Cha Lâm vào bếp nấu ăn, mấy người khác thì ngồi trong phòng khách nghỉ ngơi nói chuyện phiếm.
Từ chỗ mẹ Lâm, Đồng Y Văn biết được Trình Phùng Vũ là bạn đại học của Lâm Ngạn Hữu, nghỉ hè tới thành phố A du lịch, thuận tiện tới Lâm gia đưa văn kiện, thế mà cô cũng có thể bắt gặp được.
"Đúng là đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau." Đồng Y Văn đưa trái cây trên bàn cho Trình Phùng Vũ.
Trình Phùng Vũ nhận lấy trái cây từ tay cô, nhưng cũng không đáp lại, khóe miệng mím chặt, tầm mắt nhìn chằm chằm quả táo đỏ hồng trong tay.
Mẹ Lâm ngồi bên cạnh nháy mắt ra hiệu cho Đồng Y Văn, hệt như đang cảm thấy kỳ vì hắn trầm mặc như vậy.
Nhưng Đồng Y Văn lại không cảm thấy lạ lẫm gì mấy, ngược lại còn cảm thấy bình thường khi thấy hắn "mơ hồ không chú tâm" hay phải nói đúng hơn là "không nể mặt mũi" như vậy.
Thời cấp hai hắn cũng như vậy, có thể nói hắn là người cổ quái, cũng có thể nói hắn thích làm theo ý mình, nhưng cô chưa từng cảm thấy đây là tội ác tày trời gì. Hơn nữa… Trình Phùng Vũ đối xử với cô rất tốt, cô vẫn luôn biết rõ điều đó.
Mẹ Lâm cười ha hả mấy tiếng, lúc này không khí mới chậm rãi náo nhiệt lên.
Đột nhiên Trình Phùng Vũ chủ động mở miệng nói chuyện. Hắn nhìn chằm chằm Đồng Y Văn đang ngồi trên sofa lùn đối diện, hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
Lúc này bọn họ mới nhớ tới mình quên chưa nói rõ nguyên nhân cho người này.
Mẹ Lâm nắm lấy tay Đồng Y Văn, hiền từ mà hòa ái: "Cô chú nhìn con bé lớn lên, có thể tính là nửa con gái của cô. Cho nên mới nói chúng ta có duyên, con trai cô là bạn đại học của cháu, mà con gái cô thì là bạn cấp hai của cháu."
Khóe miệng Trình Phùng Vũ cong lên tạo thành độ cung nhợt nhạt, ngón tay vuốt ve mặt ngoài bóng loáng của quả táo, lại nói tiếp: "Cháu chưa từng nghe Lâm Ngạn Hữu nói chuyện này."
Dứt lời, nụ cười trên mặt Đồng Y Văn hơi cứng đờ, mặc dù cô che giấu rất nhanh nhưng vẫn bị Trình Phùng Vũ bắt được.
Độ cong bên khóe miệng anh chậm rãi hạ xuống.
"Từ nhỏ bọn nó đã lớn lên bên nhau, thời cấp hai có chia cách một thời gian, Y Văn tới thành phố lớn học tập, nhưng cấp ba lại quay trở về rồi." Mẹ Lâm giải thích.
"Thanh mai trúc mã." Trình Phùng Vũ nhỏ giọng nói.
Mẹ Lâm kích động đáp: "Đúng là ý này! Thanh mai trúc mã, nhà Y Văn ở đối diện nhà cô, từ nhỏ đã hay qua chơi."
Đồng Y Văn chỉ cười cười, dường như có chút bất đắc dĩ với sự nhiệt tình của trưởng bối, nhưng má lại mau chóng đỏ ửng lên, thẹn thùng nhìn Trình Phùng Vũ.
Hắn có thể dễ dàng nghe được ý của mẹ Lâm. Đôi mắt hơi rũ xuống, ngón tay bắt đầu bóp mạnh quả táo trong tay.
Đồng Y Văn vỗ vỗ mẹ Lâm, ý bảo bà đừng nói nữa, lúc này mẹ Lâm mới ngượng ngùng: "Ha ha, là cô nói nhiều rồi…"
Trình Phùng Vũ không nói lời nào, mẹ Lâm chỉ có thể không mặn không nhạt trò chuyện với Đồng Y Văn.