnh đốn lại vẻ mặt của mình, gật đầu nói: “Tì ra là thế.”
Trình Phùng Vũ không nói chuyện. hắn duỗi tay lấy một chai nước đặt bên dưới bàn trà đưa cho cô, khi đưa còn không cẩn thận đυ.ng phải cánh tay cô một chút, cô đang hoảng hốt, cũng không để ý.
Nhìn thấy cô không vặn nổi nắp chai, Trình Phùng Vũ đột nhiên lấy lại cái chai, vặn nắp rồi mới đưa cho cô.
“Còn có gì muốn hỏi không?”
“Không có.” Đồng Y Văn uống một ngụm nước, để chính mình tỉnh táo lại một chút.
“Vậy…” Trình Phùng Vũ thấp giọng nói.
“Mình đi trước đây. Cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Đồng Y Văn đứng dậy tạm biệt hắn.
Trình Phùng Vũ cũng không cản cô mà đứng dậy đưa cô ra cửa.
Còn nói cảm ơn vì cô đã đưa hắn trở về. Hiện tại hắn cảm thấy không được thoải mái lắm, nếu ngày sau có cơ hội, bạn bè lại tụ tập ăn uống ôn chuyện.
Đi tới cửa, Đồng Y Văn gật đầu đồng ý, còn nói lại: “Mình cũng hay nhớ tới chuyện thời cấp hai của chúng ta.”
Vốn tưởng Trình Phùng Vũ sẽ đóng cửa, nhưng hắn lại ngừng lại, cúi đầu cười hỏi cô: “Thật ư?”
Phảng phất như muốn tìm ra thật giả từ trong mắt cô.
Đồng Y Văn lại cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn trả lời khẳng định: “Thật.”
Trình Phùng Vũ lại cười, vừa chậm rãi đóng cửa vừa nói: “Hẹn gặp lại.”
Sau khi cửa bị đóng lại, trong đầu Đồng Y Văn toàn là Lâm Ngạn Hữu đã có người yêu, mơ màng hồ đồ vào thang máy xuống lầu. Cô ngồi trơ ở sảnh lớn khách sạn một hôi, định kêu xe về nhà.